Lại một buổi sáng bình yên....
Nắng ngoài kia đang lau khô những giọt nước mắt của đất trời đêm qua..
Bản nhạc cứ như một lời thì thầm ... như một lời tỏ tình dễ thương nhất làm ngày chủ nhật bỗng đẹp , bỗng đáng yêu quá thể...Gió âm thầm không nói ... mà sao núi phải mòn...?
Em đâu phải là chiều mà nhuộm anh đến tím !!!!
Một đời...cái màu tím ấy cứ âm ỉ nỗi nhớ... cứ ray rứt nỗi đau .. Vậy thì có nghĩa gì đâu cái nghìn trùng xa cách ? Khói nhỉ ?Mình mất hút nhau ...- dường như điều đó với em đã trở thành quen thuộc - Nỗi nhớ bây giờ cũng là một hạnh phúc dù ....anh xa em.. trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ... biển vẫn thấy mình dài rộng thế .. xa cánh buồm một chút đã cô đơn.. Khói ạ .
Thật lâu .. em mới có một ngày nhớ Khói ...
Thứ Hai, 7 tháng 7, 2008
Biển nỗi nhớ và em
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
THỦY … Offline
Trả lờiXóaEm rất thích Kasim HV hát chị ạ,nhất là dòng nhạc của Phú Quang- giọng hát rất lạ,nhưng nhiều người bảo không thích!Bài này câu cuối xao lòng nhất chị nhỉ:"Biển vẫn thấy mình dài rộng thế.Xa cánh buồm một chút đã đơn côi..."
Sunday July 6, 2008 - 05:58pm (ICT) Remove Comment
Tạ Mi… Offline IM
Trả lờiXóaLần nào đọc entry của chị cũng ray rứt lòng!
Sunday July 6, 2008 - 07:25pm (ICT) Remove Comment
gió h… Offline IM
Trả lờiXóaChị luôn gặp ở Châu sự đổng cảm...không nói nhiều nhưng sâu thẳm ...Thôi thì cảm ơn sự đồng cảm .. Châu nhỉ ?
Monday July 7, 2008 - 08:17am (ICT) Remove Comment
TRA DA Offline ...
Trả lờiXóaMonday July 7, 2008 - 12:24pm (ICT) Remove