Mấy hôm nay mẹ chồng tôi ốm _ Bà vừa đi mổ con mắt bị lòa về. Bà nằm trên võng , mắt nhắm nghiền , miệng cứ rên khe khẽ , thi thoảng lại cằn nhằn :“Mẹ đã bảo không mổ , con út nó cứ bắt đi , già rồi chết đến nơi mổ làm gì cho đau đớn thế này” . Tôi vỗ bàn tay gầy nói vài câu trấn an cho bà yên lòng.
Nhìn bà , bất giác tôi nhớ bố chồng tôi .Ngày xưa tôi sống hòa bình , nhẫn nhịn , chịu nhiều điều thiệt về mình để làm con bà cho đến ngày nay được là nhờ bố . Mẹ chồng tôi là một bà mẹ chồng Bắc bộ với nhiều tư tưởng phong kiến chính hiệu . Khói mất , tôi sống lặng lẽ nuôi đứa cháu đích tôn cho bà ,đến giờ , bà hiểu và thương tôi như con gái .
Cuộc đời làm dâu của tôi dài hơn cuộc đời làm vợ ….nó giúp tôi ngộ ra được nhiều điều , nó dạy tôi rằng chỉ có tình yêu thương mới hóa giải được những mâu thuẫn xảy ra hàng ngày , nó cũng chỉ ra cho tôi một lý lẽ đơn giản mà không phải dễ dàng rằng …cứ biết cho rồi khắc được nhận.
Nhiều người trẻ là những học trò cũ ,là những người quen thường hay bày tỏ nỗi lo lắng trước ngưỡng cửa hôn nhân về mối quan hệ mẹ chồng _ nàng dâu . Thường thì tôi hay lấy từ kinh nghiệm bản thân để nói với họ : Nếu yêu chồng , các em hãy học cách biết hy sinh khi cần hy sinh, hãy yêu mẹ chồng gần bằng yêu mẹ mình ,tình yêu thương sẽ tự hóa giải nhiều điều mâu thuẫn trong mối quan hệ tưởng khó khăn đó” Có thể họ không tin tôi lắm ngay lúc ấy nhưng tôi hy vọng, cuộc sống thực tế sẽ giúp họ dần hiểu ra … chỉ sợ tình yêu không đủ lớn để người ta có thể hy sinh .
Tháng ba , lại rầm rộ cái ngày ngợi ca phụ nữ …tôi thì vốn không thích tập trung lắm về những ngày này …Tôi chỉ muốn post lại bài viết cũ như một bông hoa kính dâng tất cả những bà mẹ những người vợ đã lặng thầm vun vén cho cuộc đời mãi mãi xanh tươi.
Tôi và các bạn , ai cũng từng có trong cuộc đời mình một người phụ nữ , hai người phụ nữ , ba người phụ nữ ,nhiều người phụ nữ … Đó là mẹ , là vợ, là chị , là người yêu,là em gái ..là bạn bè ta .Họ sống quanh ta như vốn dĩ họ đã có. Đôi lúc ta nhận những cái họ cho mà chưa hề nghĩ đến điều trả lại…và họ thì cứ cho và chưa lần nào tự hỏi : Tại sao ? Để rồi… có một lần nào đó trong cuộc đời mình ta bỗng nuối tiếc cảm thương như một ông nhạc sĩ nào đã viết …"Nhiều năm xa cách xa, tôi trở về làng quê thăm . Nhìn hàng cau xác xơ lá trầu không . Mộ chị tôi bé xinh …đứng bên cầu lẻ loi …Mộ người chưa có chồng…” Tôi muốn dành chút tình cho những người Phụ nữ đã luôn dành trái tim yêu thương cho cuộc đời .
MẸ
Mẹ thì là mẹ của anh.
Nhưng trời cũng đã để dành cho em .
Nên giờ mẹ cũng của em
Cũng bao âu yếm ngọt mềm thương yêu
Cũng la mắng , cũng bao điều
Mà em yêu mẹ , như yêu mẹ mình.
Mà em yêu mẹ , như anh
Nên bao xa cách nối thành cảm thông
Mẹ em .. với lại mẹ chồng
Cũng hai bà mẹ trải lòng yêu con
Cũng năm tháng nhạt màu son
Cũng vì con phải hao mòn, héo khô
Em yêu mẹ của bây giờ
Là yêu em của bến bờ mai sau
Mẹ nay tóc đã bạc màu
Em mai sau cũng … con dâu mẹ chồng
Cám ơn lòng mẹ mênh mông
Dạy cho anh biết mở lòng yêu thương
Cảm ơn tim mẹ vô thường
Dạy cho em biết yêu thương vô cùng
EM
Bâng quơ em níu chữ Tình
Như hoa nắng níu lung linh tơ trời
Như niềm vui níu nụ cười
Như vu vơ níu những lời gió bay
Như bàn tay níu bàn tay
Như đêm khuya níu chân ngày đã qua
Như bướm trắng níu nhụy hoa
Như nhung nhớ níu chia xa nghìn trùng
Như giận hờn níu bao dung
Như trăm sông níu trùng trùng biển khơi
Như hư không níu cuộc đời
Như buồn đau níu những lời hỏi han
Như bình minh níu đêm tàn
Như sơn khê níu mây ngàn năm bay
Như đơn côi níu xum vầy
Như vàng phai níu đổi thay vô tình
Như điêu tàn níu trong xanh
Như đời em níu đời anh ngọt ngào
Như mưa níu nắng xôn xao
Như bao hạnh phúc níu vào chênh vênh
Bâng quơ em níu chữ tình
Bâng quơ em níu mông mênh tim người