Thứ Hai, 6 tháng 4, 2009

Lặng lẽ....



Lặng lẽ tôi thắp cho mình một nụ cười . Nếu cười là đại diện cho niềm vui thì chắc tôi là người không quen biết nỗi buồn .Nhớ ngày còn bé …một lần đang trò chuyện với bố mẹ , bỗng bố nhìn tôi, rồi cười nói với mẹ :Con bé nó có nụ cười tươi , em nhỉ ? Lớn lên , tôi lại nghe bạn bè nói : Mi có nụ cười tươi nên coi chừng sẽ khóc nhiều hơn người khác . Và như thế đấy … tôi đã có muôn ngàn nụ cười thì cũng không thiếu gì những giọt nước mắt .



Từ bé , tôi đã là một con bé đa cảm và dễ bị tổn thương . Tôi yêu sợi dây thun nhỏ đã theo mình đi từ nhà tới trường đến nỗi không nỡ vất nó giữa đường chỉ vì tội nghiệp nó nằm ở một nơi xa lạ , tôi yêu tấm hình có chiếc xe nhỏ vượt qua đèo Hải Vân vào buổi hoàng hôn chỉ vì mẹ bảo bố đi công tác trên cái xe này - để khi đứa em nhỏ nghịch ngợm xé rách bức hình tôi cứ khóc thầm vì sợ không còn thấy bố .Tôi thích ngồi nhìn một con suối nhỏ chảy qua một cái gầm cầu mỗi lần thầy dắt vào một cánh rừng gần ngôi trường thời tiểu học, để cho đến bây giờ , hình ảnh con suối nhỏ thi thoảng ám ảnh giấc mơ tôi.


Cả thời thiếu nữ tôi luôn phải đương đầu với những nỗi âu lo , nỗi buồn vì những bất hòa của bố mẹ , tôi luôn phải khóc một mình vì những nỗi buồn không nói với ai. Lớn lên , tôi lại gặp nhiều bão giông phải đối mặt …Ít ai có thể ngờ một tôi hay cười , một tôi luôn đơn độc vượt qua bão táp trong đời mình lại dễ vỡ ,dễ khóc, dễ tin theo đến thế . Ít ai biết rằng có một tôi bướng bỉnh ,mạnh mẽ luôn ủi an , dỗ dành một tôi non yếu, mỏng manh …Vâng ,luôn có một tôi mâu thuẫn đến tội nghiệp..Vì thế tôi thường tự thắp cho mình nụ cười để khỏi phải khóc thôi.



Lặng lẽ tôi thắp cho mình một niềm vui. Niềm vui thổi bạt nỗi buồn qua một bên . Niềm vui thân thiện như một cái nhìn , bao dung như một vòng ôm , nhẹ nhàng như một cái nắm tay. Niềm vui thân thiết như ánh ban mai mỗi sáng rọi qua khung cửa nhỏ, niềm vui xôn xao như tiếng ríu rít đầu hồi của lũ sẻ quen thân.Niềm vui không ở mãi cùng mình nên tôi cứ lặng lẽ thắp niềm vui trên những điều cũng rất mong manh trong cuộc sống mình … để rồi tập bình thản nhìn tất cả đi qua … đi qua như chưa bao giờ có thật.


Tôi thắp cho mình một ngọn nến tháng tư – Một ngọn nến lung linh như nụ cười ,như niềm vui , như nỗi buồn mỗi ngày tôi có ….Một ngọn nến lặng lẽ tôi thắp mừng mình … mừng tháng tư .


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét