Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Chỉ có tình yêu muôn đời vẫn thế ...chẳng già !



Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu ?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau

    Xuân Quỳnh


Tôi muốn bắt đầu bài viết chào năm mới của mình bằng một bài viết về tình yêu …và tôi muốn bắt đầu bài viết về tình yêu bằng những câu thơ tình rất phụ nữ …


Không có tham vọng nói về Tình Yêu thông qua kinh nghiệm của bản thân mình vì tôi vốn là người chậm lụt, thậm chí là hơi “ngố” trong tình yêu, mặc dù luôn tin Tình yêu là một trong những điều tốt đẹp nhất mà người ta theo đuổi trong cuộc đời…Tôi chỉ muốn nói về những điều mình cảm thấy thông qua đôi mắt hay nhìn xung quanh _ có khi là nhìn lén _ thông qua trái tim khá nhạy cảm với những tình yêu không phải của mình, thông qua những câu chuyện ở những người bạn trẻ là em út, là học trò hay thì thầm to nhỏ xin lời khuyên mà thỉnh thoảng tôi vẫn tự hỏi : Tại sao họ lại tin điều mình nói về cái thứ mình không có nhỉ ?



Hôm nào sang blog một bạn nhỏ, nghe bạn kể về chuyện tình yêu của người bạn mình bằng cái giọng bất cần _ cái giọng lưng lửng dễ thương của một cô gái đã từng yêu và bây giờ đang ghét nó…
Hôm nào nghe người bạn đồng nghiệp khóc lóc vì ông chồng trăng hoa, cái ông chồng mà nó yêu và tin từ thuở con gái đến bây giờ.
Hôm nào nghe cô học trò cũ kể lể chuyện người yêu cứ kéo dài cuộc tình mấy năm mà không bao giờ nghe một lời xin cưới...

Và cả cái ngày nhìn thằng con trai lặng lẽ đi về , ít cười ít nói hẳn khi chia tay mối tình đầu kéo dài sáu bảy năm… Tôi hiểu, tình yêu tự nó đã đẽo gọt, say nhừ người ta đến mức nào …và tôi cũng tin rằng theo thời gian đa số chúng ta đều hiểu rằng tình yêu không phải là tất cả để người ta có thể vì nó mà bỏ đi nhiều thứ khác …



Cô bạn đồng nghiệp tôi rồi cũng phải: hoặc là chấp nhận cái thói trăng hoa của người đàn ông mà mình đã từng tin yêu hoặc là mang nhau ra tòa xé tan cái mảnh giấy lộn đã ràng buộc được cuộc đời hai người chớ không ràng buộc được tình yêu.
Cô học trò cũ của tôi rồi cũng hiểu ra rằng nên thẳng thắn nhìn lại tình yêu của mình để hiểu người bạn trai ấy không có đủ tình yêu và niềm tin để cô đợi chờ ..
Con trai tôi đã yêu lần nữa , vẫn say đắm như yêu lần đầu, tình yêu đó đã cho nó một mái nhà ấm cúng, cho tôi cô con dâu xinh ngoan, đứa cháu nội kháu khỉnh mà có khi nếu tình yêu đầu tiên không tan vỡ chưa chắc đã tốt đẹp như thế.
Cô bạn nhỏ trong friends list của tôi có thể đang mất niềm tin vào tình yêu nhưng tôi tin rằng rồi cô sẽ gặp một tình yêu khác…một bờ vai ấm xứng đáng với cô …



Người ta thường quá hạnh phúc hoặc quá đau khổ trong tình yêu bởi họ quá tham vọng vào sự vĩnh cửu … mà thật ra trên đời làm gì có sự vĩnh cửu nhất là sự vĩnh cửu trong tình yêu. Nói như thế không phải tôi phủ nhận những cặp tình nhân họ đã sống hạnh phúc bên nhau từ lúc tóc xanh đến khi đầu bạc vì thật ra số đó rất ít và đa số chính nghĩa tình níu giữ họ nhiều hơn là cái thứ tình yêu say đắm ban đầu.


Tình yêu là thứ quà thượng đế ban cho những người biết giá trị của nó. Hãy đón nhận nó bằng trái tim nồng ấm và cái đầu sáng suốt...


Bạn phải là một nửa của người ấy, hãy thật chân thành khi yêu và đừng ngại bày tỏ tình yêu của mình với người bạn yêu quý. Tình yêu không dành cho những người có cái tôi to tướng thậm chí to hơn cả tình yêu của họ dành cho người yêu họ. Tình yêu thực sự làm cái tôi của bạn biến thành cái chúng ta, nó là sự ủi an, là niềm tin, là sự tôn trọng, là lòng chung thủy …nó sẽ biến thành chất keo níu giữ giúp các bạn vượt qua nhiều biến động trong cuộc đời. Đừng để chính bạn phá hỏng cái mà nó có thể đã thuộc về bạn…



Bạn cũng phải là khách VIP trong tình yêu của mình_ một người khách có thái độ nhã nhặn và ấm áp trong tình yêu_ Thường thì khi quá quen với tình yêu của mình người ta lại trở thành dễ dãi, dễ bỏ qua những tiểu tiết mà nó lại chính là thái độ bày tỏ sự quan tâm, sự chia sẻ… thậm chí có khi bạn làm tổn thương người mình yêu mà không biết. Bạn nên biết có những chiếc lá sâu có thể làm hư hỏng cả một cây xanh..



Bạn phải là người nghệ sĩ tinh tế trong tình yêu của mình. Tình yêu cần sự nhạy bén, cần sự tươi vui như cây xanh cần ánh nắng mặt trời. Hãy thiết kế những nụ cười reo vang để tình yêu bạn tràn ngập niềm vui …nhưng thỉnh thoảng cũng nên để nó có thời gian an dưỡng và tái tạo sự nhớ nhung. Sự đều đặn và quá nghiêm chỉnh trong tình yêu chính là mầm mống của sự nhàm chán …



Bạn phải là người công bằng. Công bằng với mình và với người mình yêu . Nên nhớ bạn yêu họ vì tất cả những gì họ có , vì thế đừng mong đổi thay họ theo ý mình, vì biết đâu bạn sẽ lại gặp một phiên bản của mình ,cùng lúc, bạn biến tình yêu của mình thành một thứ tình yêu nhạt nhẽo, biến người bạn yêu thành một thứ hình nộm trong cuộc đời bạn .

Các bạn là những con người rất riêng với toàn bộ tâm hồn, tính cách độc lập, bạn được yêu cũng vì điều đó thì đừng bao giờ dại dột thay đổi những điều mình có theo ý người khác kể cả đó là người bạn yêu . Thay đổi mình để được yêu hơn ư? đó chỉ là cách bạn đang làm mất dần mình và làm mất cả tình yêu mà bạn đang cố giữ. Dĩ nhiên, để có thể chăm chút cho một tình yêu tốt đẹp _ kể cả cuộc sống chung tốt đẹp_, mỗi cá nhân cần phải hi sinh một chút cái riêng mình để khớp với một cá nhân rất riêng khác sống cạnh mình nhưng không có nghĩa là thay đổi toàn bộ cách nghĩ, cách sống, ý thích và một phần đời sống bên trong của riêng bạn …nó là một góc khuất bất khả xâm phạm… Nó là thứ gia vị làm bạn luôn thú vị, bí ẩn và đáng yêu trong mắt người kia…


Bạn phải có trái tim của người làm từ thiện. Hãy cho tình yêu và buông bỏ tình yêu bằng trái tim bao dung. Tôi muốn nói bạn hãy biết buông bỏ tình yêu khi nó không còn muốn ở …Thường thì người ta hay muốn níu kéo tình yêu bằng cảm giác ảo của mình . Tình yêu luôn có tiếng nói của riêng nó mà chỉ cần rất khẽ bạn cũng nghe thấy, chỉ cần rất nhẹ bạn cũng nhận ra… chỉ là người ta cứ muốn níu giữ nó dựa vào tình yêu của chính mình mà quên rằng nó là sợi dây cần sự nắm chặt của cả hai đầu. Ta không thể níu giữ cái tự nó không muốn ở hoặc nó không hề có mặt. Đừng ảo tưởng về tình yêu … hãy biết buông sợi dây gai tự bạn nắm lấy chớ nó không có nút buộc vào tay bạn, buông bỏ và đừng giận nó…hãy nhớ rằng tình yêu không bao giờ có lỗi vì nó không phản bội ta …chỉ có con người là biết phản bội nhau thôi.. Rồi thì thời gian sẽ làm vết thương bạn lành và biết đâu sự đổ vỡ này chẳng là điều may mắn cho chính bạn mai sau…

Đừng để phải chết vì tình yêu ngay cả khi đó là tình yêu xứng đáng hay không xứng đáng . Hãy sống để biết rằng bạn sẽ yêu và được yêu thêm nhiều lần nữa mà không có gì nuối tiếc ….


Tôi bắt đầu bài viết chào năm mới bằng bài viết về tình yêu_ có thể đây là đề tài lớn hơn, rộng hơn kinh nghiệm và sự hiểu biết của tôi ...nhưng tôi cũng như một người đang yêu và muốn bày tỏ tình yêu của mình với người mình yêu_ những người trẻ, bạn tôi và những người trẻ tôi gặp trong đường đời tấp nập_



Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ..

Xuân Quỳnh


Tôi muốn kết thúc bài viết của mình cũng bằng những câu thơ tình rất phụ nữ … Ngày cũ đang qua để bắt đầu ngày mới, năm tháng mới …chỉ có tình yêu thì muôn đời vẫn thế... chẳng già !


Viết tặng bé Khoai và nhiều bạn nhỏ, bạn già của mình _ người nào còn yêu được là
tặng tất tần tật!!!!
Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

Bất chợt...chạm một cái nhìn buồn !


Đêm nay _ đêm Giáng Sinh_ trời bỗng dưng trở lạnh …Ra khỏi con ngõ nhỏ ..ngoài kia chắc là rộn ràng lắm . Từ thời con gái tôi đã không có cái thú đi dạo quanh phố xá đêm Giáng Sinh hoặc ngắm những chợ hoa ngày tết . Càng lớn tuổi, tôi càng sợ những con phố đông những ngày lễ lộc….
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Nếp nhà...


Lang thang bên Facebook tôi tình cờ gặp ít nhất là năm đứa cháu mình bên ấy. Vào trang của chúng, đọc những điều chúng viết tự dưng mà nhớ quá cái thời thơ ấu của mình…. Cái thời tôi và cha mẹ chúng sống quấn quýt bên nhau trong một mái nhà ….


Tôi có sáu chị em _ hai gái , bốn trai và tôi là chị cả .Thời chúng tôi còn bé, bố tôi quanh năm xa nhà. Mẹ có hiệu may nhỏ vừa chăm sóc nuôi dạy chúng tôi, vừa cặm cụi lên những chiếc áo dài cưới của khách, vừa loay hoay chỉ dạy những cô học trò đến học nghề. Tôi lớn nhất , phải phụ giúp mẹ trông nom các em …những đứa trẻ con cũng chỉ cách tôi từ một đến sáu tuổi.


Mẹ tôi là một người phụ nữ khéo léo, đảm đang và tâm hồn phong phú . Bố tôi quanh năm miệt mài với những cuộc chuyển quân . Thỉnh thoảng ông về phép, phong trần, đen nhẻm nắng gió chiến trường rồi lại ra đi ..chưa kịp để đứa em gái út của tôi quen hơi bố, chưa kịp xóa tan những âu lo súng đạn vô tình mà mẹ tôi giữa những lo toan thỉnh thoảng lại chạnh lòng giấu tiếng thở dài.
Mẹ tôi, dù bận bịu đến đâu, buổi tối bà cũng dành thời gian trò chuyện với các con . Tôi nhớ những đêm trời mưa, chúng tôi nằm quanh mẹ nghe bà kể chuyện Lịch Sử hoặc nghe bà miên man về cái thời thơ ấu của mình nơi một làng quê miền Bắc có con sông dài và những chùm sim tím thẫm. Mẹ tôi, dù bận bịu đến đâu , vẫn dành thời gian à ơi những khúc ru ngọt ngào …chị em tôi đứa nào cũng lớn lên từ tiếng võng vải kẽo kẹt, từ điệu hát ru buồn buồn và cái giọng thanh tao ngọt ngào của mẹ…


Sau này, khi rời khỏi thị trấn nhỏ chuyển lên Saigon, mẹ tôi nghỉ may, vào làm việc ở Nha Quân Nhu, rồi các hãng sở khác. Tôi _ đứa bé gái mười một, mười hai tuổi trở thành nội tướng trong nhà trông nom, dạy dỗ năm đứa em tuổi sàn sàn mình. Phải công nhận hồi ấy, trẻ con sao mà ngoan ngoãn , dễ dạy. Tôi và cậu em trai kế học trái buổi, thay nhau nấu cơm và coi hai đứa em nhỏ .Hai thằng em sinh đôi kế nữa đi học một buổi còn một buổi ở nhà thay nhau trông nhà , trông em. Mẹ tôi đi làm tối mới về, bố vẫn miệt mài đi xa. Chúng tôi lớn lên bên nhau như đàn gà con vắng mẹ, chỉ đợi tối trời mới quấn quýt chui vào đôi cánh thân yêu…Thương con phải tự lo cho nhau, tháng nào mẹ tôi cũng dành một ngày nghỉ cho chúng tôi đi xem phim _ Chiếc xe xích lô máy to bành , cục mịch ngày ấy chạy loanh quanh giữa phố Saigon với tiếng nhi nhô và những đôi mắt mở tròn thích thú của chúng tôi.


Giờ thỉnh thoảng họp mặt , mấy đứa em tôi vẫn còn nhắc lại cái thời thơ ấu , có đứa còn gật gù : “Cái hồi ấy sao mà chị D dữ khiếp, mà chị không dữ thế chẳng biết tụi em thế nào, bạn em vài thằng hư hỏng chẳng ra sao !” Nhớ lại, tôi cũng buồn cười. Hồi ấy, tôi dạy dỗ , quản lý các em như một bà mẹ trẻ, đứa nào có lỗi cũng bắt quỳ gối, cũng bắt ếp xuống phết vào mông mấy roi. Mấy đứa em trai tôi cũng nghịch ngợm hiếu động nhưng được cái ngoan ngoãn và sợ chị một phép. Buổi trưa chủ nhật tôi nghỉ học là tay cầm roi, năm đứa em nằm sát nhau trên sàn … đứa nào không ngủ là thể nào cũng bị quỳ hoặc cái roi quất vào mông…Cứ thế chúng tôi lớn lên với bao yêu thương kỷ niệm chất chồng …


Cho đến năm tôi chuẩn bị thi Tú Tài một thì bố tôi giải ngũ vì bị thương ở chân.Ông về nhà chăm sóc chúng tôi để mẹ đi làm. Bố tôi nấu ăn ngon cực kỳ, ba tháng một lần bố lãnh lương giải ngũ ra thể nào chúng tôi cũng có một bữa thịnh soạn. Có bố , tôi rảnh rang chuẩn bị hai kỳ thi quan trọng trong đời mình.


Thế mà đã mấy chục năm qua, những đứa bé ngày nào giờ đã hai thứ tóc trên đầu. Cuộc sống bao nhiêu dâu bể, bố tôi mất rồi cậu em trai áp út của tôi cũng không còn. Chị em tôi ai cũng có gia đình riêng.
Cậu em trưởng nam chỉ có mỗi cô con gái, con bé ngoan ngoãn , học giỏi như cái tên tôi đặt và kỳ vọng vào nó _ Hoàng Thư_ Thư tốt nghiệp đại học Bách Khoa ra hiện đang làm cho một công ty Nhật Bản. Hai cậu em trai sinh đôi của tôi thì đứa bốn con , ba trai 1 gái, Bích Thảo, cô cháu lớn giống bên nội lạ lùng, cả ba đứa lớn đều học đại học Bách Khoa, hai đứa đã ra trường đi làm, đứa mới vào năm thứ nhất và cậu út đang học lớp11. Cậu em sinh đôi thứ hai thì lập gia đình muộn ..con nay chưa vào lớp một. Cô em gái út _ cũng là đồng nghiệp của tôi_ lập gia đình trước các anh nên con gái lớn của nó lớn tuổi mà lại vai em … Khánh Quỳnh con bé xinh xắn, năng động , giỏi giắn có hai bằng đại học Khoa học Tự Nhiên và Kinh Tế hiện đang làm ở Saigon Softwere Part, em trai Quỳnh đang học năm thứ hai Đại học Giao thông Vận tải.


Mỗi lần đám giỗ bố tôi, đám cháu lại về quây quần, chúng trò chuyện, trêu ghẹo nhau như trẻ con…Chị em tôi lại ngồi bên nhau đàn hát, nhắc Huy_ câu em trai đã mất_ nhắc chuyện cũ để nhớ rồi cười. Mẹ tôi _ bà lão tám mươi tư tuổi vẫn còn nhanh nhẹn, minh mẫn, xoa đầu từng đứa cháu, cười móm mém đến dường như ánh mắt cũng cười….


Mẹ tôi và cháu cố

....


.Hoàng Thư _ con cậu em trai kế

..







Bích Thảo _ cô cháu giống bên nội nhất

...


Bốn đứa con cậu em thứ ba trong ngày tốt ngiệp Đại học của em trai Thảo


..



Khánh Quỳnh _ con cô em út của tôi_

...


Quỳnh học tốt môn Văn nhưng lại theo ngành KH Tự Nhiên

...

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011

Cả vai cầu thương nhớ....



Saigon những ngày này sao mà thấy thương. Nắng nhẹ. Gió nhẹ. Lòng nhẹ. Những cái nhìn qua phố cũng không dưng mà nhẹ . Chỉ nhìn những chiếc áo len , áo khoác qua lại trên đường cũng thấy lòng vui , cũng thấy một Saigon như mới mẻ hơn, đáng yêu hơn , một Saigon biết co đôi vai bướng bỉnh, biết cất chiếc áo mỏng manh thường nhật để khoác lên mình chiếc áo dày hơn, biết vu vơ thọc hai tay vào túi ngước nhìn những vòm cây cao đu đưa những con mắt lá xanh biêng biếc….Tôi yêu quá Saigon những ngày này _một Saigon chỉ giả vờ biết lạnh !



Dòng sông Saigon chớm đông bỗng hiền như dải lụa mềm vắt ngang  thành phố. Bên kia sông, những mái ngói đỏ của khu đô thị mới Quận 2 lấp lánh trong màu nắng nhạt , những chiếc lá vàng trở đỏ vẫn còn núng níu trên những tán lá lòa xòa .Tôi đưa máy chớp lấy một nhánh lá đỏ trong cái màu xanh trước mặt _ cái màu đỏ thu tàn_ Hình như mọi cái sắp phai tàn đều đẹp ! Liên bảo : “Thanh bình quá hén cô”. Ừ, thì thanh bình, sáng chớm đông ở một thành phố chẳng bao giờ có mùa đông như thế này thì đúng là thanh bình thật .




Tôi luôn yêu những quán café ven sông …Những con sông chảy ngang những phố thị bao giờ cũng bao dung hơn những con sông ở những nơi khác …bởi nó gánh trên vai bóng dáng của những ngôi nhà cao tầng, của lượng rác thải khủng khiếp, bởi nó gánh cái hồn phố thị nặng nề những bon chen, lừa lọc…và bởi nó ôm cả những nỗi khắc khoải mệt nhoài của tâm hồn con người vào cái bao la trúc trắc của tâm hồn mình … Tôi tự hỏi, nếu thiếu dòng sông thì Saigon sẽ thế nào nhỉ ..? chẳng phải Saigon cũng chỉ như chàng trai đẹp mã với cái nhìn khoác lác và tâm hồn hao hụt hay sao?



Tự dưng mà tôi nhớ những ngày mùa đông đi học, nhớ những chiều tan học cùng lũ bạn đạp xe quanh phố, nhớ những chiều nhiều gió chạy dọc sông Saigon, qua con đường Cường Để có vòm cây xanh lá để về nhà …. Tự dưng mà tôi nhớ mấy câu thơ của Trần Dzạ Từ:



Thủa làm thơ yêu em
Cả dòng sông thương nhớ
Cả vai cầu tay nghiêng
Tương tư trời thành phố
 ( Thuở làm thơ yêu Em _ Trần Dzạ Từ)

Saigon bây giờ khác quá một Saigon ‘thuở làm thơ yêu em”. Để tôi_ người có cả một tuổi thơ đầu trần, tóc khét nắng Saigon, để tôi_ người có cả một thời con gái đạp xe qua từng ngõ ngách Saigon _ bây giờ vẫn không thể nhớ tên những con đường đã đi qua nhiều lần, vẫn phải chạy nhiều vòng quanh nhiều góc phố mới tìm ra điểm hẹn …Có phải tôi luôn nợ Saigon một lời xin lỗi vì cái lơ đãng của mình?



Saigon những ngày này sao mà thấy thương…sao mà đa tình, sao mà gợi nhớ .Tôi yêu quá một Saigon chỉ giả vờ biết lạnh…một Saigon bâng khuâng “cả vai cầu tay nghiêng” lẫn dòng sông trúc trắc những ân tình ….



Sông Saigon_ Từ Bình Thạnh nhìn sang Quận 2
Photobucket

Đố biết sông nghĩ gì..?
Photobucket..
Những nóc ngói đỏ ở khu đô thị mới Quận 2 bên kia sông.
Photobucket..

Photobucket..

Photobucket.

             Photobucket

    ..Photobucket..

Những chiếc ghe nhỏ nhọc nhằn qua sông....
Photobucket.

Photobucket.
Đốm đỏ thu tàn...
              .Photobucket



Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

Ngẩn ngơ ...hoa!

                                                   
                                        đêm qua tôi để quên tôi
                                        bên hiên nằm mộng hát lời hoàng hoa
                                        sáng nay ríu rít chim ca
                                        tìm hoa tôi thấy mình là giọt sương


                                        đêm qua gió ghé bên giường
                                        thả trăm sợi nhớ thơm hương cúc vàng
                                        tôi_ con bướm trắng mơ màng
                                        sáng ra ôm đóa cúc vàng ngẩn ngơ


                                        đêm qua tôi thức làm thơ
                                        sáng nay tìm mãi... bài thơ đâu rồi ?
                                        bên hiên …một nhánh hoa rơi
                                        bài thơ chắc hóa nụ ngời trong hoa …


Photobucket



Photobucket


Photobucket



Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

Mistake....



Do yêu cầu của nghề nghiệp , tôi thường kiểm tra lại lỗi chính tả mỗi khi gõ hoặc viết xong một văn bản. Việc sai lỗi chính tả thì do nhiều nguyên nhân và theo tôi nó có thể quan trọng trong trường hợp này nhưng có thể chẳng nhằm nhò gì trong trường hợp khác.


Nhớ thời học tiểu học , thầy tôi là một người cực kỳ nghiêm khắc về lỗi chính tả, chỉ cần sai một lỗi cũng bị cái roi mây mỏng của thầy gõ đỏ au bàn tay , bài luận văn mà sai lỗi chính tả thầy cũng bắt không sót một lỗi nào . Chính vì sự nghiêm khắc của thầy mà bọn trẻ chúng tôi ngày ấy thường ít mắc lỗi chính tả và chính vì yêu quý thầy mà khi vào nghề tôi cũng luôn quan tâm đến việc rèn chính tả cho học sinh.


Bây giờ, mỗi ngày lân la với thế giới internet, tôi , dù có kỹ đến đâu cũng không ít lần gõ sai chính tả mà ngay cả đã rà soát lại cũng không nhìn ra , có khi cả mấy tháng sau, có dịp đọc lại bài cũ mới phát hiện lỗi sai của mình . Rất cám ơn vì đã nhận được những cái PM hoặc lời phát hiện tế nhị trong guestbook mà bạn bè nhắc hộ một lỗi sai về từ, về dấu .


Không ít lần, đúng là tôi cũng nhìn thấy những lỗi chính tả từ những entry của bạn mình mỗi lần ghé qua đọc bài , có những lỗi tôi biết do bạn gõ nhanh quá mà nhầm, có những lỗi do đặc tính phát âm vùng miền hoặc thói quen của bạn từ lâu lắm …nhưng tôi lại không xem đó là chuyện hệ trọng, nếu đủ thân tình, nếu đó là danh từ riêng và cái sai ảnh hưởng nhiều đến nội dung bài tôi sẽ PM nhắc khéo bạn như đã từng được các bạn nhắc hộ mình,còn những trường hợp khác tôi thường nhẹ nhàng lướt qua, đơn giản vì tôi cho rằng ở những bài viết mang đặc thù cá nhân với tính cách chia sẻ, việc sai lỗi chính tả chỉ là chuyện nhỏ… Và bởi không ít lần tôi biết việc “nhắc lỗi” chính tả trong bài viết của bạn một cách thiếu tế nhị đã chạm lòng tự ái và nảy sinh những bất hòa không đáng có và bởi tôi sợ rằng có thể ta mắc lỗi ngay cả khi đang bắt lỗi người.…

Lỗi chính tả chỉ là một phần nhỏ trong thao tác trình bày bằng văn bản_dĩ nhiên dù rất nhỏ nó vẫn dẫn đến những bất lợi trong một vài trường hợp nhưng nó lại chẳng là gì khi ta quan tâm đến nội dung của một lá thư chan chứa tình yêu thương, nó chẳng là gì khi ta quan tâm đến sự sẻ chia chân thành của một bài viết. Lỗi chính tả suy cho cùng nó giống như một vết mực dây trong một trang giấy ,nó có thể làm trang giấy kém đi vẻ hoàn thiện về mặt hình thức nhưng giá trị phần bên trong của trang giấy vẫn vẹn nguyên…


Với tôi , ngày còn bé , lỗi chính tả là cái lỗi nặng nề bởi ám ảnh chiếc roi và khuôn mặt nghiêm khắc của thầy. Lớn lên, đối mặt với những vinh quang, thất bại, đối mặt với những lần vấp váp do mình và do người, tôi hiểu có nhiều cái lỗi còn nặng nề hơn cái lỗi về những âm, vần, dấu thanh của những con chữ và có những nhát roi vô hình của cuộc đời còn đau gấp trăm ngàn lần chiếc roi mỏng mảnh của thầy ngày xưa…


Lỗi trong sự chọn lựa người bạn đời, lỗi trong việc chọn lựa nghề nghiệp, lỗi trong sự quyết định một công việc, lỗi trong việc quá đặt lòng tin vào một người không đáng tin-, lỗi để mất những cái không đáng mất và lỗi không đủ dũng cảm cắt bỏ những cái không đáng còn. Tất cả đều làm người ta hối tiếc thậm chí có khi phải hối tiếc cả đời ….nhưng đó cũng là việc hên xui , khó tiên đoán trước và chẳng ai dám nói ai hay hơn ai.


Cũng có những cái lỗi có thể cảm thông nhưng cũng có cái lỗi lại trở thành cái tội. Có những lời nói, việc làm chỉ là bình thường với người này nhưng lại là cái lỗi với người kia. Người ta có thể cảm thông với một ý kiến chủ quan, một việc làm nông nổi thậm chí hơi “ngô nghê” của một anh thường dân nhưng lại chẳng thể nào chấp nhận những phát biểu, những việc làm thiếu trí tuệ thậm chí “quá non nớt” nơi một quan chức _ người được coi là đủ đức để đặt quyền lợi của dân, của nước lên trên , người được xem là đủ sáng suốt để chọn lựa điều cần làm, cần nói, nói gì và làm gì, người được xem là đủ tài để biến những cái chưa thể thành có thể. Cứ nghe lại những phát biểu của các ngài nghị ta trong thời gian vừa qua mới biết …có những cái lỗi là do tâm, lại có cái lỗi là do tầm và cũng có những cái lỗi là do cả tâm lẫn tầm …thì những cái lỗi chính tả há chẳng phải chỉ là những lỗi lầm có thể thả gió bay

Cuộc sống quay cuồng với những đổi thay, ta chung sống cùng vô số những lỗi lầm của người và cả của ta. Chiến đấu với những lỗi lầm của người đã khó, chiến đấu với những lỗi lầm của chính ta lại càng khó hơn. Ngày còn bé, lỗi lầm của ta được nhắc nhở bằng lời giáo huấn hoặc những cái roi của thầy cô, cha mẹ. Lớn lên có những lỗi lầm được quy định nghiêm minh bằng luật pháp  nhưng vẫn có những lỗi lầm cứ nhởn nhơ giữa cuộc sống và trở thành “nguyên tắc để tồn tại” lúc nào không hay …


Mistake ..tôi bỗng nhớ cô giáo dạy tiếng Anh mình năm Đệ Thất …Cô không bao giờ gạch dưới những từ chúng tôi viết sai trong bài kiểm tra mà chỉ ghi vào đầu trang “Mistake” là chúng tôi phải tự tìm ra lỗi, sửa lại và mang nộp cho cô …

Tuổi thơ tôi trôi theo cùng những cái lỗi trong veo thời trẻ dại … Bây giờ, mỗi khi nhìn lại những lỗi lầm của bản thân_ những lỗi lầm không còn trong veo_ có khi tôi bướng bỉnh tự bào chữa, có khi tôi mù quáng chẳng nhìn ra, có khi tôi ân hận tự dằn xé, có khi tôi tự an ủi vỗ về mình.... bỗng nhớ quá chữ “Mistake” đỏ chói của cô giáo ngày xưa trên đầu trang vở ...



Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

Ở đó ...có một lời hò hẹn !



Chúng tôi đánh thức con dốc nhỏ vào buổi sáng tinh mơ, Đà lạt co ro ngủ , bóng đèn đường hắt cái thứ ánh sáng mờ mờ xuống những con đường dốc lên dốc xuống vắng tanh . Chị Gia Minh đón chúng tôi ở đầu ngõ với cái ôm thân thiện … Cái xóm nhỏ hiền lành hình như đang cựa mình bởi những bước chân dò dẫm của chúng tôi … Tôi, MM và Chụt bỏ lại phía sau một đoạn đường dài xuyên qua bóng đêm từ thành phố nắng vàng để co vai đón cái lạnh lung linh lời hẹn dã quỳ.


Ngôi nhà ở cuối con dốc, khoảng sân rộng lót gạch đỏ, chung quanh được rào bằng hàng rào sắt sơn màu sậm …, bên hông nhà, bức tường ốp đá cao, lúng liếng những bông hoa loa kèn trắng và những mảng dây leo xanh rì. Chung quanh nhà là lũng đồi, chỉ cần tựa mình vào hàng rào , ta có thể nghiêng người nhìn một mảng xanh của cỏ dại lốm đốm đủ thứ hoa dưới lũng sâu , xa xa là đồi núi và những ngôi nhà cao thấp mờ ảo trong những đám sương mù buổi sớm, là những vạt dã quỳ run run đón cái lạnh đầu đông … Chúng tôi bước vào gian nhà, bỏ lại bên ngoài cánh cửa kính cái lạnh phố núi , ánh đèn vàng ấm cúng làm những đóa tường vi đỏ vàng tươi tắn trong chiếc bình gốm đặt trên chiếc bàn nhỏ ở giữa nhà trở nên hiền lành đến lạ .


Gần năm giờ sáng, mặt trời tháng mười vẫn còn lười biếng quấn tấm màn xám thẫm. Tôi và MM pha ly café nóng, ngồi trò chuyện với chị Gia Minh, Chụt thì tranh thủ ngả lưng ngủ bù sau một đêm thấm mệt … Tôi nhìn qua khung cửa sổ sơn trắng …bên ngoài kia một ngày mới bắt đầu bằng cái thứ tinh khôi của đất trời, của cỏ cây và của cả lòng mình …



Cả buổi sáng, bốn chị em lang thang bằng hai chiếc xe gắn máy sau một chầu bánh căn nóng . Chúng tôi chạy dọc con đường vào Thiền Viện Trúc Lâm để ngắm dã quỳ, rồi băng qua đèo Prenn để đi vào đèo Mimosa trở về trung tâm thành phố… Con đường đèo chẳng đẹp như cái tên , suốt con đường , những cây mimosa lẻ tẻ, mờ nhạt , mặt đường hư hỏng gợi nhớ nhiều con đường khác tôi đã đi qua … những con đường luôn non tuổi !!! Chúng tôi ngồi café và ăn trưa ở Violet Ngày Thứ Tư rồi trở về nhà để đợi tiếp những người đã từng thề hẹn .


Chị Quan Thư và chị Hồng Diệp đến nơi sau khi chia tay chị Thanh Quế ở Đức Trọng với lời hẹn gặp lại vào hôm sau.
Đúng là trời Đà Lạt luôn “trở mặt” như chị Gia Minh nói _ cơn mưa to đổ ập xuống khi hai chị Thu Nhân và Trân Thúy trên đường từ sân bay Liên Khương về dốc hẹn hò … làm hai bà chị phải ngồi ở nhà người quen chị Gia Minh trên đầu dốc đợi ngớt mưa mới xuống dốc…, hơn mười hai giờ đêm , Quý An xuất hiện, thế là những người nghe lời hẹn hò nay đã chạm vào lời hò hẹn và mở ra bao điều để nhớ khôn nguôi.



Buổi tối, chúng tôi cụng ly mừng hội ngộ … tiếng cười rộn ràng trong ngôi nhà nhỏ. Tôi nhìn những người bạn quanh mình với bao cảm xúc. Này là những người bạn nhỏ mỗi ngày vẫn í ới chào nhau: như MM _ người luôn vỗ vào người khác những nụ cười sảng khoái nhưng lại mau nước mặt lạ lùng, như Chụt dễ thương …tối ngày cứ bị chị MM trêu chọc mỗi khi nhận lời yêu thương của ‘thằng chết tiệt” từ cái phone reng liên tục, như bé Quý An hiền lành cứ im lặng nghe mấy cô nói rồi thẹn thùng cười .



Này là những người có cùng tôi một ngôi trường … Văn Khoa đời lớn nhất là chị Quan Thư và Văn Khoa đời bé nhất là tôi . Chúng tôi gặp nhau ở đây để cùng nhớ về một ngôi trường trong ký ức… Chúng tôi đã có một quãng đời quá đẹp gởi trên những dãy hành lang dài, trên những bậc thang gỗ xỉn màu , trong sân trường lung linh cây phượng vĩ đỏ rực mùa hè và mùi hoa ngọc lan thoang thoảng những trưa đi học.


Gặp, để hiểu hơn các chị , những người đã từng có một thời tuổi trẻ sống hết mình với lý tưởng đã chọn, những người bây giờ vẫn cố sống đẹp và giữ mình sạch trong , những người không giấu những ưu tư của mình đối với những diễn biến không vui chung quanh cuộc sống mỗi ngày … Gặp, để chạnh lòng nhớ cái giọng trầm buồn như một tiếng thở dài của chị Quan Thư khi tôi hỏi chị một câu cũng buồn như thế !



Gặp, để thấy lại những cô sinh viên Văn Khoa ngày nào, bây giờ, dù đầu đã hai thứ tóc vẫn cứ hồn nhiên cười đùa trêu chọc nhau như thời thiếu nữ. Tôi bắt gặp những người phụ nữ với bao thăng trầm bỗng chốc trở nên trẻ trung , dung dị đến dễ thương : đó là Chị Quan Thư hiền lành, bao dung chỉ cười với những trêu chọc của các em, chị Hồng Diệp đôn hậu thỉnh thoảng cũng buông vài câu đùa thâm thúy, chị Thanh Quế hay cười rất hiền, hay nói chậm rãi, ấm nồng như một bà chị cả, chị Gia Minh chủ nhà thì ân cần, chu đáo, gần chị, ta luôn có cảm giác được lo lắng một cách tận tình, chị Thu Nhân chậm rãi ôn hòa luôn cho người bên cạnh cảm giác yên ổn ấm áp và người làm tôi ngạc nhiên nhât là chị Trân Thúy … khác với người phụ nữ bận rộn ưu tư có vẻ nghiêm nghị ít đùa trong những bài chị viết, chị khôi hài một cách duyên dáng và đâu đó vẫn còn nét đẹp phảng phất từ thời thiếu nữ … Tôi yêu tiếng “mày tao”, yêu cái liếc dài thương yêu, tiếng cằn nhằn cử nhử của chị Thu Nhân và chị Trân Thúy biết bao, cứ nhìn hai chị , tôi lại nhớ Thu Sâm , Đông Hạnh nhớ cái thời đi học bạn bè hờn giận đó rồi thương yêu đó.


Ngày cuối cùng ở Đà lạt, chúng tôi có một đêm ngồi bên nhau và cùng hát. Ánh nến lập lòe lãng mạn. Đêm lạnh. Ánh trăng mờ lẫn trong đám mây lợn cợn, tiếng đàn guitar của MM hòa vào những tiếng hát cao thấp, những bài hát lúc nhớ lúc quên …tiếng hát bay lên không, hòa vào cái thâm u của núi rừng , hòa vào cái lạnh thấm vào da thịt , hòa vào những câu chuyện tình “dang dở” được kể ra chỉ để níu những nụ cười thiếu nữ đã vợi xa…

Chúng tôi chia tay nhau để mơ tiếp một ngày hội ngộ …Mỗi người đều cố giấu chút buồn trong cái ôm từ biệt …Mỗi người đều giữ lại lòng mình vài ba khuôn mặt từ xa lạ bỗng dưng trở thành thân thiết biết bao …


Tôi nhìn các bạn mình, quá nhiều những cay đắng trong đời, tôi cũng là người khó khóc . Thế mà bỗng cay mắt khi nhìn đôi mắt đỏ hoe của chị Gia Minh lúc tiễn chúng tôi lên xe, lời nói nghẹn ngào , đôi mắt ngân ngấn nước của MM…Thế mà bỗng thương đến nao lòng cái dáng nhỏ cô độc của chị Gia Minh khi quay trở về con dốc nhỏ một mình …

Nơi đó, chắc dã quỳ vẫn chờ lời hò hẹn ...?

 
Con dốc 
...Photobucket


Cổng nhà .

Photobucket..

Sân nhà


Photobucket


Cửa sổ .

..     Photobucket.

.Tinh mơ ..

Photobucket..

Buổi sáng

Photobucket.

Cafe sáng

Photobucket..

Hoa cỏ _ đất trời

Photobucket


Trăng treo !

          ..Photobucket

..Trăng lặn muộn

Photobucket..

Cỏ dại trên đèo Mimosa

Photobucket..

Dã Quỳ trên đường vào Thiền Viện

Photobucket..
Chị Gia Minh _chủ nhà _

Photobucket


Những thế hệ Văn Khoa

Photobucket.

Những người chạm lời hẹn dã quỳ.

Photobucket



..Cafe Violet Ngày Thứ tư trước giờ chia tay

Photobucket..

Gió ở góc rừng nhỏ trên đường vào Suối Vàng

Photobucket

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

Ấm như lời hỏi han *



Tháng 11 bắt đầu bằng những cơn mưa cuối mùa, những cơn mưa cứ nhùng nhằng nhủng nhẳng đến lạ ! Nắng chẳng vàng …nắng cứ nhàn nhạt , chẳng vui . Tôi cũng chẳng vui bởi từ giữa tháng mười cứ cắm đầu cắm cổ làm nhiều việc vì một ngày trong tháng mười một_cái ngày mà từ lâu lắm rồi tôi luôn muốn quên đi cho nó nhẹ lòng …



Tối qua, vài người bạn nhỏ hẹn đi ăn rồi café ….
Cơn mưa đổ từ chiều và dai dẳng đến tối . Chúng nó bảo : “mưa cũng đi, dân chơi chẳng sợ mưa rơi” . Ừ đi thì đi, tôi vốn thích café những buổi tối trời mưa như thế này mà. Thế là Trang chở tôi băng qua cơn mưa đến chỗ hẹn, những con đường ngập mưa, nước bắn lên tung tóe, mưa thổi bạt vạt áo mưa, tôi ngồi núp phía sau Trang mà cũng ướt đến đầu gối …



Thủ Đức vẫn nhộn nhịp trong cơn mưa to, những con đường lấp loáng ánh đèn quán xá, bỏ xa cái thị trấn nhỏ, vắng vẻ hiền lành ngày xưa … Quán ăn vượt lên cáí tầng hầm để xe, vượt qua những bậc thang lót gạch bóng loáng để có thể nhìn cơn mưa nghiêng trong con phố nhỏ, dội trên những ngọn đèn đường vàng chạch buồn buồn… Chúng tôi lại cười giòn tan trong cơn mưa tối những ngày cuối thu. Món ăn ở đây nấu khá ngon ,đặc biệt là món lẩu bò … Bà chủ quán tự hào là món đặc sản giúp chị làm nên sự nghiệp, để từ cái quán nhỏ xíu, lụp xụp nay trở thành cái quán mới toanh, hoành tráng giá 4 tỉ như thế này … Ông bà ta nói quả không sai : “phi thương bất phú”…


Chúng tôi đến café Tuấn Ngọc lúc trời đã tạnh mưa , quán vắng hoe, những ngọn đèn vàng đỏ bé xíu tạo cho gian phòng ấm cúng hẳn …nhạc Ngô Thụy Miên nho nhỏ , vỗ về, mùi café thơm ngây ngất … Ngoài kia hình như trời lại bắt đầu mưa …, thỉnh thoảng cả đám lại cười ngặt nghẽo vì câu chuyện khôi hài của Liên …Tôi ngồi nghe các bạn kể chuyện và ngắm những chú cá bơi nhởn nhơ trong hồ, …Chúng lướt qua nhau , lượn lờ không gây hấn , thỉnh thoảng lại thấy hai chú cá đối mặt, chạm nhẹ nhau, có thể chúng hôn nhau hoặc hỏi han gì nhau đấy… Thế giới của chúng chắc chẳng thiếu lời yêu thương cho dù “cá lớn có nuốt cá bé” như loài người vẫn bảo.


Trời bắt đầu mưa to hơn khi chúng tôi chia tay, hơn mười giờ tối, phố đã vắng hơn …những giọt mưa nghiêng trên những bóng lá hắt ngọn đèn đường đẹp và buồn đến nao lòng, Trang nhắc tôi: “che áo mưa lại đi cô..” tôi cười: “thì đằng nào cũng ướt …” và cứ thế say với cái cảm giác đón những hạt nước trời thấm vào mặt và cái lạnh thấm vào vai thích thú đến lạ lùng …



Tôi yêu những buổi tối như thế này : mưa và lạnh so vai...để thỉnh thoảng thấy một đôi tình nhân trẻ lướt qua hoặc vu vơ nhìn đôi cá trao nhau nụ hôn vội cũng thấy cuộc đời bỗng dưng hiền lành, để thỉnh thoảng cái một mình cũng bỗng dưng ….“ấm như lời hỏi han…”

* ca từ của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

Notes




Thỉnh thoảng tôi lại thích im lặng lân la đọc mấy cái notes trong inbox, có note tôi vào thăm có note không vì không quen chủ blog mà ngay cả có quen cũng không thể vào hết được khi cứ trong vòng vài phút lại có hàng lô hàng lốc những notes mới được giăng hàng .


Mỗi ngày ta có thể nhặt nhạnh cơ man nào là những “niềm riêng” qua vô số những cái notes được giăng ngang dọc trên cái thế giới nhỏ bé lao xao này …mới biết anh Multiply quả là hào phóng khi luôn mở rộng cánh cửa nhà …để chứa đựng bao nhiêu hỉ nộ ái ố của cuộc đời được quăng quật giăng mắc lên đây …


Đúng với chức danh của mình, note làm tròn vẹn nhiệm vụ truyền tải nội dung mà người gõ muốn thông báo . Cứ vòng quanh vài trang inbox mới thấy cuộc đời thật lắm gay go , lắm ưu tư khắc khoải , lắm hờn giận tung hê nhưng cũng không thiếu những niềm vui , những hạnh phúc cả những tếu táo cợt đùa được gởi qua những cái notes… và dù đơn giản chỉ là note nó vẫn ít nhiều thể hiện tâm trạng, tính cách và cả mục đích người làm nên nó ….


Có người dùng note như một sự giải trí thì cũng có người dùng note như một cách thể hiện những cảm xúc bất chợt. Có người dùng note để thể hiện thái độ, quan điểm thì cũng có người dùng note để bày tỏ yêu thương nhung nhớ. Có người dùng note để nhắn nhe, cảnh báo thì cũng có người dùng note để gửi gắm, nhắc nhở …Có người cả năm không thấy giăng một cái note thì cũng có người một giờ giăng cả chục cái note …Có người có thể giăng note bày tỏ dễ dàng mọi cảm xúc, mọi diễn biến trong đời sống của mình thì có người luôn giữ lại một cách chừng mực ý tứ trong từng cái notes ...Có lẽ đó là cái thú vị và …cả cái phiền phức mà ta có thể dễ dàng bắt gặp trong cái thế giới nhỏ này …

Với nhiệm vụ thông báo là chính, note thường lan đi nhanh và được chia sẻ nhanh nhất … Với note, nếu tinh ý ta dễ bắt gặp cảm xúc của bạn mình trong một thời điểm nhất định …Thế thì sao lại khó chịu với note nhỉ ???


Tôi là người ít bày tỏ cảm xúc nhất thời qua note … những diễn biến loanh quanh trong cuộc sống mình lại càng ít _ ít chứ không phải là không có _ tôi thường dùng note như một cách giải trí có gửi gắm nghĩ suy…và thỉnh thoảng tôi vẫn thích lật từng trang inbox để cười và suy gẫm với nhiều cái notes.


Cuộc sống chuyển biến hằng giây , hằng phút …thế thì sự xuất hiện liên tục của những cái notes cũng là lẽ tự nhiên .Bạn thử tưởng tượng xem nếu một ngày mở inbox ra mà không có một cái notes nào …cuộc đời chắc gì đã bình yên !!!

Đọc tiếp ...