Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2008

Chờ tàu ...


Có lần tôi đã đứng chờ tàu ở một sân ga vào lúc trời sụp tối . Một mình Ngày ấy, những sân ga thường hiu hắt ánh đèn vàng , ga chỉ là một ngôi nhà lớn hơn bình thường làm bằng gỗ , lại nằm trong một cánh rừng cao su nhỏ . Trời vừa qua cơn mưa .Ánh trăng vàng mỏng manh tỏa xuống sân ga chút buồn mênh mang .


Sân ga chỉ còn tôi và cha con một ông lão . Thỉnh thoảng , vài cơn gió rừng
xào xạc , cái lạnh thấm vai, ... Đứng giữa cái mênh mông của đêm tối , tôi cứ đưa mắt nhìn trăng và
ngóng chờ một tiếng còi tàu , một ánh đèn bão nhỏ bé, như ngóng chờ một niềm vui - cái niềm vui của lần về phép đầu tiên sau hơn 3 tháng xa nhà -.


Đứa con gái 20 tuổi là tôi lúc ấy sao mà tội nghiệp !!! Tội nghiệp bởi cả một
ngày lạc lõng ở bến xe vẫn không đủ sức xô đẩy, chen lấn để tìm được một chuyến xe cho mình , tội nghiệp bởi tôi lúc ấy ra đời như một con chim non vừa rời tổ ... ngơ ngác .. đơn độc .


Phải đến nửa đêm... trăng dường như đã sáng hơn và tôi thì thấm mệt .
Tàu đến . Tàu chật không còn chỗ ngồi , ai nấy lơ mơ trong giấc ngủ mỏi mệt . Tôi lọt thỏm vào cái thế giới xa lạ Đứng dựa vào cái ghế của một cô bé con đang ngủ gà ngủ gật ...tôi nhìn ra ngoài... không thấy gì chỉ thấy đêm và trăng , bỗng dưng muốn khóc ... muốn khóc quá chừng ..

Tôi về đến nhà lúc trời chưa sáng hẳn , phố vẫn an bình , cây ô môi trước sân nhà vẫn ngủ , trăng sắp tàn ... .Con chim non vừa về đến tổ ấm áp ..an lành .... Sao nỗi buồn cứ ngây ngất một chuyến đi .


Sau này tôi còn có nhiều chuyến đi cũng bão táp không kém trong cáithời gian khốn khó đó .. nhưng hình ảnh cái sân ga đìu hiu bên góc rừng , mảnh trăng vàng cô quạnh , chuyếntàu băng đêm tối ... và tôi nhỏ bé , đơn độc rưng rưng khóc .... luôn là một nỗi nhớ khôn nguôi mỗi lần có dịp đi qua Dầu Giây để vào quốc lộ 20 .


Ơi !cái phần đời vất vả mà thơm hương ấy ... luôn là một nỗi nhớ ,một ám ảnh , một ray rứt đến bạc lòng ....

Đã bao giờ bạn đơn độc ở một sân ga ...?


7 nhận xét:

  1. littl… Offline IM

    Em chưa bao giờ đơn độc ở bất cứ một sân ga hay bến tàu nào cả, nhưng em cảm nhận được sự cô đơn, ngơ ngác qua từng chữ cô viết... sắp tới một mình bay từ Mỹ về nhà chắc em sẽ có cảm giác của khách độc hành...

    Friday July 18, 2008 - 04:14pm (EDT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  2. Lê Uy… Offline

    Em có thể cảm nhận được thế nào là " Một mình làm cả cuộc phân ly" . Em từng cô đơn nhiều lần như thế mà !

    Friday July 18, 2008 - 07:34pm (EDT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  3. Lê Uy… Offline

    Thanks những hồi ức dội về cho một entry đẹp !

    Friday July 18, 2008 - 07:35pm (EDT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  4. Ha Offline

    Cảm giác cô độc và lạc lõng ấy vẫn theo Gió chừng ấy năm sao... Chị thì nhớ lại cảnh mình ở sân ga tiễn người đi... sân ga đông đúc người lắm, chẳng có ánh đèn vàng heo hắt, chẳng có trăng... chỉ có một tâm trạng... Trong mỗi chúng ta đều có phần đời vất vả, và thời gian trôi qua dù có 10, 20 năm vẫn là ký ức khó quên! Chúc Gió bình an...

    Saturday July 19, 2008 - 08:36am (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  5. laoth… Offline

    Ồ, một hồi ức xa!
    Hồi ức thường đẹp, kể cả khi buồn!
    Thật tuyệt nếu mình có thể nói về một phần đời nhọc nhằn mà vẫn dùng được câu "cái phần đời vất vả mà thơm hương ấy...", chị nhỉ!

    Sunday July 20, 2008 - 05:00pm (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  6. gió h… Offline IM

    Đây đúng là" một phần đời vất vả mà thơm hương " . Mới ra trường , lần đầu con chim non rời tổ . Đất nước còn bao khó khăn ..mà lòng thì phơi phới tin yêu , yêu người , yêu nghề , cứ nhìn những khốn khó quanh mình mà sông hồn nhiên như cỏ ...Khi ta 20 .. mọi thứ đều thật đẹp ! Để đến bây giờ cứ quay đầu lại là chợt nhớ rưng rưng .

    Sunday July 20, 2008 - 05:19pm (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  7. Tạ Mi… Offline IM
    Vẫn luôn ray rứt với những hoài niệm của chị...

    Sunday July 20, 2008 - 10:45pm (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa