Thế là chỉ trong vòng một tháng nữa tôi có hai đứa cháu gái lên xe hoa về nhà chồng.
Mấy hôm nay nhìn Thư tíu tít chạy tới chạy lui vừa đi làm, vừa tiếp mẹ chồng ở nước ngoài về, vừa lo cho ngày cưới gần kề tự dưng thấy lòng bâng khuâng thương cháu. Thỉnh thoảng tôi lại nhớ Thư cách đây nhiều năm, cái con bé nhỏ nhắn, xinh xắn và học giỏi từ thuở bé là đứa cháu có duyên với tôi nhiều nhất.
Thư là con gái cậu em trai kế tôi, nó là con trai trưởng nhưng lại chỉ có một đứa con gái duy nhất. Thư ra đời ngay ngày tôi mới đi làm xa về, chính tôi đưa mẹ Thư đi sanh và tôi là người đầu tiên nhìn thấy cháu khi vừa lọt lòng mẹ. Tên Thư do tôi đặt Bùi Nguyễn Hoàng Thư , có lẽ như ước mơ khi đặt tên cho cháu : Hoàng Thư _ quyển sách vàng_ từ bé Thư đã rất thông minh, nó học giỏi từ suốt những năm Tiểu học cho đến hết THPT. Thư đỗ hai trường Đại học , thấy cháu chọn Bách Khoa tôi cứ lo vì con gái học Bách khoa có mà già người, nhưng suốt những năm đại học, Thư học cũng nhẹ nhàng như không mà vẫn luôn là sinh viên khá giỏi , ra trường Thư được một công ty của Nhật tuyển ngay khi vừa tốt nghiệp...
Hải _ chồng sắp cưới của Thư ở Đức_ mẹ Hải là người hàng xóm cũ của gia đình tôi. Chúng nó gặp và yêu nhau trong một lần Hải theo mẹ về VN. Suốt hai năm trời Thư cũng đấu tranh cho tình yêu của mình vì mẹ nó phản đối đến cùng. Có một đứa con gái duy nhất, em dâu tôi lo lắng khi nghĩ đến chuyện nó đi xa khỏi vòng tay mình cũng là chuyện bình thường. Cuối cùng, gia đình phân tích và thấy không thể ngăn cản chúng nên cô em dâu tôi cũng đành chịu. Đôi lúc, nghĩ đến ngày Thư theo chồng về xứ người, nhìn vợ chồng nó lại thấy thương....
Thảo _ Bùi Thị Bích Thảo_ là đứa cháu gái giống bên nội nhiều nhất , con gái lớn của cậu em thứ hai của tôi. Hơn Thư hai tuổi nhưng Thảo lại vai em. Thảo có khuôn mặt xinh xắn, ưa nhìn, nụ cười hiền hơi bẻn lẻn. Khác với Thư, Thảo là chị của ba cậu em trai nghịch ngợm hiếu động nên từ bé Thảo đã biết phụ mẹ chăm cho ba đứa em.
Ấn tượng của tôi về Thảo là con bé ít nói, ít cười ngày còn nhỏ. Lớn lên Thảo cởi mở hơn nhiều so với vẻ nghiêm nghị hồi bé. Thảo cũng tốt nghiệp Đại học Bách khoa và đang làm ở công ty tàu biển APL của Singapore. Không ở gần, thỉnh thoảng chị em Thảo lại ghé về thăm nội. Dịp Tết hay những lúc giỗ chạp, bọn trẻ tề tựu đầy nhà, chỉ nhìn chúng ngồi chơi bài hay lô tô rồi cười nói trêu ghẹo nhau thôi mẹ tôi đã móm mém cười thích thú.
Gia đình chồng sắp cưới của Thảo ở ngay Saigon. Hôm lễ hỏi của nó, tôi phải đi họp nên không có mặt, mấy hôm nay tôi cứ réo nó bên facebook gửi ảnh cưới cho tôi, ảnh chưa xong nên Thảo chỉ gửi cho tôi 1 tấm duy nhất. Đám cưới Thảo chỉ sau Thư hai tuần...
Nè hai nhóc..
Bác D mừng hạnh phúc của các con.
Hãy hạnh phúc như những nụ cười trong những tấm ảnh cưới của các con. Và hãy nhớ rằng không có hạnh phúc nào là dễ dàng hết, hạnh phúc chỉ dành cho những kẻ biết nhận và cả biết cho, hãy về nhà chồng với tâm thế để yêu thương và nhận yêu thương, hãy nhớ rằng đôi lúc ta chỉ được nhận khi ta đã biết cho hết một phần đời mình.
Rời vòng tay của cha mẹ, đối diện với nhiều những đổi mới trong cuộc sống, đối diện với nhiều diễn biến mới trong cuộc sống hôn nhân, các con hãy biết nâng niu hạnh phúc bằng tình yêu thương, đức hy sinh và cả lòng bao dung nữa. Hãy yêu thương gia đình chồng như gia đình mình, hiếu đễ với bố mẹ chồng như với bố mẹ mình, hãy « tương kính như tân » với người phối ngẫu của mình _ « Lạt mềm buộc chặt » là bài học cả đời ta phải học đễ giữ gìn hạnh phúc và lửa ấm gia đình. Không có lời dạy nào của ông bà ta ngày xưa trở thành cũ hết nhóc ạ !
Ngày bác D lấy chồng, bà nội cũng từng nói thế này với bác D. Bác D cũng muốn nói lại với các con những điều mình tin rằng không bao giờ cũ ......
Mừng hạnh phúc của các con Hoàng Thư, Bích Thảo nhé ...Bác D tin rằng, các con đủ tấm lòng để cho yêu thương ..cứ cho rồi sẽ được nhận. hai nhóc ạ !
Ảnh cưới của Hoàng Thư
Ảnh cưới của Bích Thảo
Viết cho hai cháu gái ...