Chừng như lâu lắm rồi …tôi không còn được nghe những bài hát ru . Những bài hát mang hình ảnh của những buổi trưa buồn buồn thời thơ ấu .....
Ngày còn bé , tôi luôn được nghe những điệu hát ru của mẹ.
Bà ngồi trên giường , một bàn chân đưa qua đưa lại kéo sợi dây võng được quấn nhiều vòng vào ngón chân cái , bàn tay thoăn thoắt với hai cái kim đan , những bài hát ru buồn buồn cứ lan trong không gian im lặng của buổi trưa hè …chiếc võng vải đều đều lên xuống , đứa trẻ lim dim và đi vào giấc ngủ bềnh bồng trong cái lãng mạn , dịu dàng của những lời ru . Cứ thế, chị em tôi đã lớn lên trong nhịp võng và những bài hát ru của mẹ .
Lớn hơn một chút ,mỗi lần mẹ hát ru em là tôi lại ngồi bên ngạch cửa , nhìn nắng rọi qua kẽ lá nhảy nhót xuống khoảng sân im ắng và lắng nghe những bài hát ru ngọt ngào của mẹ . Rất nhiều bài hát ru mà ngày ấy tôi chưa kịp hiểu hết ý nghĩa, cũng chẳng biết nó xuất xứ từ đâu nhưng tôi luôn cảm nhận được nỗi buồn man mác trong từng lời ru. Thỉnh thoảng mẹ bận việc , tôi lại ru em ngủ … cũng bằng những bài hát quen mà tôi đã thuộc lòng từ lúc nào chẳng biết _ sau này nó cũng là những bài hát mà thi thoảng tôi lại ru con trai mình _ Năm tháng trôi qua , tôi quên nhiều bài hát vỗ về giấc ngủ của mình ngày bé , chỉ còn loáng thoáng một vài câu thơ buồn trong bài hát mẹ ru ngày ấy :
À ơi….Chị đi em ở lại nhà
Vườn dâu em hái , mẹ già em thương
Mẹ già một nắng hai sương
Chị đi một bước trăm đường xót xa…..
…………
À ời…à..ơi !
Đêm qua mây ngổn ngang nhiều
Quanh mình những hạt mưa chiều vút qua
Mây mờ như dải non xa
Hồ mờ như tấm gương nhòa không lau
Bơ vơ mình đứng trên cầu
Nước mây nhuộm một trời sầu mênh mông
Hôm qua chiếc lá ngô đồng
Rụng ngoài cửa sổ lạnh lùng bay ngang
……………..
À ơi…
Đêm qua gió lạnh trăng tà
Tiếng ai văng vẳng bên nhà ru con…
Tiếng ru như thác chảy dồn
Như là Tống Đế khóc hồn Bàng Phi
Con ơi con hãy ngủ đi
Đêm khuya lạnh lẽo mẹ thì ru con ….
Cha con cách trở nước non
Năm năm đi biệt , biết còn sống không
Mẹ đây đã chết cõi lòng
Vì con mẹ phải đèo bồng nuôi con….
Bây giờ những bài hát ru đã trở thành dĩ vãng , cái thứ dĩ vãng lung linh nhưng không còn bao người nhớ …Những đứa trẻ bây giờ cũng được nuôi dưỡng tốt hơn .Chúng được lớn lên từ những chiếc võng điện và những điệu nhạc du dương, xập xình phát ra từ máy hát , chúng được lớn lên trong những thực đơn dinh dưỡng chính xác từng cm ,chúng được học sinh ngữ khi mới vào lớp Một, chúng biết sử dụng internet từ tuổi mầm non , chúng click chuột nhanh như chớp, chúng nghe nhạc nước ngoài như một người nước ngoài thực thụ …nhưng, chúng không biết những bài hát ru …chúng ít được tiếp xúc với những bài học dạy làm người từ ca dao tục ngữ ….tôi cho rằng đó là cái thiếu hụt đáng tiếc về mặt tinh thần cho con cháu chúng ta sau này .
Cuộc sống bây giờ thay đổi đến chóng mặt , đôi khi cứ thấy dường như cái giá trị tinh thần bị lấn lướt bởi cái giá trị ngời ngời của vật chất … Không thể khác hơn khi cha mẹ phải chạy đua với thời gian để bảo đảm cho con mình một cuộc sống ai ai cũng hằng mong, ai ai cũng theo đuổi ... đó là ăn ngon , mặc đẹp , học hành tốt, sau này thành tài để có một cuộc sống tốt hơn cha mẹ chúng hiện nay …. Những bài hát ru ,những bài ca dao, tục ngữ dần trở nên vắng vẻ trong cuộc sống thường nhật mà ngay cả chương trình học trong nhà trường cũng chỉ được nhắc đến một cách qua loa.
Tôi tin người ta có thể lớn lên khỏe mạnh bằng những chế độ dinh dưỡng hợp lý , người ta có thể thành danh nhờ được đầu tư đúng mức phương tiện cho việc học tập và còn bằng trăm con đường khác nữa …Nhưng tôi cũng tin rằng người ta sẽ trở nên thiếu hụt về tâm hồn, chênh chao trong nhân cách ,người ta sẽ trở nên ác độc , tàn nhẫn nếu không được nuôi dưỡng bằng những giá trị tinh thần …những giá trị thật thà như ngô khoai trong đó có cả những lời hát ru bay bổng những cánh cò , những bài học làm người giản dị mà thâm trầm, sâu lắng từ kho tàng ca dao tục ngữ của dân tộc ta .Người ta không thể thành nhân nếu không được nuôi dưỡng, dạy dỗ bằng những giá trị dạt dào tính nhân văn.
Tôi tin rằng chính những bài hát ru của mẹ đã tô vẽ màu sắc cho tâm hồn tôi , đã chiu chắt giữ gìn những rung động thật thà cho trái tim tôi ,đã cho tôi cái nhìn đầu tiên vào thế giới văn học và mở toang cửa lòng tôi giúp tôi biết yêu thiên nhiên , cuộc sống và con người.
Đã quá xa rồi thời bé dại , đã quá xa rồi cái thời ngẩn ngơ với những điệu ru hời … Vậy mà hôm nay bỗng nhớ …bỗng thèm sao một điệu hát ru