Tháng chạp … Saigon những ngày này y như cô gái trẻ đang yêu: lúng liếng với muôn màu áo len áo khoác, bâng khuâng đến cả những vòm cây, tán lá cứ rưng rưng mươn mướt xuân thì… Tôi bỗng nhớ cái mail tuần trước bạn gửi về bảo : Những ngày này nhớ Saigon ghê mi . Nhớ phố xá Saigon, nhớ món ăn Saigon, nhớ nắng Saigon, nhớ người Saigon, nhớ giọng Saigon , nhất là nhớ dòng sông Saigon những ngày nhiều gió”. Tôi đọc mail và ngậm ngùi thương bạn, có khi người ta thương nhớ một nơi chốn khởi đi từ nỗi nhớ một dòng sông .
Tháng chạp, Saigon lửng lơ cái thứ lạnh se se buổi sáng. Vài con đường chăng hoa đèn lòe loẹt làm tôi chạnh nhớ những vòm me non xanh ngày nào… những vòm me tôi đã ngước nhìn suốt một thời con gái bây giờ thật sự đã tàn phai. Saigon bây giờ giống cô gái với đủ thứ phụ liệu mà chẳng màu nào ăn nhập với màu nào… Chỉ có vòm trời nghiêng trên tháp chuông cao ở nhà thờ Đức Bà là vẫn mênh mang gợi nhớ…
Tôi nhìn dòng sông nước đục ngầu với những đời người ngang dọc trên sông, với đủ thứ rác rến trôi lềnh bềnh bên cạnh những dể lục bình hiền lành, thấy tội nghiệp chi lạ những dòng sông chảy ngang những phố thị đông đúc. Và bạn tôi, ở một nơi nào xa lắc xa lơ hẳn không thể tưởng tượng được dòng sông những ngày nhiều gió hồi nào đã già nua mệt mỏi hơn khi gánh trên vai mình cái tâm hồn phố thị nhiều trúc trắc và lượng rác thải khủng khiếp thế này …
Lâu lắm mới có dịp ngồi café bên dòng sông Saigon buổi sáng. Chúng tôi lại cười nói, lại ưu tư, lại nhớ thương nuối tiếc qua những câu chuyện vui buồn chưa bao giờ nhạt phai trong trí nhớ của những người không còn trẻ nữa . Bên kia, trên con đường phía trước dòng sông, một Saigon trẻ trung vẫn xôn xao giữa cái nắng hanh của những ngày tháng chạp …
Tháng chạp bắt đầu, tháng chạp sẽ qua, vẫn có một dòng sông chờ mùa Xuân chấp chới ...
Đường phố Saigon
Sông Saigon buổi sáng
Những mảnh đời trên sông
Chị Gia Minh và MM
Chị Gia Minh và tôi
Hoa súng ở cafe Vườn Kiểng