Tôi sắp có những ngày bận rộn _ ít nhất là hai tuần _ Công việc làm tôi xoay như chong chóng . Trưa không ngủ , ráng lướt thăm một số bạn bè …không thể thăm hết được hơn 200 bạn trong FL nhưng luôn vui vì có các bạn đâu đó .
Chiều về mở hộp mail …nhận quá nhiều quà ở trang blog Yume , bỗng dưng có cảm giác là mình có lỗi . Yume là trang blog tôi chỉ lưu lại một thời gian ngắn rồi đóng cửa, thế mà vẫn có bạn ghé thăm , vẫn có bạn đọc những bài viết cũ , vẫn có bạn tặng quà , vẫn có bạn gởi lời kết bạn … Tôi có phải là một người bội bạc không nhỉ ? Bỗng dưng cũng thấy nặng lòng . Lần vào những bài viết cũ … cảm giác choáng . Có những bài khi tôi đóng cửa chỉ có vài trăm lượt đọc …giờ đã trên bốn ngàn . Ái chà ! bỗng muốn ôm từng bạn .
Có một bài viết tôi viết cho mình lại được nhiều bạn thích _ Thích bài viết chứ không hẳn thích tôi _ 1370 lượt đọc _ Một bài viết tôi nhìn mình , cái thứ chân dung rạng rỡ nụ cười nhưng vẫn giấu nỗi buồn đâu đó , cái thứ chân dung nhiều trăn trở , mâu thuẫn, cô đơn , đôi lúc hơi trẻ con … và tí ti thú vị .
Trước khi tạm rời nhà để dành cho công việc … muốn mời bạn bè tôi , những người đã đọc , những người chưa đọc , đọc và nhìn lại tôi xem :TÔI _ THỎI RUBIC CHƯA BAO GIỜ HOÀN CHỈNH .
Tạm biệt và mong sẽ gặp lại khi công việc chịu buông tôi !!! Chúc các bạn vui …luôn vui . Tôi yêu cái màu vàng phai của những nỗi nhớ buổi chiều – cái màu vàng níu lại ở phía cuối trời một tia nắng tàn hơi héo hắt .
Buổi chiều thường là thời gian tôi thích ngồi yên lặng ngoài khung cửa sổ những ngày không phải làm gì, để ngắm lũ sẻ cứ chiu chít trên những mái nhà hàng xóm giăng giăng những đường dây điện, hay nghe chúng líu ríu tỏ tình trên cái ngạch cửa sổ nơi tôi ngồi gõ những nhịp tim mình .
Màu vàng của giọt nắng chiều – những chiều vàng không vui , không buồn chỉ bâng khuâng nhớ.
Màu vàng của một cành hoa nở lẻ loi trong khu vườn vắng chủ .
Màu vàng của những chiếc lá lặng lẽ rơi xuống bên thềm ,màu vàng phai – cái sắc vàng tinh hoa còn lại của đất trời đang co mình trong chiều nhìn cái hiu hiu buồn của phút biệt ly - . Màu vàng ..nhớ !
Mỗi ngày , mỗi sáng tôi lại đi qua cuộc sống bằng nỗi háo hức, bằng trái tim mình nhấp nháy ánh lửa hồng .Lại có một tôi khác trong ngày, một tôi tươi non , hừng hực ,nhiệt huyết ,một tôi mở cả lòng mình để trao tặng yêu thương .
Nhiều năm rồi, đủ những vui, buồn, thành công, thất bại, đủ những hạnh phúc, thương đau, thất vọng và tin tưởng …tôi vẫn cứ yêu nghề mình ..như người ta khó quên mối tình đầu, như tôi cứ luôn nhớ cái màu đỏ rực của cây phượng già trong sân trường sư phạm ngày tôi và các bạn mình làm lễ tốt nghiệp với trái tim lửa đỏ .
Tôi nhớ những con đường rừng đỏ quạch đất bazan, nhớ ánh trăng rừng nghiêng nghiêng, co vai trong chiếc áo ấm nhớ nhà nhớ phố ,nhớ những tối cùng bè bạn và học trò đàn hát vang rừng đêm.Nhớ những tối soạn bài bằng ánh đèn dầu tù mù , cay mắt vì đốt cây rừng đuổi muổi để hôm sau đôi mắt đỏ và chừng như còn vương vất khói.
Màu đỏ trái tim tôi …đỏ như một tình yêu .
Cuộc sống bình yên là lúc nghiêng mình xuống ngắm một chồi non vừa hé , là lúc ngước nhìn tán cây biêng biếc lóe sáng dưới ánh mặt trời màu da cam, là khi được ngồi một mình trong quán café có nhiều bóng cây êm ả, nhìn vơ vẩn con đường phía trước – một con đường ít xe cộ - là khi bắt gặp một cành hoa giấy giữa buổi trưa nắng đến nẫu người…cành hoa giấy có nhiều màu …và có cả màu cam , một màu cam luôn luôn mang tiếng thì thầm dịu dàng của cuộc sống .
Tôi nghe tiếng gọi của cuộc sống mỗi ngày . Tiếng rộn rã thân quen của cái trống trường , tiếng cười của lũ trẻ trên khoảng sân đầy nắng, tiếng ồn ã của khu phố quen mỗi ngày đi qua , tiếng xe cộ , tiếng mưa rơi , tiếng lách cách của cái máy tính , tiếng trái tim mình .Một cuộc sống nhiều âm thanh, hình ảnh nhưng vẫn ấm nồng cái màu da người quyến rũ ,say say . Một màu da cam …thách thức cái tôi lẩn khuất mà cực kỳ bướng bỉnh .
Đêm . Tôi sẽ chỉ là mình …cô đơn , phiêu lãng – một tôi yếu đuối,mê mê giữa cái lồng lộng mênh mang của đêm và của chính mình . Tôi thích đứng im lặng ngoài cái bancon nhỏ , nghe gió lùa mát mặt , bay tóc , ngước nhìn cái khoảng trời bao la thăm thẳm hằng hà những vì sao lớn bé chớp tắt cứ như không hề có thật.Tôi thích nhìn ngọn đèn cúi xuống phía cái ngõ nhỏ vắng hoe , lặng lẽ , tôi thích cái bao la của đêm …và cái bao la không cưỡng lại được của lòng mình .
Có một cuộc sống khác trong tôi – một cuộc sống có cái màu huyền ảo của đêm – Không còn là tôi của cái màu đỏ nhiệt huyết tràn trề .Không còn là tôi của cái màu cam đam mê chấp chới .Chỉ còn là một tôi đầy đặn pha trộn giũa hạnh phúc và đau thương .
Tôi nhìn bóng mình giữa cái khoảng cách của đêm và ngày , của thức và ngủ , của mê và tỉnh , của vui và buồn . Tôi – một giọt sáng giữa cái âm âm đơn độc của đêm .
Một chút vàng phai của nỗi nhớ
Một chút đỏ của trái tim nồng nàn
Một chút ấm nồng của màu da cam mãnh liệt
Một chút thăm thẳm của cái góc khuất nhiều mâu thuãn và cô đơn
Một chút xanh non của ước mơ – ước mơ màu cỏ -
Một chút trong trẻo, trẻ thơ trong cái khoảng trống lung linh những giọt nước mắt âm thầm.
Tôi _ thỏi rubic chưa bao giờ hoàn chỉnh _ tôi luôn chênh vênh giữa đôi bờ của tàn phai và mơ ước , tôi luôn ngơ ngác giữa đôi bờ của quên lãng và nhớ nhung ,tôi luôn xa xôi giữa đôi bờ của bình yên và bất ổn . Tôi như thỏi rubic chưa một lần hoàn chỉnh . Mọi màu sắc luôn níu lấy nhau, để len qua bóng đêm tôi lại là mình mở rộng lòng đón cả vui buồn của cuộc sống gởi trao , để vượt qua những trắc trở của cuộc sống muôn màu tôi lại là mình …cô đơn ,lãng đãng .
Tôi_ thỏi rubic chưa bao giờ hoàn chỉnh …không bao giờ hoàn chỉnh ....