..... Nơi anh ở là xứ sở của những rừng thông xanh bạt ngàn . Anh bảo ở rừng người ta thường bị bủa vây bởi bao nỗi nhớ còn đứng trước biển người ta lại thấy lòng bao dung hơn, hào phóng hơn và... dễ quên hơn. Với tôi, biển chẳng dễ làm tôi quên như anh bảo . Mỗi lần đứng trước biển tôi lại nhớ anh ... nhớ da diết giọng hát "...Bay đi cánh chim biển hiền lành... Chẳng còn giấc mơ nào để giữ đôi chân em... Chẳng còn tiếng nói nào để trách cứ em... khi mặt trời đậu trên đôi cánh vỗ..." Có lần nhìn ra biển , tôi hỏi :
- Ngoài kia có gì anh nhỉ ?
- Có sóng gió , có bão tố và có cả bất trắc nữa nhỏ ạ .
- Tại sao anh biết ?
- Tại vì anh hiểu biển hơn nhỏ .
Tôi rụt rè hỏi:
- Có phải mỗi lần muốn quên anh lại ra biển không ?
Anh nhìn tôi , ánh mắt bỗng tối lại :
- Còn vì anh nhớ nhỏ nữa chứ , nhỏ tin không ?
Tôi tin chứ. Tôi đã tin ngay lần đầu khi gặp anh với cái nhìn ấm áp và giọng hát trầm, khắc khoải . Tôi tin anh có nhiều điều muốn quên... và tôi cũng tin rằng mình là một nỗi nhớ trong cuộc đời đầy sóng gió của anh ... Anh có một gia đình , một cô con gái nhỏ xinh xắn , một người đàn bà một thời anh đã từng yêu và những ngày sống chung nặng nề chỉ vì anh không đáp ứng được những điều chị muốn. Gần đây, gia đình chị muốn bảo lãnh chị ra nước ngoài, hai người thường xuyên xảy ra xung đột vì anh không chịu đi . Mỗi lần như thế , anh lại bỏ cái xưởng vẽ của mình để ra đây - nơi anh còn một bà dì và nơi anh gặp tôi.
Chúng tôi bước vào đời nhau ngẫu nhiên như thế.. Tôi tin trái tim mình dù tôi đã ray rứt buồn bã biết bao. Thỉnh thoảng, anh ghé thăm thành phố của tôi để cùng tôi nhìn biển.. để hát cho tôi nghe... để nhìn những ngôi nhà tôi xây trên cát bị cuốn theo sóng biển , để nhìn tôi chạy dọc theo bãi cát trắng với mái tóc rối tung trong gió... rồi anh lại trở về nơi chốn của mình và tôi ... tiếp tục những ngày đến lớp và chuyện trò cùng biển..
Tôi đang ở thành phố của anh . Xe chở chúng tôi qua những con dốc nhỏ để vào trung tâm thảnh phố . Hai bên đường , những ngôi nhà xinh xắn nằm im lìm trong những khu vườn trải cỏ xanh mượt . Cái lạnh tràn vào xe , cả đám xuýt xoa : " Đà Lạt đẹp quá... !đẹp quá !"Tôi kéo cao cổ áo lạnh, dán mắt vào khung cửa kính xe lặng lẽ nhìn những đồi thông phía xa... Cả thành phố chỗ nào cũng thấy thông : đồi thông, rừng thông... Thông ít mọc một mình nhưng thông luôn mang cái dáng vẻ cô đơn và kiêu hãnh - anh bảo với tôi như thế - Tôi đang ở thành phố của anh.. đang thở cùng anh cái không khí lành lạnh đầy hương hoa . Anh ở đâu trong cái thành phố dễ thương và xa lạ này ??? Chúng tôi có gặp nhau không trong những ngày rong chơi của tôi ? ... Viễn ngồi cạnh tôi nói nhỏ :
- Tối nay Quỳnh đi uống cà phê với Viễn nghe .
Buổi tối được tự do , sau khi nhận phòng, ăn cơm chúng tôi du hành Đà Lạt . Viễn đưa tôi vào Thủy Tạ ngồi nhấm nháp ly cà phê đen thơm và đắng , tôi co người trong chiếc áo lạnh nhìn những ngọn đèn vàng quanh hồ Xuân Hương.
- Quỳnh đến Đà Lạt mấy lần rồi ?
- Lần đầu .
- Thấy sao ?
- Lạnh ... và đẹp.
Ra khỏi Thủy Tạ , Viễn dắt tôi đi loanh quanh những con đường dốc , sương đêm ướt tóc. Viễn im lặng cạnh tôi... Tôi lại nhớ anh .
- Chiều mai Viễn dẫn Quỳnh đi tìm nhà người quen nghe.
- Ai vậy ?
- Người dưng .
Viễn nhìn tôi vẻ dò hỏi :
- Người dưng ... mà có đem lòng nhớ thương không ?
Tôi tránh câu hỏi nửa đùa nửa thật của Viễn:
- Về đi , Viễn .
Hai đứa vừa về đến khách sạn đã nghe tiếng Hạ :
- Đang đi chung tai sao hai đứa lại tách riêng ? có gì báo cáo ngay!!
Tôi chưa kịp trả lời Viễn đã lên tiếng :
- Thì ngày mai Viễn sẽ tách riêng đi với Hạ .
Hạ đuổi theo Viễn tiếng cười vang.
Buổi sáng hôm sau, xe đưa chúng tôi đi thăm nhiều nơi trong thành phố Đà Lạt . Ai cũng mệt nhoài và thích thú giữa khung cảnh thiên nhiên thơ mộng . Tiếng cười đùa lùa cả vào những rừng thông, quấn quýt trong tiếng gió . Viễn hỏi tôi :
- Chiều nay Quỳnh có đi tìm nhà "người dưng" không ?
Cái địa chỉ của anh tôi để trong cuốn sổ nằm dưới đáy túi xách . Viễn dẫn tôi váo một con hẻm nhỏ trồng đầy loài hoa màu trắng nhỏ li ti . May mà Viễn biết khá rành về Đà Lạt... Trời đổ cơn mưa nhỏ. Chúng tôi đứng trú mưa dưới một ngôi nhà trồng rất nhiều hoa hồng , chị chủ nhà hiếu khách :
- Hai em vào nhà ngồi , tạnh mưa hẵng đi.
Nhìn cái địa chỉ tôi đưa , chị cười :
- Họa sĩ Luân phải không ? Đi đến cuối hẻm này các em sẽ thấy cái nhà nhỏ sơn màu trắng của ổng ngay .
Bỗng dưng tôi muốn quay ra . Cái cảm giác nửa hồi hộp, nửa lo âu làm tôi thấy bất ổn... Tôi sẽ nói gì với anh khi gặp mặt ? Viễn nhìn tôi :
- Quỳnh sao vậy ?
Tôi lắc đầu :
- Không sao , đi đi Viễn.
Chúng tôi chào chị rồi đi trong cơn mưa lất phất . Ngôi nhà sơn trắng xinh xắn hiện ra trước mắt chúng tôi . Cửa khóa chặt , vài đóa tường vi leo quanh hàng rào gỗ cũng sơn màu trắng . Ngôi nhà nằm im lìm dưới cơn mưa nhỏ buổi chiểu . Viễn chạy sang hỏi thăm nhà bên cạnh và được biết cả nhà đã đi vắng hai hôm nay . Tôi và Viễn trở về khách sạn Viễn an ủi :
- Ngày mai mình trở lại xem sao .
Buổi tối , cả đám rủ nhau ra chợ ăn bánh khoái , tôi vờ nhức đầu không đi. Viễn nhìn tôi : " Viễn ở nhà với Quỳnh nghe ? ". Tôi lắc đầu : " Không cần đâu " . Căn phòng trở nên vắng lặng . Tôi mở toang cánh cửa sổ nhìn ra ngoài... sao trời nhỏ li ti... thưa thớt , hơi lạnh lùa vào phòng . Tôi nhắm mắt thì thầm : " Không , mình sẽ không trở lại ngôi nhà màu trắng ấy nữa... "
Những ngày tham quan qua, chuyến xe lại đưa chúng tôi qua vài con đường thành phố lần cuối . Xe chất đầy hoa và đặc sản Đà Lạt . Đám bạn tôi ồn ào khoe những tấm ảnh chụp được trong những ngày qua . Tôi nhìn qua cửa xe... thì thầm giã từ Đà Lạt... giã từ ngôi nhà sơn trắng với những đóa tường vi... giã tữ những rừng thông kiêu hãnh và cô đơn của anh ... Bỗng dưng tôi nhớ biển của mình.
Tôi về nhà mang theo hơi thở của ngàn thông và nỗi mệt nhoài . Lũ em tranh nhau mớ quà Đà Lạt . Mẹ cắm những cành hoa bất tử vào chiếc bình thủy tinh , đặt lên bàn :
- Có thư của con , mẹ để trong phòng .
Tôi thả mình xuống chiếc giường quen thuộc , mắt chạm cái bì thư - thư của anh - chỉ một dòng ngắn ngủi : " Anh cần gặp nhỏ ngay... " Thời gian ghi đúng ngày tôi khởi hành đi Đà Lạt . Có phải chúng tôi đã lạc nhau ??? Tôi ra biển ngay sáng hôm sau , anh còn đây không ? Tôi linh cảm một điều gì bất trắc . Ông chủ quán nước quen đưa cho tôi một cái bì thư lớn :
- Của cái chú hay vào đây với cô nhờ tui chuyển cho cô nè, ổng ra đây mấy bữa mà không gặp cô. hình như ổng đi đâu xa lắm .
Tôi cám ơn ông chủ quán tốt bụng rồi mở phong bì... Bức tranh vẽ một cô gái đứng trước biển mênh mông. mái tóc bay trong gió , sóng biển tràn bờ , một cánh hải âu đơn độc trên bầu trời tim tím . Lá thư nghiêng nghiêng dòng chữ quen :
Biển....... ngày.... tháng..... năm
Nhỏ thân yêu !
Thế là anh không gặp được nhỏ lần cuối . Ba ngày anh ra đây đợi nhỏ và nói chuyện với biển . Ngày mai anh rời tổ quốc - điều anh không muốn mà vẫn phải làm - Anh không thể để bé Vi thiếu cha nơi xứ lạ . Ngày về thì xa tít tắp ... mà anh thì còn gởi lại đây biết bao điều khó có thể quên .
Cám ơn biển và nhỏ - nơi bình yên nhất trong cuộc sống đầy bất trắc của anh .Anh gởi nhỏ bức tranh anh vẽ về biển và về nhỏ...
Thỉnh thoảng trong giấc mơ của mình anh lại thấy nhỏ chạy dài
trên bãi cát... nhỏ bẻ... cô đơn... như lần đầu anh gặp nhỏ vậy ..... Có lẽ nhỏ chỉ là giấc mơ , giấc mơ ngắn ngủi , mong manh.. mà ray rứt biết bao...
Chúc nhỏ hạnh phúc ... Anh tin rằng sẽ có ngày mình gặp lại nhau.
Anh
Ơi ! Quả tim bé nhỏ của tôi... Có nỗi đau nào cứ tràn lên như sóng . Tôi đi lần ra biển , ném đôi giày trên cát rồi chạy dọc theo bờ cát trắng phau... cát lún dưới chân thành một vệt dài ............Bay đi cánh chim biển hiền lành.. chẳng còn giấc mơ nào để giữ đôi chân em... Chằng còn tiếng nói nào để trách cứ em... Đất trời rộng sao em không bến đỗ ??
Trong thư anh bảo rằng anh tin có ngày chúng tôi sẽ gặp lại nhau... Còn tôi ? Biển ơi ! Tôi có nên tin vào điều ấy ???
Đăng báo Phượng Hồng năm 2000
Người đi mất để lại trời thương nhớ
Mãi trông chờ đời lạnh lẽo bơ vơ
Vitco… Offline
Trả lờiXóaViết sách đi bác ạ...
Monday June 30, 2008 - 02:21am (ICT
Một giấc mơ ngắn thật đẹp.
Trả lờiXóachị viết truyện ngắn thật là dễ thuong M thích
Trả lờiXóaM tưỡng tượng các nhân vật trong truyện của chi
Cái anh ji của chị sao mà giống langtu nguyenhong thế hihi....
Trả lờiXóaTình của biển rộng phóng khoáng dạt dào lắm...nhỏ ơi! hãy cứ tin đi.
Tò mò, từ 10 năm nay, câu chuyện có gì để tiếp nối không ?
Trả lờiXóaKhông ... chim biển mịt mù ....
Trả lờiXóaMột truyện ngắn Gió viết lâu rồi ...hư cấu đấy và chắc là ... hải âu bay xa thôi chiduadaythoi ạ
Trả lờiXóaHải âu, tên đẹp, dáng đẹp, và đã được thế gian dành cho quá nhiều ưu ái,
Trả lờiXóaNhưng thật sự nếu biết rõ, Hải âu chỉ là một "diều hâu" thu nhỏ, trong câu chuyện cảm động này, nơi đây, cả nghĩa đen lẫn bóng!! hi hi hi đừng nghĩ bậy nha
Gió hiểu muốn nói gì ... Nhưng "diều hâu" cũng có cái lý ..cái tình của riêng nó cơ mà ... nhỉ ?
Trả lờiXóahahahaha .... Nhất định "binh tới bến" ......J/K
Trả lờiXóaNhất định Hải Âu chỉ là Hải Âu .... hà hà
Trả lờiXóaGió có biết biểu tượng của "Công lý" là gì không?
Trả lờiXóaLà cái búa ... hay cái cân ?hờ hờ
Trả lờiXóaTinh iu, giống như biểu tượng của Công Lý, "Nữ thần Công Lý" là 1 người đàn bà bị ....bịt mắt kha kha kha .... đúng không, ủa sao mà là đàn bà ta ???
Trả lờiXóaVì đàn bà tinh hơn tất cả "thứ đàn" khác _ kể cả đàn ông_ Giải khăn bịt mắt chỉ là thứ trang sức ...Họ bị lừa vì họ bằng lòng để bị lừa ....nếu không thì ... công lý cũng chết với họ ...Tin ko ?
Trả lờiXóaThì chắc cũng ........đúng 50%, "lừa được", hay "để cho lừa được" tội cũng ngang nhau hi hi hi thôi đi ngũ, 12 giờ khuya rồi, ngủ ngon nha
Trả lờiXóaCánh chim hải âu là giấc mơ của tôi:))
Trả lờiXóaBuon qua, em da khoc khi doc truyen ngan nay..co' mot cai gi do em tiec cho nhan van Nam, tai sao lai khong quyet dinh o lai..noi xu' nguoi cang buon hon....
Trả lờiXóaĐôi khi cũng nên bị lừa một lần ...để biết mình ...còn sống !!! :(
Trả lờiXóaMột giấc mơ buồn hả An ?
Trả lờiXóaĐi cũng là cách để nhìn lại mình rõ hơn bientim ạ ..Một câu chuyện hư cấu đấy!
Trả lờiXóaViết hay quá! Nhẹ nhàng và dễ thương. Cái gì thuộc ngày xưa cũng đẹp.
Trả lờiXóaCái gì thuộc về sự mất mát đều làm người ta thương nhớ An nhỉ ?
Trả lờiXóacon nghe bài hát này mà cứ khóc hoài
Trả lờiXóacó một cánh chim biển, cứ phải bay hoài bay mãi giữa bầu trời cô đơn, "đất trời rộng bao la, sao em không bến đỗ..."
cánh chim biển thật đáng thương
sẽ có một ngày cánh chim tìm được bến đỗ không cô?
Cô tin Hải Âu chọn cuộc phiêu du làm niềm vui ...Bình yên chính là tâm hồn mình unaffectedsoul ạ..
Trả lờiXóaKhi nào mỏi mệt Hải Âu sẽ tìm bến đỗ nhất định thế !
Em tự hỏi có biết bao chuyện tình buồn giống như truyện ngắn này. Buồn ! thấy mình đâu đó 7năm về trước. Cũng biển ,cũng Đà Lạt ngàn thông,cũng bên bờ hồ Xuân Hương mù sương và cùng một kết cục .
Trả lờiXóaTất cả những mối tình như thế đều có chung một kết cục KH nhỉ ?
Trả lờiXóaCâu chuyện chị viết lâu lắm rồi ...:) cám ơn em ghé nhà