Saigon chiều nay thật nhiều gió … Tôi không gọi : “gió ơi gió ơi bay lên … để bụi đường cay lòng mắt …” thế mà bụi đường vẫn làm cay mắt thật . Suốt quãng đường từ nhà đến nơi hẹn , tôi cứ vu vơ nghĩ nhiều chuyện _ vẫn cái tật hay nghĩ lung tung khi đi trên đường _ những chuyện vui buồn mỗi ngày thì nhiều ,những mất mát thì cũng không ít, có những mất mát chỉ làm mình nuối tiếc , có những mất mát làm mình đau lòng ….và mất mát nào thì cũng không thể nào lấy lại được , nghiệm ra một điều : hạt cát nhỏ thế vẫn đủ để “làm cay lòng mắt” nên đôi khi chỉ một phút vô tình , chỉ vì những điều nhỏ nhoi, không đáng ta lại làm mất đi nhiều điều ta đã từng gìn giữ nâng niu …Có cảm giác vừa đánh mất một cái gì thân thuộc lắm .
Lâu lắm chúng tôi không đến Hoa Sứ . Một không gian vẫn thật quen .Một không gian không có mùi hoa . Một không gian gần và gợi lại nhiều điều , nhiều người trong đó có những điều , những người có khi đã trở thành dĩ vãng . Thật lòng tôi cứ thấy lòng buồn khi nói chuyên với bạn bè về điều đó . Nỗi buồn dường như cũng chẳng ở lâu , chúng tôi lại cười , lại trêu chọc nhau , những người đã đi qua một quãng đường khá dài của cuộc đời dâu bể bỗng dưng như trẻ lại , bỗng dưng lại hồn nhiên cười , hồn nhiên nói …hồn nhiên yêu thương.
Cơn mưa đến ngay khi chúng tôi nhập tiệc và kéo dài cho đến lúc chúng tôi về vẫn chưa dứt . Hôm nay chỉ có một mình Khánh là người đặc biệt nhất trong đám phụ nữ lố nhố chúng tôi . Khánh thường chỉ cười _ cười rất hiền _ đôi lúc thêm vào vài câu vu vơ , kể cả lúc bị bắt làm người mãu chụp hình với quý bà vẫn chỉ lỏn lẻn cười .Tôi quý Khánh bởi những điều như thế .
Lâu lắm mới gặp Lặng Yen _ Lặng Yen mà uống tí vào là bỗng dễ thương vô cùng , nói cười như trẻ con . Chị Hà gầy đi chút xíu có lẽ vì cơn bệnh vài tuần trước . Ngọc Yến chậm rãi trong từng câu nói , chỉ khi Yến cười bật thành tiếng tôi bỗng thấy một Yến khác hơn :trẻ trung , cởi mở.. Khúc Thụy Du kiệm lời , chỉ nghe anh chị nói rồi cười ké . Ai cũng ly sóng sánh bia vàng chỉ có tôi là nước ngọt … đôi khi tôi cứ tự hỏi mình : gặp biết bao buồn đau cay đắng trong cuộc đời vẫn cười như trẻ thơ … sao có chút vị đắng của bia tập hoài không biết uống …, thấy bạn bè lúng liếng miệng cười đỏ hồng men say … mới thấy mình ngu hết biết !!!! ( hà hà …lâu lâu tự mắng mỏ mình cái ) . Bữa tiệc vắng MM vì nhỏ bận việc , tôi tin có mặt MM, niềm vui sẽ dâng lên một tí .Bạn bè tôi đấy , họ sánh vai tôi cùng bước ra từ một nơi không có âm thanh vang dội chỉ có tiếng thầm thì của chút lòng , chút lãng đãng của cơ duyên và nó trở thành một cái gì luôn làm minh nhơ nhớ nếu lâu không gặp .
Chúng tôi ra về khi vẫn còn cơn mưa nhỏ mà dai dẳng . Ai cũng bảo : “Gió mặc áo mưa vào đi !” ._ tôi là người luôn được dặn dò ân cần nhất mỗi lần chia tay , có lẽ bởi nhà tôi xa nhất , có lẽ bởi tôi về một mình . Tôi không thích mặc áo mưa … và bỗng dưng cũng thèm lội mưa đêm Saigon nên khoác cái áo khoác vào là tôi lên xe mặc lời trêu chọc, áy náy của bạn bè . Bây giờ thì ….. “ chỉ mình em bé nhỏ liêu xiêu lặn lội phố …” rồi đây.
Tôi đi giữa cơn mưa đêm Saigon _ một mình _ chỉ một chút là hơi lạnh bỗng thấm vào đôi bàn tay cầm lái . Mưa nhỏ , những con đường lấp loáng đèn vàng , tôi ngước nhìn hai hàng cây âm âm giữa cái bóng tối của đêm và cái màu xanh nhờ nhờ của lá . Nhìn ai cũng áo mưa , mình như con điên đi giữa phố . Về qua nhà Kim Anh ,nhìn vào thấy thấp thoáng cái bàn thờ của nó … bỗng nhói lòng _ Kim Anh là một mất mát luôn làm tôi nhói lòng mỗi khi nhớ tới .
Tôi đủ ướt và lạnh khi về đến nhà để lại nghe tiếng cằn nhằn của mẹ : "Lại lười mặc áo mưa !!!!".
Ngày lại qua......Một ngày mưa qua phố
LYên - chị Hà - Yến - gió - KT Du - Khánh
Phụ nữ ta đều đẹp , chỉ có Khánh là rầu thấy ớn !
Tám mắt cùng nhìn về một hướng
Gió với Chị Hà
Gió và Ngọc Yến
Tự khen cái đi ... năm chị em mình đều đẹp !!!
Gió và Lặng yên .... Thắm thiết sợ luôn !
Sợ Yến quá !!!!! Nhưng chụp đại
Mỗi người một vẻ ... 10 phân vẹn 10 !!!
Viết cho Hoa Sứ và bạn bè tối 6.9.09
Đọc tiếp ...