Buổi chiều bỗng thèm đi lang thang .
Xách xe ra khỏi nhà , trời chạng vạng tối . Cái quận ngoại thành của mình dạo này cũng lắm xe thế không biết . Cố luồn lách qua những con đường nhỏ …thế mà xe vẫn đông . Ghé nhà sách , đi qua đi lại những kệ sách cao to ,đọc loáng thoáng vài quyển trong trăm ngàn quyển sách mới toanh , thơm mùi giấy mới , cuối cùng nhặt lấy hai quyển – một chưa đọc chỉ nghe giới thiệu :RỪNG NA-UY của Haruki Murakami – một đọc nhiều lần vẫn mê và thích có nó vì đã tặng quyển cũ cho một đứa học trò : LE PETIT PRINCE- HOÀNG TỬ BÉ của Saint – Exupery , Bùi Giáng dịch . Ra quầy tính tiền gặp cô bé học trò cũ , con bé nói: “ Cô vẫn thế , chẳng thấy già chút nào !”, cười hỏi lại : Thiệt không ? Nó giới thiệu thêm một lô tên những quyển sách và bảo :" hay lắm cô !”. Hẹn lần khác sẽ ghé khi cái máu thích đi lang thang trổi dậy .
Lấy xe chạy qua những con phố đông , người đâu mà lắm thế nhỉ ? Trời lạnh , thiên hạ nắm tay dung dăng nhiều quá thể , loáng thoáng vài cái khăn choàng cổ lung liếng bay trong gió .
Mùa đông , hình như năm nay trời lạnh hơn mọi năm, người ta trở nên nhí nhảnh hơn trong những cái áo khoác , áo len , áo gió đủ màu , bỗng thấy lòng vui lây giữa phố phường ai cũng lạ hoắc .
Đi qua Diva – bỗng thèm vào ngồi một góc nào đó trong cái không gian nhiều ngọn đèn lung linh . Quán còn vắng dù đã hơn 7 giờ tối , leo lên chỗ ngồi quen , vài ánh mắt nhìn có vẻ ngạc nhiên , chắc không ai vào cà phê buổi tối một mình như tôi cả . Cậu bé phục vụ hỏi: chị đi một mình? Gật đầu – một cà phê đá , một chỗ ngồi khuất , một tôi – nghe Sĩ Phú hát một bài hát đã lâu lắm mới nghe lại ,nhìn ngọn đèn chao chao , lung linh , tán lá xanh trên đầu sao bỗng đẹp đến thế.
Nhìn những ngọn nến nằm trong những chiếc bát thủy tinh trong veo giống những đóa hoa hồng khum khum , bất giác nhớ nỗi thất vọng của Hoàng Tử Bé khi phát hiện ra cả một vườn hoa hồng , bởi trong tâm tưởng cậu cả cái thế giới nhiều điều lạ lẫm này chỉ có một đóa hoa hồng thôi – "đóa hoa hồng mảnh khảnh thơ dại" – đóa hoa hồng của cậu – thế là “ duỗi thân xuống cỏ chàng nằm khóc miên man” – Hoàng Tử Bé đáng yêu biết bao , đây là chi tiết tôi thích nhất trong quyển truyện .
Rời Diva khi sắp sửa bắt đầu đêm của một giọng hát quen . Lạnh , trời không có một vì sao .
Ngày đã hết – một ngày không lao xao , không nhớ , không quên. Một ngày bình yên . Bình yên ơi !