Bạn bảo tôi: “Cứ như một ngày của Gió nhiều hơn 24 giờ ấy …” khi thấy tôi loay hoay với bao việc … cả những việc nghiêm túc và những việc như đùa .Tự dưng chạnh nghĩ nếu một ngày tôi có nhiều hơn 24 giờ thì chẳng biết đó là điều may mắn hay lại là hệ lụy !
Hai mươi bốn giờ của tôi là những buổi sớm thức dậy như một thói quen mà không cần ai gọi, không cần tiếng chuông đồng hồ báo thức cho dù đêm hôm trước có thức khuya đến đâu …Bao giờ tôi cũng nằm nán lại vài phút, yên lặng nhìn qua khung cửa kính ngắm bóng trăng đêm còn lúng liếng ngoài không gian chưa sáng hẳn, hoặc nằm yên, lắng nghe tiếng lũ chim sẻ lích rích gọi nhau ngoài cửa sổ.. Tôi thích khoảng thời gian đầu ngày khi cảm nhận thật chậm tiếng động tinh khôi của cuộc sống quen thuộc bắt đầu trước khi bước vào một ngày với bao nhiêu công việc …
Hai mười bốn giờ của tôi là những buổi sáng lướt xe chậm qua những con phố quen để đến trường. Tôi thích ngắm những đôi vợ chồng trẻ ở những ngã tư đèn đỏ, thích nhìn cái thứ hạnh phúc đầy cả trong những nụ cười tươi tắn và ánh mắt của họ nhìn nhau, để tự hỏi ” họ sẽ hạnh phúc được bao lâu ?” rồi lại cười mình khéo lo !
Tôi thích hình ảnh những ông bố chở con đi nhà trẻ thỉnh thoảng gặp trên đường…, thích cái cúi xuống tìm ánh mắt đứa bé nhìn lên và bàn tay nhỏ ngo ngoe chỉ trỏ … hình ảnh những ông bố đưa con đi nhà trẻ làm cuộc đời trở nên đáng yêu hơn. Chỉ là hình như chẳng có bao nhiêu ông bố có đủ thời gian để đưa con đến nhà trẻ mỗi ngày ..!
Tôi cũng hay ghé bà cụ bán lỉnh kỉnh những thứ bánh ú, bánh tét bên lề đường mua giúp bà cụ vài cái bánh mà có khi mình chẳng ăn chỉ bởi thương đôi mắt buồn , bàn tay run rẩy và nụ cười móm mém của bà. Hình ảnh của bà cứ làm tôi vơ vẩn nghĩ đến những buổi chiều tàn ...những buổi chiều cuối năm …
Hai mươi bốn giờ của tôi … là gần mười giờ giam mình trong khu chung cư nhiều tầng với những bài giảng quen thuộc đến chừng giáo án trở thành một thứ dở hơi … Một ngày của tôi luôn bắt đầu bằng ly café bên khung cửa sổ tầng bốn, tôi lặng lẽ ngắm khoảng không gian thoáng đãng trước mắt, xa xa là những tòa nhà cao tầng mờ mờ trong cái mỏng mảnh nắng mai cho đến khi lũ trẻ bước vào ríu rít, ồn ào với tiếng chào, tiếng cười đùa nghịch ngợm …Một ngày nhộn nhạo bắt đầu kéo dài cho đến bốn giờ chiều, khi tôi lướt xe qua khỏi cổng trường và trở về qua những con đường quen thuộc trong nỗi mệt mỏi và cái hanh hao của buổi chiều đang dần qua…
Hai mươi bốn giờ của tôi … là những công việc không tên cuối ngày, là những giờ loay hoay với tiếng lách cách của cái bàn phím, của những bài giảng cho ngày mai, là những giờ vui buồn với cái thế giới rộn rã một cách im lặng đã trở nên quen thuộc từ lúc nào … Tôi ít khi lên giường trước 12 giờ đêm. Đêm luôn là thời gian tôi yêu thích nhất …tiếng tích tắc của cái đồng hồ, tiếng gió ngoài khung cửa sổ, vì sao khuya đơn độc trên bầu trời, bước chân về muộn của cô công nhân hãng dệt, tiếng lóc cóc của xe mì gõ sau một ngày nhọc nhằn..cành hoa giấy lẳng lơ đung đưa …tất cả với tôi đều trở nên gần gụi một cách lạ lùng ..
Tôi yêu cái thế giới của đêm, cái thế giới mà hồ như cái gì cũng thuộc về mình.Tôi trở nên hiền lành hơn, lơ đãng hơn và nguyên vẹn hơn ..Những lát cắt sắc cạnh của cuộc sống trở nên lành lặn lại trong cái thứ đêm trong lành và sạch sẽ của gió máy, của trăng sao của cái thăm thẳm tôi nửa bình yên nửa xáo trộn ..
24 giờ sẽ qua … ngày mai lại mở ra 24 giờ khác . Sao tôi lại phải mong mình có nhiều hơn 24 giờ khi nó quá đủ cả cho tôi một nửa cuộc đời của những bon chen trầy xước và một nửa cuộc đời yên ắng trong veo ….!