Thứ Năm, 9 tháng 4, 2009

* Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời.....

                                                  



Buổi chiều , Saigon vừa qua một cơn mưa , mưa không lớn , chỉ đủ làm buổi chiều bỗng dưng tươi mát hơn , dịu dàng hơn . Đáng lý thì theo kế hoạch chúng tôi gặp nhau vào chiều thứ bảy nhưng do Khói không xin phép được nên phải dời sang chiều thứ hai .

Tôi lại về phố một mình ….luôn luôn tôi thích đi theo con đường mình vẫn đi mỗi lần về qua Saigon . Saigon cách nơi tôi ở chỉ hơn 10 cây sồ thế mà tôi vẫn muốn dùng từ “về” như một sự tìm lại …như luôn luôn tôi ngơ ngác bởi những thay đổi quá nhanh của cái thành phố tôi đã có cả một thời mới lớn tươi đẹp.


Tôi đến Hoa Sứ trước giờ hẹn 15 phút và ngồi nơi bãi giữ xe nhìn phố thị dần lên đèn , người qua lại lao xao . Rồi thì vài phút sau Langyên , Khói , MM rồi chị Hà bên tòa soạn báo Thanh Niên cũng qua , chỉ tiếc do công việc, Khánh Yến không đến Hoa Sứ được .Chúng tôi gọi món , ăn nhanh để đến phòng Karaoke vì sợ Khánh _Yến chờ …..Và chỉ ở phòng karaoke mọi niềm vui mới vỡ òa để tôi hiểu tại sao người ta có thể vượt qua những buồn đau của riêng mình để nhìn cuộc đời thân thiện và bao dung hơn


.Ở Karaoke Nice


...Đưa cho Gió cái mic..



.Chào .. chị em mình củng bay: Gió và Khói


Ở phòng Karaoke , tôi được nhìn những người bạn …đã quá lớn của mình hồn nhiên cười , hồn nhiên dìu nhau theo nhạc : một Khánh hiền lành , ấm áp, một mình chiến đấu với với ba người phụ nữ đẹp trên sàn nhảy , một Khói thân thiện luôn tíu tít giữa những người chị cứ chút xíu lại gọi …Khói ơi .., một chị Hà thích nghe Ngàn thu áo tím và nhiều bản nhạc khác nhưng không chịu cầm mic , một Yến cười ngặt nghẽo khi thấy một nửa của mình nhảy với bạn một điệu tango , một Langyen nhí nhảnh đến đáng yêu trong một điệu slow mùi với anh Khánh , một MM say sưa trong những tình khúc của TCS …mắt kiếng trễ nhìn dễ thương đến lạ …và một tôi , bỗng thấy niềm vui của riêng mình hòa chung với niềm vui của những người bạn từ xa lạ đã trở nên …thương yêu đến thế .


Ở phòng Karaoke , tôi hát lại và nghe lại những bản nhạc mình đã từng yêu và yêu đến giờ , những bản nhạc tưởng chừng không còn nhớ hôm nay bỗng nhớ tràn trề .Chúng tôi bên nhau , thời gian ở ngoài kia, nỗi âu lo ở ngoài kia, ưu phiền ở ngoài kia…. Tất cả bỗng trở thành nhỏ bé , hư vô trước những nụ cười


..Langyen kìa ..cười thấy thương!


.Điệu gì nhỉ ? Slow mùi phải không?

.Khánh và chị Hà trong điệu Tango
.
Uyên ương tung cánh


.Bốn chị em mình... thương mắt kiếng của MM quá ! ..

10 giờ chúng tôi ra về , tôi nhận vài lời trách móc của bạn bè , cái liếc dài của MM khi biết hôm nay là sinh nhật tôi .Vâng, tôi đã luôn chọn cho mình những sinh nhật lặng lẽ , lần này cũng thế , nếu Khói không nói thì tôi cũng sẽ im lặng …ngày sẽ qua mà .


Tôi lại về một mình qua quãng đường dài quen thuộc trong nỗi ái ngại của bạn bè . Trời hôm nay lắm gió … Thế là bỗng dưng tôi nhận bao nhiêu hạnh phúc từ lời chúc mừng của bạn bè , thế là bỗng dưng tôi có cái SN rộn ràng niềm vui đến …không ngờ .Thế mà , ngay trong ngày SN mình, tôi lại rưng rưng nước mắt vì cái entry của MM – Gởi Gió cho mây ngàn bay – và đến hôm sau vẫn còn ngất say vì cái entry của chị Thu Nhân viết cho tôi nhân ngày sinh nhật .


Bỗng dưng tôi giàu có đến thế ! Vâng, chỉ có người cần mới biết mình muốn được những gì… tôi được nhiều hơn những điều tôi muốn và tôi trở thành người hạnh phúc ….

.Khánh _Yến trốn đâu rồi ???


.Khánh nói gì mà Yến và MM cười rũ rượi !!! ..

Cám ơn tất cả , những người bạn của tôi – những người tôi luôn chọn để quân bình những bão gió của riêng mình …

(*) Lời của nhạc sĩ TCS - Còn tuổi nào cho em

4 nhận xét:

  1. Chị vốn là người chậm chạp đến muộn màng quá đỗi, thế mà sao lại có diễm phúc "mở hàng" comment thế này?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị ơi entry cũ đấy chị ...Một sinh nhật cách đây nhiều năm em post lâu rồi nhưng bây giờ mới mở...

      Xóa
  2. Gió à,
    Chị em mình, những cô gái Văn hoa ngày xưa, sao lại tình cờ như một sự dun rủi dễ thương, đã nhờ hạnh duyên mà gặp nhau trong cõi ta bà thế này!
    Đôi lúc, chị sợ mọi chuyện như chiêm bao, thấy đó rồi mất đó.
    Và nhiều , rất nhiều lúc, chị sợ lại mất nhau cũng giữa cõi ta bà này, cái cõi mà thị phi nhiều hơn chân tình, mà cái thị phi ấy, xót xa thay lại được khoác áo chân tình mới là đáng sợ.
    Mong rằng, cái tình thực ấy, nó còn mãi trong chị em mình, em ha!
    Ờ, tự dưng sao lại viết lẩm cẩm thế này!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị ạ, cuộc đời luôn có những diễn biến bất ngờ có khi làm ta ngỡ ngàng, buồn phiền và thất vọng, càng có nhiều nấn ná, càng có nhiều níu giữ thì càng có nhiều thất vọng. Ta sống nhiều, nhận nhiều, mất nhiều thế mà vẫn sợ những điều mình từng yêu thương mất đi.., thế mà vẫn lo mình ko còn có thể níu giữ.

      Không hiểu tường tận những băn khoăn lòng chị nhưng em hiểu chị luôn ray rứt, dễ tổn thương. Cứ nghĩ đó là cái duyên đi chị, duyên còn thì tình ở lại duyên không còn có lẽ cũng nên mở lòng để duyên đi.
      Với em chị luôn là thứ tình cảm ấm áp...chị cưng à

      Xóa