Tôi có nhiều bạn thơ..
Có bạn làm thơ chuyên nghiệp với một hoặc vài tập thơ đã ra mắt bạn đọc, có bạn làm thơ như một cuộc dạo chơi trên blog, có bạn đến với thơ như một sự ngẫu hứng đầy cá tính …Trong số đó, có một bạn thơ luôn lấy của tôi một nụ cười ở cuối những bài thơ ..những bài thơ rất nhỏ ..những bài thơ đầy gió …
Tôi biết anh cách đây ba năm sau một cái comment của anh trong một bài viết của tôi , từ đó, anh vẫn ghé nhà tôi đọc và thỉnh thoảng thả một cái comment đầy suy nghiệm, thỉnh thoảng tôi cũng ghé nhà anh, cười với những bài thơ nhỏ đầy gió và mang theo về một chút gió của riêng mình…
Tôi sang nhà anh lần đầu, đọc thơ và ấn tượng ngay từ những bài thơ nhỏ với cái tag “viết ngắn” _ đó là những câu thơ kể chuyện đời thường, một cách kể lửng lơ như thể tự kể với chính mình…
Hoa đã về đông đủ trước nhà Anh
Sắc Tím-Nâu- Vàng-Kiêu sa-Thô-Mộc...
Bỗng giật mình-như còn thiếu một sắc Hoa đẹp nhất
Chưa trở về hay về muộn....-là Em.
(Tặng bác gái)
Bạn bè hình như sắp hết
Chỉ còn hiếm lắm hay sao ?
Hú lên một hồi tha thiết ...
Lặng im hơi thở chiến hào ....
(Hình như)
gió có biết con ngọc trai đáy biển
lại chính là biểu tượng của tình yêu
Dám chấp nhận cả muôn trùng sóng vỗ
Để trao ta say đắm sắc màu ....
(Gửi bác gái)
Tôi yêu sự giản dị trong ngôn ngữ thơ…
Ngôn ngữ thơ càng giản dị càng dễ gần . Thơ là một cách bộc bạch nhiều ẩn dụ, và dùng ngôn ngữ giản dị để chuyên chở cái ẩn dụ không phải người làm thơ nào cũng có thể làm được…Đọc thơ anh, người ta dễ cảm thấy cảm xúc mình bị vỡ òa ở những tứ thơ ẩn trong những câu thơ giản dị :
Tóc tơ là giăng mắc
Nỗi đau là rượu cồn
Sương mai là nước mắt
Ngày xưa là sao hôm ...!
(Là sao? _ Là sai)
Câu lục bát rắc gió đông trước ngõ.
Mai vàng nở sớm trong gió đông.
Câu tứ tuyệt, vững bền tâm thế,
Hữu hạn lòng mình- bỗng hóa mênh mông ...
(gió rồi qua_ngày sẽ hết)
...Phố hàng Cháo sao ko là hàng cơm
Phố hàng Đường sao ko là hàng mật
Phố hàng Ngang sao ko là hàng dọc
Phố hàng Chiếu sao ko là hàng chăn ?
Và Anh- sao lại là anh?
Còn Em sao ko là người khác?
Khi hai mái đầu đã Bạc
Sao không là Xanh ?
(sao không là)
Và không biết từ lúc nào tôi hay gặp “gió” trong những bài thơ của anh, gió trong thơ anh là thứ gió lành nhiều trúc trắc mà thỉnh thoảng, rất bất ngờ, tôi thấy được gió là mình _ bởi anh không giấu giếm, anh nói về gió như nói về một sự mát lành sau những ngày nắng nóng , như một sự trêu đùa chủ ý nhưng đầy cảm thông.
...Trăng...dịu nhất của trời
Cây ...dịu nhất của đất
Nước mắt...dịu nhất của Người
Mùa Thu..dịu nhất gió heo may
(Gió Heo may)
Em bảo không mưa, Anh bảo mưa
Vầng trăng bật sáng...lạ lùng chưa
Trăng-gió- mây mưa - Đời là vậy
Có sẵn trong nhau những tỏ- mờ...
(Đổi gió)
hay thỉnh thoảng giống như một lời trách móc:
Ngày xưa gió chân thành lắm
Thu tàn cũng hòa giọt vui
Ngày nay sao thay đổi quá
Hát vui vẫn giọt thu "ngùi" !
(Không mới)
Có vì sao trên trời
Anh ngồi sương ướt tóc
Có Em trên cõi đời
Như gió heo may thôi
( Có thể mới)
Thỉnh thoảng, những bài thơ của anh pha chút khôi hài, một thứ khôi hài …thật buồn và chẳng có thứ khôi hài nào lại buồn bằng khôi hài trong Tình yêu. Người ta có thể ví Tình yêu bằng đủ thứ khác nhau nhưng ví Tình yêu là “ấm nước ta đun” thì tôi mới nghe lần đầu.
Tình yêu ví Trời xanh
Tình yêu ví Biển rộng
Nhưng đúng nhất : là ấm nước ta đun
Chỉ nháy mắt là sôi
Nóng cháy và bỏng
Người ta đua nhau đuổi hình bắt bóng
Quên đi chân lý dưới chân mình ...
như Hải- Hà...-gió ... lộng...
vắng lạnh tựa mùa Đông .
(Tình yêu)
Nuôi người đã khó
Nuôi thơ khó hơn
Nuôi gió khó nhất
Gió bay luôn luôn...
(Nuôi gió)
Cánh Hoa đẹp nhất trong thơ
Không phải ươm trong hạnh phúc
Mà trong nắng lửa và nước mắt
Cả trong vụng về quê cục....của Anh !
(hoa gió)
Lòng cứ luôn muốn gọi
Trí giằng lấy nơi tay
Trí cứ luôn muốn nói
Lòng... xóa kênh giãi bày
Chỉ vì một Người ấy
Trí Lòng Anh khó xoay.
(thèm)
Tôi thật sự thích những bài thơ ngắn được viết bất ngờ từ một câu comment của tôi ở nhà anh : “Cười thôi rồi về !” hay những bài thơ anh viết chỉ để khều nhẹ những bài viết hoặc những biến cố nhỏ trong đời sống của mình mà tôi viết ra :
Xin Em vay một nụ cười
Vốn thì Anh trả còn lời hưởng chung
Câu thơ hay đến lạ lùng
Đến thần Chứng khoán cũng không thể ngờ
Hay rồi anh ngồi ngẩn ngơ
Bao giờ Em hẹn lên bờ trả đây ?
(cười thôi rồi về)
Dạo này gió cũng bận lắm...."....!
Cuối năm mà
Cuối cơn gió
Và cả cuối đời
Mong rằng Em cứ sống vui- vui
Thà vui giả còn hơn buồn thật
Thà giả khoẻ còn hơn bệnh thật
Thà giả yêu còn hơn kg yêu
Và giả sống còn hơn thật chết
Cứ thế mà nghĩ ngợi những vân vân ...
(Cuối năm)
Không ít lần đọc xong một bài thơ mới của anh tôi phải phì cười _ vì cứ như anh trêu đùa gió, trêu đùa tôi trong những bài thơ nhỏ _ những bài thơ mà đến cái title cũng lạ lùng, những bài thơ mà cái tên và cái nick của tôi lẫn vào bao từ ngữ khác bình thường chẳng cần màu mè như một tên riêng :
Ngẫm ra : say gì
Sẽ giàu cái đó
Say tình - giàu gió
Say cưa -giàu cưa
Say đục - giàu đục
Say nắng -giàu mưa
Say dung -giàu sóng
Chỉ say lướt sóng
cổ phiếu với sàn
khó mà giàu có
lại còn chang chang ...
(chang chang)
Trời không trưa- không chiều
không mưa cũng không nắng
gió không thổi
cũng không ngừng lặng
ngày chưa vui-không hẳn đã buồn
dung không dậy
cũng không bừng tỉnh
Cánh ong mềm không đậu cũng không bay ....
( tâm trạng)
Có thể nhầm ý tưởng
Chứ không nhầm tính cách
Có thể nhầm yêu đương
Chứ không nhầm nhiệt huyết
Có thể nhầm huyên náo
Không thể nhầm cô đơn
Có thể nhầm nỗi buồn
Chứ không nhầm .....gió được !
(Nhầm mới toanh)
Xuân đang về...người đẹp sẽ là : hoa
Sẽ là gió...là áng mây muôn dặm
sẽ là dung ...là sắc màu tươi thắm
Người thì nhớ non cao
người thì trông biển thẳm...
Là nắng- gió- là hương...
tư hữu được đâu nào ?
Vâng, biết vậy- xin đừng mong tư hữu
Có bao giờ : hương gió của ai đâu ?
(hương gió)
Những bài thơ của anh luôn giấu những suy ngẫm không cay nghiệt cho dù nó đầy triết lý của thân phận người của những đa đoan cuộc sống.
..Sáng chú Tiểu là tôi
Quet lá vàng...Chùa nhỏ
Ngọn gió lại như đùa
Quét xuôi thì ngược gió
Gio còn cười nói nhỏ:
chỉ như là đùa thôi !
những ngược đời...khốn khổ
cũng chỉ là đùa thôi
( gió khôn thì gió khổ ?)
(Rằm)
Cơn mưa đêm qua "đã" thật
Không như trước đó mưa "vờ"
Đến mưa....cũng thật và giả
Trách gì con tim ngẩn ngơ
Còn gió thì không thể giả ?
( gió giả)
Cát bụi là một thôi
gió cũng nói cát bụi
Chỉ mong manh kiếp người...
Nhưng --từ cát đến bụi
Còn là một chặng dài
Đường từ cát đến bụi
Cà ná đến Cà Ty...
(gió và cát bụi)
Đọc thơ anh, thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp nỗi buồn mênh mang từ lòng mình ngay sau nụ cười … Tôi thích cái cách cướp đi nụ cười trong ngôn ngữ thơ của anh, cứ như anh không muốn thế, không cố tình thế nhưng nó vốn là như thế… Trong những câu thơ lửng tửng trêu đùa, cứ bất chợt rơi một tứ thơ rất lặng, rất buồn, rất thơ nhưng không hề tuyệt vọng..
....Chăn đơn có phận chăn đơn
Không ai hiểu hết nỗi niềm chăn đâu
........
Vàng son dù đắp kín đầu
Xin đừng mong thoát cơ cầu đơn chăn
(giời ạ)
.....Cũng Chỉ có đất thôi
Không tính lần máu đổ
Mỗi lần máu tuôn đất đỏ
...Chẳng lần nào giống nhau !
... cũng chỉ có gió thôi
không tính lần đổ vỡ
mỗi mùa hoa phượng đỏ
chẳng mùa nào giống nhau ?~
(chỉ có gió thôi)
Qua nửa tháng năm gió động mưa về
Con mối nhỏ bay ra ào như trước
Chỉ có lòng người là không biết được
Những buồn -phiền- đổ vỡ- những tin yêu....
những con gió liu riu
(gió tháng năm)
Không hề tuyệt vọng ngay cả khi anh bắt gặp sự trống vắng trong cái thế giới ảo đang chờ ngày phai tàn với một câu nhắn gửi nhẹ nhàng mà buồn không chịu được từ câu thơ nhỏ mênh mang thơ :
Ngó trông gió - gió tứ phương nhưng kg còn chính ngọn nữa , nên buồn buồn sao lạ ? gió nam mất tiêu, gió hadung cũng vậy- một giai đoạn sao nhãng ?
-.......... Bé gái
Lượm ve chai
Mơ đôi hài cô Tấm
Ta cũng đang mơ
Chúng ta đang chờ một ngày chính thức chia tay Multiply, có thể tôi cũng phải chia tay nhiều bạn thơ trong đó có người bạn thơ đã giữ của tôi nhiều nụ cười trong những câu thơ ý nhị đầy thú vị này… Đã đôi lần tôi muốn giới thiệu thơ anh với bạn bè nhưng e ngại , e ngại bởi sợ ngôn ngữ của mình không đủ chuyên chở những tinh tế từ những bài thơ của anh, e ngại vì hiểu, giống như lòng người, ngôn ngữ thơ là thứ ngôn ngữ của sự bay bổng mà không phải ai cũng có cái cảm giống nhau,e ngại còn vì thơ của anh ….đầy gió.
Tháng 11…
Nắng ngoài kia hình như cũng bớt vàng, sự xôn xao ở trong thế giới của tiếng lách cách này cũng chừng như sắp tắt . Bài viết cuối cùng tôi viết ở đây như một lời cám ơn _ lời cám ơn đầu tiên bởi tôi đọc nhiều, cười nhiều, buồn cũng nhiều nhưng chưa bao giờ tôi cám ơn anh . Cám ơn nhé những bài thơ đầy gió ….
(Bài viết tặng anh PCT)
Đọc tiếp ...