Chiều nay tôi gặp Đức , một người bạn cùng xóm , người bạn không thân ,chỉ qua quít từ những ngày còn sinh hoạt thanh niên ở địa phương , có nghĩa là cái thời đã qua lâu lắm …lâu lắm rồi . Hai đứa vào quán nước , Đức bảo tôi : D vẫn thế , không thấy già . Tôi cười : sao lại không già , trong héo ngoài tươi đó thôi .Lâu lắm tôi không gặp Đức. Đức lấy chồng , đi tha phương khắp nơi , lâu lâu mới về chốn cũ, lại không thân nên cũng không thường xuyên liên lạc .
Tôi nhìn Đức , Đức khác xưa nhiều duy chỉ có nụ cười là vẫn thế vẫn tươi rời rợi . Im lặng khá lâu , bỗng Đức hỏi tôi : Túy mất bao nhiêu năm rồi D há ? Tôi lắc đầu , vì tôi cũng không nhớ . Ánh mắt Đức thoáng buồn . ánh mắt ngày xưa tôi thường bắt gặp Đức len lén nhìn Túy mỗi lần Túy cầm guitar tập hát cho chúng tôi trong các buổi văn nghệ .Ngày ấy , tôi đã biết Đức yêu Túy ,tình yêu đó nó còn ray rứt đến bây giờ mà tôi nhận thấy ngay trong ánh mắt thoáng buồn khi Đức hỏi về Túy . Tôi cũng nhớ Túy , thi thoảng tôi cũng nhớ Túy khi nghe một bài hát quen , khi nghe tiếng guitar trong đêm vắng , nhất là những đêm có trăng .
Chúng tôi nhắc nhiều chuyện , những chuyện của cái thời con gái đã xa … rồi chia tay nhau , cuộc gặp gỡ với Đức làm tôi buồn suốt buổi chiều . Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc post lên đây câu chuyện nhỏ của tôi , của Túy bởi đơn giản nó là một câu chuyện buồn - trong nhiều chuyện buồn của tôi - nó còn là một lời xin lỗi muộn màng của tôi với Túy , một ray rứt không nguôi – cho đến hôm nay , cuộc gặp gỡ với Đức buổi chiều bỗng làm tôi đổi ý .
VẪN CHỈ LÀ DẤU HỎI.....
Hồi ấy , tôi là một con bé hay buồn . Hai mươi tuổi , tôi sống nhiều với những hoài niệm về một tuổi thơ buồn bã và những ước mơ không thành đạt của mình . Túy thua tôi ba tuổi , đôi mắt luôn mở to như sẵn sàng gởi đến người đối diện những câu hỏi mà không đợi câu trả lời . Là bạn em tôi , Túy gọi tôi là chị - chị HD -
Tôi yêu cây ô môi trước sân nhà , những tán lá rộng như chở che luôn cho tôi cái cảm giác yên bình đến lạ. ..Và không biết từ lúc nào , tôi đã yêu thích những buổi tối ngồi nghe Túy đàn và hát khẽ cho Túy nghe những bài hát một thời tôi yêu thích . Những Biển nhớ Tristesse Serenade , Hương xưa… cứ hòa mình vào tiếng gió và tiếng thì thầm của những tán lá ô môi đang lim dim ngủ . Trong bóng tối mờ nhạt của ánh trăng đêm tôi thấy thấp thoáng trong đôi mắt mở to của Túy chút hạnh phúc , hạnh phúc cũng nhỏ như những dấu hỏi nằm trong trang vở .
Ngày ấy , tôi đang học những tháng cuối cùng của trường Sư phạm. Một lần. trong cuốn vở của mình để trên bàn học , tôi bắt gặp những hàng chữ của Túy nguệch ngoạc tên tôi và câu thơ nhỏ :
Em là hoa phong lan
Ta là chú bé ba tuổi yêu hoa.
Tôi hiểu và tôi sợ bởi giữa tôi và Túy luôn là cái thứ tình cảm thâm trầm , sâu lắng , nó đẹp nhưng với tôi đó không phải là tình yêu . Ra trường tôi đi dạy ở một nơi cách xa thành phố hơn trăm cây số. Tôi quen và yêu Khói . Những lần về phép , tôi vẫn gặp Túy nhưng Túy xa cách tôi hơn , nụ cười buồn hơn , tiếng đàn xa vắng hơn … và những dấu hỏi mênh mang hơn .Thi thoảng , ở rừng , tôi vẫn nhận được những lá thư của Túy , những lá thư thường ngắn , có khi rất ngắn ,có lần tôi nhận lá thư chỉ viết duy nhất tên tôi .Những lá thư vẫn luôn là những câu hỏi …những câu hỏi buồn buồn . Có một câu hỏi mà cả đởi tôi không quên được và luôn ray rứt mỗi lần nhớ đến “… Chị HD , tôi đang ngồi ở ô cửa của chị ngày xưa , tự dưng tôi muốn gọi chị là cô bé. Cô bé D đang nghĩ gì về tôi ….?”
Tôi lấy chồng lúc Túy đang ở một đơn vị TNXP thuộc biên giới Tây Nam. Đám cưới xong , tôi trở lại rừng tiếp tục công việc , hai tuần sau tôi nhận thư Túy chỉ vỏn vẹn hai câu thơ :
Ta về phố nhỏ - Ô - Biển nhớ .
Dạ khúc – Sầu – Buồn … phố có hay ?
Tôi đốt những lá thư Túy gởi , thì thầm từ giã thời con gái và đôi mắt ngả nghiêng bao dấu hỏi .
Rồi Khói mất . Tôi trở thành góa phụ trẻ tràn ngập thương đau –không chỉ là con bé hay buồn xưa nữa –Tôi được chuyển công tác về gần nhà sau đám tang Khói . Túy về , đôi mắt vẫn mênh mang bao dấu hỏi.Nhưng lúc đó không có gì có thể chia sẻ nỗi đau của tôi . Tôi tránh gặp Túy , tôi không muốn nhận một sự an ủi nào … dù chỉ là những ánh mắt cảm thương.
Túy đi . Cây ô môi bị chặt . Tôi đi dạy. Khóc thầm và nuôi bé H - giọt máu của Khói – Một năm sau tôi nghe tin Túy mất trong một lần tải thương ở chiến trường biên giới .
Tôi chưa một lần nào thắp nén hương cho Túy . Những lời này thay lời xin lỗi … Túy nghe !
(Viết tặng linh hồn Tống Quốc Túy )
Tôi luôn nhớ Túy , với tôi Túy luôn là một hình ảnh trong sáng , một nỗi day dứt cả đời . Túy hát hay , đàn giỏi ,Túy yêu nhạc cổ điển và yêu trăng như tôi . Vài năm sau đó , tôi gặp mẹ Túy, bà buồn buồn bảo rằng Túy viết gì đó cho tôi nhiều lắm trong một cuốn sổ và hứa sẽ mang về cho tôi khi có dịp . Tôi không gặp lại bà , cuộc sống có nhiều thay đổi …những gì Túy viết cho tôi vẫn chỉ là những dấu hỏi …những dấu hỏi buồn .
Đăng ở báo TT năm 1993