Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ Khánh …
Đó là những lần có dịp qua Điện Biên Phủ đến góc đường Phan Kế Bính.
Đó là những lần thoáng thấy một vạt áo trắng bay ngang phố.
Đó là những ngày cuối năm có cái lạnh se se …trời Saigon dường như ngẩn ngơ bởi cái nắng dịu dàng hơn , bởi những góc phố xôn xao đón Giáng Sinh , đón Tết ..bởi người ta bỗng có nỗi bâng khuâng vỗ nhẹ trái tim mình…
Tôi ghé Phan Kế Bính buổi tối sau khi từ giã các bạn mình với những tràng cười vẫn còn líu ríu đi theo .Saigon vẫn còn những con đường tấp nập đông vui ,lối tôi về thì cũng còn một khoảng đường dài, thế mà, tự dưng, tôi muốn rẽ vào Phan Kế Bính .
Con đường nhỏ khiêm nhường nằm yên lặng dưới những ngọn đèn vàng, thỉnh thoảng mới có chiếc xe chạy lướt qua , tôi đứng bên này đường, nơi mà tôi nhớ loáng thoáng phía trước, bên kia đường là khu nhà Khánh ở ngày xưa , bên này nơi tôi đang đứng là câu lạc bộ Làng Văn mà không ít những người sống ở Saigon ngày xưa đều biết . Bây giờ trước mắt tôi là ngôi biệt thự sang trọng nằm ngủ ngoan dưới tán cây có những bông hoa tím lấp ló dưới ngọn đèn đường vàng quạch. Mọi cái đều mất dấu ..cả nhà Khánh , cả Làng Văn. Bỗng dưng mà nhớ Khánh , bỗng dưng mà thèm thấy lại giàn hoa giấy ngơ ngác một cái nhìn ngày xưa đến thế …
Bao nhiêu năm qua rồi …tôi đối diện với nhiều bão giông trong cuộc đời , lòng cũng bay đi nhiều những ước mơ ,những niềm tin một thời vừa lớn, nhưng bạn tôi _ Phạm Gia Khánh _ vẫn mãi là chàng trai hai mươi tuổi …Chúng tôi học chung với nhau năm lớp mười một , nhà tôi cách nhà Khánh một quãng đường ngắn thôi mà có đến ba ngã rẽ : từ Hồng Thập Tự (Nguyễn Thị Minh Khai) rẽ sang Đinh Tiên Hoàng , sang Phan Đình Phùng (Nguyễn Đình Chiểu) rồi lại từ Phan Đình Phùng sang Phan Kế Bính . Trưa nào, tôi cũng đi ngang nhà Khánh để đến trường .
Ngày ấy chúng tôi sống trong tình trạng luôn phập phồng với những đổi thay do biến động của thời cuộc .Kỳ thi Tú Tài I xong rồi chắc chắn một số bạn trai lớp tôi phải nhập ngũ theo lệnh tổng động viên _trong đó có Khánh _ Khánh hơn tôi một tuổi , hiền lành , ít nói … Tôi khi ấy cũng là con bé nhút nhát ,khờ khạo chỉ biết cắm đầu vào học bởi trước mắt là hai kỳ thi Tú Tài liên tiếp nhau . Lớp tôi chỉ có ba mươi đứa mà con gái lại chỉ có vỏn vẹn 12 nên luôn được đám con trai chăm sóc đặc biệt … Thời ấy sao mà đám nam sinh dễ thương đến thế ,ngay cả cái nghịch ngợm hay cách tỏ tình vẫn trong sáng đến trẻ con ….
Giống như nhiều con đường khác của Saigon ngày ấy, Phan Kế Bính vắng tênh ,nhất là vào các buổi trưa , những ngôi nhà nhỏ nằm ngủ im giấc trưa ,chỉ có màu tím của những giàn hoa giấy trước sân nhà là cứ lung linh đùa cợt với cái thứ nắng vàng đẹp đến ngẩn ngơ .Saigon ngày ấy ít xe cộ ,con đường nhỏ như Phan Kế Bính với tôi đã là một con đường rộng thênh thang .
Tôi thường đi học sớm bởi thích nhìn những lớp học vắng tênh , bởi thích nghe tiếng chân mình vang trên những dãy hành lang vắng … Những tháng gần vào mùa thi , những buổi trưa tôi cứ luôn bắt gặp những bước chân Khánh phía sau lưng mình ,hai đứa chẳng nói với nhau câu nào trong suốt quãng đường tôi đi trước , Khánh đi sau ,chỉ khi đến lớp mới nhìn nhau cười rồi tôi lại loay hoay với những cuốn sách , Khánh vu vơ nhìn xuống con đường phía trước ngoài cái ban-công lớp học .
Mùa hè đến , chúng tôi lại vùi đầu vào mùa thi ,đám con gái chúng tôi lại bắt đầu những cuốn lưu bút bởi giữa những âu lo thi cử, chúng tôi vẫn nhớ rằng sẽ có một cuộc chia xa mà mất còn chỉ trong gang tấc ….Trang lưu bút Khánh viết cho tôi dài hai trang , lần đầu tôi phát hiện Khánh có nhiều ray rứt hơn cái vẻ bên ngoài hiền lành ấy …Khánh nhắc về những kỷ niệm , về thầy cô, bè bạn , về những trưa núp sau giàn hoa giấy trong sân nhà đợi tôi đi ngang …Khánh cũng nói về những chia xa, về những ngày sắp đến mà đứa con trai mười tám tuổi mơ hồ cảm thấy nó là nỗi xa cách muôn trùng …Tôi đọc lưu bút với chút bồi hồi của đứa con gái vừa lớn, với chút buồn vu vơ của một tâm hồn vốn nhạy cảm và hay mơ mộng … Rồi tôi lại nhào vào học..những trang lưu bút lại nằm im trong chiếc hộc bàn với vô số những bài thơ ngây ngô và những trang nhật ký viết lén.
Mùa thi qua , tôi tiếp tục mùa học mới để chuẩn bị một kỳ thi gay go hơn . Tôi sang học một ngôi trường khác ..bạn bè lần lượt chia xa . Khánh nhập ngũ . Có lần Khánh ghé nhà tôi sau những tháng quân trường nhưng không gặp vì tôi đi học ….sau đó Khánh đi đến một mặt trận nào đó ,chúng tôi bặt tin nhau …Cho đến đầu Xuân , đúng ngày mùng ba Tết tôi nghe tin Khánh mất ở chiến trường và xác đã mang về quê từ ngày mùng một Tết . Tôi không kịp đến tiễn đưa Khánh lần cuối cùng …18 tuổi, đứa con gái đa cảm như tôi …mắt đỏ hoe giam mình trong căn phòng nhỏ ..lòng hụt hẫng …
Trong tất cả những hình ảnh mà trí nhớ chật chội và tham lam của tôi luôn luôn níu giữ ..Phạm Gia Khánh là một trong những hình ảnh sáng trong thỉnh thoảng lại làm tôi rưng rưng …như sáng nay ,những ngày buổi sáng Saigon se lạnh , tôi bỗng bâng khuâng lòng nhớ… một dấu chân theo
Ảnh chụp tối ngày 14.12 .2010
Một đoạn đường Phan Kế Bính
Nhìn về cuối đường Phan Kế Bính nơi giáp Nguyễn Đình Chiểu
|