Friendlist của tôi trên một nghìn bạn. Trong số đó có không ít bạn tôi vẫn còn thường xuyên hoặc thỉnh thoảng qua lại, có bạn vì lý do này hay lý do khác không sang nhà nhau sau khi đã click confirm. Trong số đó có 0,1% tôi đã buộc lòng click chữ remove , số lần tôi bị bạn remove có lẽ nhiều hơn chút xíu _ tôi nói “có lẽ” bởi tôi không bao giờ nhớ chính xác lại chẳng bao giờ để ý sự chuyển biến của con số trong contact nên chỉ duy nhất một lần tôi biết bạn loại mình ra khỏi FL của họ_ biết, có lẽ vì họ đã từng là một trong những người bạn thân của tôi_ Trong số đó, có những người mà tôi và họ đã từng là bạn nhưng bây giờ thì không thể, nguyên nhân thì nhiều nhưng điều đó bây giờ không còn quan trọng.Tuy thế, họ vẫn nằm trong friendlist tôi như một kỷ niệm đẹp mà tôi luôn trân trọng. Trong số đó có những người bạn của tôi đã đời đời im lặng …cái ava của họ như một dấu chấm lặng lẽ giữa chốn xôn xao vui buồn này. Trong số đó, tôi đã hân hạnh được gặp mặt khoảng trên dưới 7% những người bạn, những người ở ngay Saigon, những người ở xa hơn và cả những bạn cách tôi cả nửa vòng trái đất, tôi cho đó là điều may mắn tôi có được ..trong thế giới được gọi là ảo này. Ngoài số đó ra, có những người không hề có mặt trong frienlist của tôi nhưng họ luôn để lại dấu vết hoặc in đậm hoặc mù mờ, có bạn thân tình đến quên mất là mình chưa hề có mặt trong nhà nhau và tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu hay ngờ vực những dấu chân thầm lặng đó cho dù họ ghé ngôi nhà nhỏ đen xì của tôi vì bất cứ lý do gì. Tôi để public blog mình bởi tôi không có lý do gì để khép nó lại, bởi tôi chưa bao giờ ngại ngần hay sợ sệt về những điều mình đã viết, bởi đó là những điều tôi muốn sẻ chia cùng mọi người… và còn bởi vì tôi muốn blog mình như cánh cửa sổ mở toang ..những ô cửa lồng lộng gió trời và những tán lá xanh biêng biếc..những ô cửa nếu có thì chỉ khép hờ mà không bao giờ khóa chặt… Có bạn nói với tôi rằng :”Vào nhà chị không chỉ để đọc bài mà còn để đọc comment nữa”. Đó quả là một nhận xét tinh tế bởi thỉnh thoảng tôi nhận ra rằng : rất nhiều comment của bạn mình còn hay , còn thấu đáo hơn cái entry tôi viết. Tôi thật sự được sẻ chia và ngộ ra được nhiều điều từ những đồng cảm và cả những bất đồng ý kiến ở những comment trao đổi của bạn bè . Từ các bạn tôi hiểu ra rằng người ta không thể trao chén đắng để nhận về quả ngọt nhưng vẫn có thể trao quả ngọt mà phải nhận về chén đắng, điều ấy cũng bình thường như mỗi sớm mai ánh dương sẽ bừng sáng, như mỗi tích tắc là một sự đổi thay... như cuộc đời đâu chỉ có những con đường bằng phằng. Từ các bạn tôi hiểu ra rằng có khi ta ngốc nghếch chẳng nhận ra được nhiều hơn cái mà ta thấy bằng con mắt nhân gian mỏng manh, dễ lầm...để đôi lần ân hận vì bỏ qua cái đáng giữ và đắng lòng vì cái đã cho. Điều đó cũng bình thường như khi ta làm mất quả bóng bay thơ trẻ, như một cái ngã đau để giúp ta hiểu hơn nhiều lẽ ở đời. Từ các bạn tôi nhận ra rằng thật ra cuộc đời này có bao điều thú vị , có bao người thú vị, nhận ra để biết rằng cái ta có thì bé tí ti so với cái người cầm giữ … Ta sẽ có nhiều hơn ngay khi ta biết buông bỏ cái cỏn con của mình để nhìn ra cái bao la của cuộc đời, cái lồng lộng của vũ trụ cái sâu thẳm của người cạnh ta … Từ các bạn tôi hiểu rằng ta sẽ có bạn khi chính ta phải là một người bạn _bạn không phải là người ban phát mà là người sẻ chia, bạn không phải là người nhận cái ta cho mà là người nhận ra điều ta trao gửi, bạn không phải là chốn ta nhốn nháo kiếm tìm mà là nơi lặng thầm để ta trở về tìm chút ủi an…Bạn là người ta gặp ở cuối con đường sau những trầy xước nhọc nhằn ta nhận được từ cõi nhân gian… Từ các bạn tôi mới nhận ra rằng mình được quá nhiều sau cái cuộc đời riêng đắng nghét. Từ các bạn tôi tin cuộc đời này luôn công bằng khi ta biết công bằng với chính ta và cuộc đời … Cám ơn các bạn_ những người đã là bạn tôi, sẽ là bạn tôi, những người từng là bạn tôi …Cám ơn các bạn vì mọi điều .Từ các bạn tôi hiểu ra rằng thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao nếu người ta biết "Chở thật thà vào lòng dối trá"...nếu người ta dám chờ nhau ở cuối con đường... |
Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012
Ta dám chờ nhau ở cuối con đường..?
Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2012
Có một chút mưa làm bận rộn lòng.....
Mấy hôm nay Saigon có những cơn mưa trái mùa. Những cơn mưa khẽ khàng đến nỗi tôi vì bận rộn không nhận ra trời có mưa cho đến khi trượt theo chiếc cầu thang máy xuống đến khoảng sân trường ướt nước mới giật mình….. Tháng giêng _ tôi luôn thích gọi như thế cho đến hết tháng giêng ta_ nắng ngủ muộn, vàng ươm nhưng ngọt, cơn mưa bất ngờ làm buổi chiều bỗng như choàng chiếc áo mới toanh, nắng tắt sớm, con đường về nhà mát rượi bởi những vòm lá trẻ trung,xanh biếc sau cơn tắm gội. Buổi chiều cuối tuần ..thèm quá được ném lòng mình qua cái lãng đãng chiều đến thế… Gần cả tháng nay, mệt nhoài với công việc vì người đồng nghiệp bị ốm phải nằm viện, thế là cứ tiết trống là phải sang lớp khác dạy thay, tưởng tuần tới sẽ khỏe hơn nhưng bạn lên trường rồi lại phải về ngay vì huyết áp tăng vọt, thế là hy vọng được giải thoát khỏi cái bận rộn vẫn phải nằm chờ đấy … Dạo này, về đến nhà là mệt rã rời …lười mở máy, lười nghĩ suy, lười nhìn qua ô cửa sổ hay có lũ chim chiu chít, lười cả bước ra cái ban- công nhỏ nghiêng mình đón ngọn gió đêm thân thuộc. Cứ tối đến là nằm xải lai chập chờn với giấc ngủ nửa ngoan ngoãn nửa khó bảo để nửa đêm lại thức giấc, khó ngủ lại, nằm im lặng trong cái bóng tối nhờ nhờ nhìn qua ô cửa có ánh đèn nhỏ xíu của ngôi nhà hàng xóm cứ chong chong cả đêm, lại mò mẫm mở điện thoại di động nghe Duy Trác hát “ Chưa gặp em tôi vẫn nghĩ rằng, có nàng thiếu nữ đẹp như trăng ….” , phát hiện không ai hát “Mộng dưới hoa” hay bằng Duy Trác, một thứ phát âm tiếng Bắc hào hoa và sang trọng đến lạ. Cơn mưa trái tính trái nết có khi đi qua đêm, nằm im nghe tiếng mưa, nhớ cơn mưa rừng xưa cũ, nhớ cơn mưa phố thuở nào mà chỉ trở mình cũng tự dưng đau nhói. Cái tật nhớ viễn vông từ thời còn rất trẻ giờ vẫn còn, giống như một thứ bệnh di căn …Mưa cũng là một thứ ám ảnh trong vài thứ ám ảnh mà tôi yêu quý _những thứ ám ảnh trong suốt như pha lê mà ray rứt lạ kỳ_ Ngày bé mỗi lần làm bay mất quả bóng bay mình cứ sững sờ ngước mặt lên trời tiếc nuối nhìn theo cho đến khi quả bóng còn lại cái chấm bé tí. Lớn lên, rồi già hơn … mới biết có nhiều thứ trong đời mất đi nhanh đến không kịp nhìn theo, có nhiều thứ trong đời mất đi đến không còn đủ tình yêu mà nuối tiếc và có nhiều thứ trong đời mất đi để nuối tiếc dần biến thành nỗi đau nhắc nhớ cả đời… Mưa rồi sẽ tạnh, mưa trái mùa chỉ là một thứ thơm thảo đất trời ban cho tháng giêng … Ừ, thì chỉ là một chút mưa làm bận rộn lòng….. |
Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012
I will always love you....
Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2012
Tôi thấy quanh tôi ..hồ như...! *
* Ca từ của nhạc sĩ TCS
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)