Tháng bảy đang dần qua .Những ngày nghỉ cũng đang dần khép lại . Tháng tám về sẽ mang theo bao nhiêu bận rộn .. nào đi học ...nào chuyên đề... nào học trò ... nào phấn , nào bảng . Trời ! nghẹt thở .
Sáng nay đọc báo lại thấy đăng tin về giáo dục " CHEN LẤN XIN VÀO NGÀNH GIÁO DỤC ", cảm giác sướng tê người xen lẫn cảm giác xót xa ... Có mấy người xin vào ngành với tình yêu cháy bỏng ? Có mấyngười hiểu hết những cái được và cái mất trong nghề ?Có mấy người cảm nhận sâu xa việc cho và
việc nhận trong công việc thầm lặng mỗi ngày ..và có mấy người bắt gặp được chút hạnh phúc thật thà , giản đơn trong mỗi giờ lên lớp .?
Nhớ tôi và bạn bè xưa ngày làm lễ ra trường... lòng cứ phơi phới tin yêu .Sẵn lòng đi đâu khi cuộc sống cần , khi tổ quốc cần . Hành trang ngày lên đường là trái tim nóng bỏng , là nụ cười háo hức, là những bài thơ tình dấu trong những cuốn vở học trò nghiêng màu mực tím , là cái ngông nghênh mơ mộng thời con gái đủ để tuyên bố rằng " Bài hát đầu tiên D dạy cho học trò sẽ là bài Biển Nhớ của TCS " ( ngày ấy những bài hát này chưa được cho hát đâu )
Thế là cả một phần đời vất vả mà thơm hương bắt đầu ...Đứa con gái chỉ biết học và làm thơ ( cho một mình mình đọc ) lần đầu biết thế nào là gian khổ . Bài học đầu tiên lại là bài học tôi được học từ học trò mình , đó là bài học trồng khoai , là bài học đánh tranh để lợp mái cho ngôitrường ven con suối nhỏ, là những lần phá đất trồng rau , đêm về ngủ mơ thấy gai mắc cở mà giật mình thức giấc ...
Vất vả , khó khăn mà sao yêu đời , yêu nghề , yêu học trò đến thế !!! Mỗi ngày lên lớp là một sự gởi trao ... mỗi ngày lên lớp là hạnh phúc cứ tràn về làm mênh mang bài giảng , làm tròn xoe những đôi mắt học trò .
Nhiều năm về phố ... nhưng tình yêu ấy cứ theo tôi mãi , có nhiều người trẻ hỏi tôi tại sao sau bao nhiêu năm tôi vẫn nguyên vẹn lòng yêu nghề như thế ??? Trả lời sao đây nhỉ ? Làm sao biết được tại sao mình lại yêu và không yêu ?
Tản mạn về nghề lại vẫn xin cảm ơn một thời đã dạy tôi biết cho và biết nhận , biết giấu đi những giọt nước mắt đêm nằm nhớ phố để yêu thương gắn bó với rừng . Vẫn xin cảm ơn bạn bè tôi một thời chia sớt niềm vui, nỗi buồn . Vẫn xin cảm ơn học trò tôi về những bài học sâu sắc của sự nhọc nhằn . Vẫn xin cảm ơn những con dốc tên Hương (tên tôi đặt ) ở cánh rừng xưa những ngày lòng phơi phới tin yêu đến lớp .
Tôi đã cho và biết rằng mình đã được nhận , tôi đã mất ít nhiều nhưng cũng được bát ngát những niềm vui . Cho đến bây giờ, với tôi , mỗi ngày lên lớp vẫn mở ra một thế giới diệu kì . ..
Khoản… Offline IM
Trả lờiXóanhững ngày hè dần lại phía sau để đ1on mùa thu và năm học mới,dù còn đi học hay không mỗi khi mùa hè đến đều cho ta cảm giác khó tả khi nghĩ về tuổi học trò,năm học mới sắp đến rồi,chúc cô giáo luôn tin yêu,vui và hp bên hoc trò của mình nhé.
Thursday July 24, 2008 - 11:41am (ICT) Remove Comment
Lê Uy… Offline
Trả lờiXóaHi, em cũng đang vẫy tay chào tháng 7 và đợi "mùa thu rồng rắn đến đời mình "
Thursday July 24, 2008 - 01:23am (EDT) Remove Comment
Ha Offline
Trả lờiXóaNhững ngày hè rồi cũng qua đi... rồi sẽ bắt đầu những bận rộn. Bận rộn mà lại vui phải không Gió? Cái tâm trạng ấy chị hiểu, mấy ai yêu nghề thực sự mà nộp đơn đâu, chỉ vì cần sự ổn định... vậy thôi! Nghề giáo cách đây vài chục năm rất được tôn vinh, hồi ấy chị đi học xưng con với thầy không đó! Rất sợ và quý thầy... còn bây giờ...
Gió còn mãi niềm tin và yêu học trò, yêu phấn, yêu bảng là yêu nghề lắm lắm... còn mãi niềm lạc quan này nha Gió!
Thursday July 24, 2008 - 01:19pm (ICT) Remove Comment
Hoa đ… Offline IM
Trả lờiXóaLang thang bắt gặp bức ảnh về dã quỳ;trộm mang về nhà làm avata...Sorry chủ nhà nhé!
Thursday July 24, 2008 - 06:07pm (VUT) Remove Comment
THỦY … Offline
Trả lờiXóaChị làm em nhớ cái cảm giác lễ ra trường SP của em năm 1977 quá,tốt nghiệp mà cứ thích đăng ký đi xa,lên miền núi mang cái chữ đến với đồng bào miền núi,thích nét thanh niên mạnh mẽ trong con người mình,ngày ấy đầy lý tưởng,thế mà bao nhiêu năm ,bây giờ cuộc sống gần như đổi thay một cách 180 độ vậy!
Friday July 25, 2008 - 07:11pm (ICT) Remove Comment
MAP M Offline
Trả lờiXóaXin hãy cứ giữ mãi cảm giác "thanh tân" như thế về nghề . Đó là điều hết sức đáng qúy ở Bạn mà tôi đã dần đánh mất . Người chen lấn đến với nghề nhiều khi và thường khi chưa chắc là người yêu nghề . Người ta giành giật miếng cơm manh áo thì đúng hơn . Người yêu nghề sẽ gian khổ hơn nhưng tự trọng hơn !
Saturday July 26, 2008 - 09:18pm (ICT) Remove Comment
Rất trân trọng lòng yêu nghề của chị. E làm BS nhưng có những lúc em cảm thấy hụt hẫng và muốn bỏ quách nghề này đi, nhưng rồi cũng chợt nhận ra được...và lại phải quay về và đối diện với thực tế của chính mình chị ạ !!!
Trả lờiXóa