Tôi tìm đọc “Thương nhớ mười hai” của nhà văn Vũ Bằng qua mạng Internet ngay sau lời giới thiệu của một người bạn lớn. Có một điều tôi ngạc nhiên là tên nhà văn sao lại quá xa lạ với mình …xa lạ đến nỗi tôi lầm lẫn với một nhà thơ tôi chỉ nhớ tên qua một bài thơ nhỏ tôi dạy lũ trẻ những năm nào đã xa … Qua tìm hiểu, tôi biết thêm Vũ Bằng đã từng là chủ bút vài tờ báo lớn của Hà Nội thập niên 30_40 và sau đó ở Saigon thập niên 50_70 , tên ông cũng từng sánh vai với những nhà văn, nhà báo nổi tiếng ở Saigon thời ấy như Tạ Tỵ ,Nguyễn Vỹ, Mai Thảo , Duyên Anh , Doãn Quốc Sĩ, Nhã Ca , Thanh Tâm Tuyền… Thương nhớ mười hai là một tùy bút Vũ Bằng gởi niềm thương nhớ về Hà Nội và người vợ xa cách qua những kỷ niệm cứ rưng rức trong 12 tháng âm lịch … Trong phần “ Tự ngôn” ông viết : Người ta nhớ nhà, nhớ cửa, nhớ những nét mặt thương yêu, nhớ những con đường đã đi về năm trước, nhớ người bạn chiếu chăn dắt tay nhau đi trên những con đường vắng vẻ ngào ngạt mùi hoa xoan còn thơm ngát hơn cả hoa cau, hoa bưởi. Người ta nhớ heo may giếng vàng; người ta nhớ cá mè, rau rút; người ta nhớ trăng bạc, chén vàng. Nhớ quá, bất cứ cái gì của Hà Nội cũng nhớ, bất cứ cái gì của Bắc Việt cũng nhớ, nhớ từ cánh đồng lúa con gái mơn mởn nhớ đi, nhớ từ tiếng hát của người mẹ ru con buổi trưa hè mà nhớ lại; nhớ hoa sấu rụng đầu đường Hàng Trống, nhớ quả bàng ở Hải Hậu rụng xuống bờ sông Đào, nhớ sen Linh Đường thơm ngào ngạt cả bầu trời nhớ lên, nhớ nhãn Hưng Yên, vải Vụ Bản, cá anh vũ Việt Trì, na Láng, bưởi Vạn Phúc, cam Bố Hạ, đào Sa Pa, mà nhớ xuống. Càng nhớ như vậy thì càng yêu Hà Nội biết bao nhiêu, lại càng say đắm Bắc Việt biết bao nhiêu !” Đó là một tháng giêng phơi phới mưa xuân, tháng giêng non mươn mướt xuân thì , đó là tháng hai “Nhìn lên, lá non xanh màu cốm giót dún dẩy đu đưa một cách đa tình”, đó là hình ảnh của những cây sầu đâu tháng ba nở như cười , tháng tư đỏ trời hoa gạo rồi cái nóng tháng năm nằm mơ ngọn gió, tháng sáu ngọt ngào hương nhãn …, đó là mùi hương trầm tháng bảy và nhớ thầm tháng tám heo may…đó là tháng chín mưa rươi , tháng mười mưa phùn , gió bấc, là tháng mười một “trời se sắt, mưa dầm dề, gió lê thê” để đợi tháng chạp thương sao những ngày chợ tết… Mười hai tháng thương nhớ của ông là bước chân khẽ của cô thiếu nữ kinh Bắc , là hình ảnh người vợ trẻ nghiêng đầu đơm từng cái khuy rồi vuốt ve nếp áo cho chồng, là “thương người đàn bà Bắc như thế đấy…. sạch cứ như lau như ly, cẩn thận từng ly từng tí.” Hà Nội của ông là những con người “lấy tâm tư mà nói chuyện với nhau, lấy đạo lý mà khuyên bảo, dạy dỗ nhau cách nào cho vẹn đạo làm người, chớ có thấy giàu mà ham, chớ vì sang mà bỏ nghĩa, chớ vì cầu an mà làm tôi mọi cho người ngoài…… Họ làm việc bằng chân tay, bằng trí óc để chống lại thiên nhiên, để duy trì sự sống, để vươn lên mãi, vươn lên mãi, nhưng lúc nào cần nghỉ ngơi, họ biết nghỉ ngơi, khi nào cần phải chắt chiu cái nội tâm họ biết chắt chiu cái nội tâm, khi nào cần phải sống đẹp, sống cho đúng ý nghĩa của sự sống thì họ sống đẹp, sống cho ra sống.” Thỉnh thoảng, hình như sợ quá “vô ơn” với nơi chốn đang cưu mang mình, Vũ Bằng lại phân trần nhưng thật ra là so sánh : “Miền Nam mến thương ơi, thương mến miền Nam thì lúc nào cũng có thữa, nhưng muốn tìm những lý lẽ độc đáo để khen cái nắng chói chang ấy thì quả thực không thể nào khen nổi.” “Sàigòn đẹp như mắt cô con gái đa tình! Ta yêu Sàigòn quá, nhưng ghét sao mười mấy năm nay vẫn cứ giới nghiêm hoài không để cho người ta đi thong thả nghe tiếng của ban đêm một chút?.” “”Bắc Việt, so với Nam Việt, là một xứ nghèo, nghe những tiếng kêu thảm thiết nó quen đi, không có làm sao hết... Nhưng hỡi ai ở đất lạ đã có lần đặt chân đến Bắc Việt, có thể cho tôi biết tại sao Bắc Việt nghèo như thế, buồn như thế và chịu đựng đau khổ nhiều như thế, mà người xa xứ vẫn thương vẫn nhớ, vẫn yêu, vẫn quí? Không quá ấn tượng, nhưng vừa đủ cảm xúc, tôi đọc “Thương nhớ mười hai” để như thấy lại Hà Nội của những năm tháng nào xa lơ xa lắc …Hà Nội của Thạch Lam của Khái Hưng trong các tác phẩm của Tự Lực Văn Đoàn tôi một thời yêu thích, một Hà Nội chỉ còn trong hoài niệm …một Hà Nội quá xa lạ và ảo ảnh muôn trùng.. Vũ Bằng đã không thể biết rằng chẳng những hình ảnh tháng giêng thâm trầm của Hà Nội như thế đã xa mờ … mà ngay cả “cái đạo lý tháng giêng” bây giờ cũng có nhiều thay đổi đến ngạc nhiên.Sự thay đổi nào cũng là tất yếu sao vẫn nuối tiếc quá cái thứ dịu dàng của mười hai tháng đầy hoài niệm … Biết đâu thế lại là may mắn cho Vũ Bằng … khi ông không còn phải nhìn thấy một Hà Nội bây giờ đã quá đổi thay …. Một Hà Nội đã phai nhạt rồi hồn thu thảo … |
Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011
Có còn ..thương nhớ mười hai ..?
Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011
Những câu chuyện của Dinhhaphoto....(Đình Hà)
Tôi biết bạn đầu tiên qua những bức ảnh …Đó là những cái nheo mắt đầy ngẫu hứng nhưng lại gửi gắm rất nhiều điều … Xem ảnh của bạn ta bắt gặp cái rung động của một tâm hồn đa cảm trước vẻ đẹp của thiên nhiên ,trước cái mong manh của thời gian và thân phận người …Đằng sau những bức ảnh lại là những câu chuyện kể buồn đến nao lòng …buồn đến lạnh cả vai …. Tôi tưởng tượng bạn bên ly rượu ấm một chiều mưa giông chầm chậm kể về cuộc đời , về con người… bằng giọng trầm buồn và cái nhìn cứ như thản nhiên mà sao lại buồn đến thế …. CÂU CHUYỆN ĐẰNG SAU MỖI BỨC ẢNH Tôi đã chụp bức ảnh này trong một tối mùa thu mưa bay nhè nhẹ man mác giữa thành phố Sài Gòn hoa lệ Mưa vẫn rơi lắt lay lành lạnh...thằng bé vẫn nằm co trong giấc mơ đầm đìa mưa ướt.....miệng nó nhai nhóp nhép..nhóp nhép....chắc nó đang mơ thấy được đi nghỉ mát trên biển cùng cha mẹ.. trong mơ nó thấy nó đang nô đùa trên những con sóng mát lạnh để rồi mệt nhoài lạnh cóng co ro chạy vào bờ, cha nó ôm lấy nó, choàng cho nó chiếc khăn tắm bông mềm còn mẹ nó thì tươi cười xé những miếng cua biển ngọt ngào nhét đầy vào miệng nó..... Câu chuyện thứ tư Mưa trút ào ào biến con đường vào bản thành con suối và chỉ sau chừng mươi phút nắng lại chan hòa trên từng tảng đá trơn mướt đầy rêu ĐÌNH HÀ http://dinhhaphoto.multiply.com/guestbook?replies_read=179 |
Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011
Vẫn nghe tiếng sóng ở trong lòng ....
Mùa hè của tôi bắt đầu bằng một cuộc chia tay diễn ra sớm hơn dự tính … Một cuộc chia tay trong veo… Bằng ấy năm làm nghề chưa bao giờ tôi lại chứng kiến một màn chia tay đẫm nước mắt như thế từ những cô cậu học trò bé tí của mình … Buổi trưa nhìn chúng núng níu nhau, đứa nào cũng nước mắt vắn dài có đứa khóc hu hu như mất món quà quý lắm .Thảo Vy _ nhân vật chính trong cuộc chia tay ngồi rưng rức , mắt đỏ hoe, mái tóc dài che khuôn mặt trắng hồng, đứng bên cạnh là Duy Khang cũng cúi đầu lặng lẽ ,mắt rưng rưng , tay mân mê chiếc nhẫn bạc màu hồng trong ngón tay mà tôi biết nó vừa len lén đổi chiếc nhẫn màu xanh cho cô bạn học sắp đi xa…Mấy đứa khác ngồi rải rác im lặng … cái nghịch ngợm hiếu động cách đây mấy mươi phút khi tôi đưa điện thoại lên bấm vài tấm hình cho chúng hình như chưa hề có mặt ở đây_ trong cái lớp học rộng chỉ có 13 người _ Tôi và 12 đứa trẻ dễ thương mà cũng phá phách như ..quỷ !!! Lúc đầu tôi còn an ủi , dỗ dành từng đứa rằng “chuyện bạn chuyển trường đi xa không phải là chuyện của bạn mà là của gia đình..” , rằng “chuyện gặp gỡ rồi chia tay bạn là chuyện bình thường trong mỗi năm học..” nhưng cuối cùng tôi cũng đành bất lực nhìn chúng khóc ròng … Ánh Vy , con bé nghịch ngợm , bướng bỉnh nhất lớp cứ vừa khóc vừa trách móc : “Sao ba mẹ bạn không để bạn học thêm năm nữa rồi hẵng chuyển về Bắc hả cô.. ?” Tôi cười cố pha trò cho không khí dịu lại : “Cô mà biết tại sao là …chết liền á Vy” .. Tôi nhìn ra khung cửa sổ , sáng nay trời nhiều mây trắng mà ..sao vẫn buồn buồn như sắp mưa … Hai giờ trưa ..sau tiệc chia tay do cô bảo mẫu lo vội …Thảo Vy kéo lê chiếc valy đỏ giã từ đám bạn nhỏ , giã từ những ngày nội trú để sẽ đáp chuyến bay trở lại nơi em đã từng giã từ mẹ để về với bố và bây giờ lại giã từ bố để trở về với mẹ … Mong quá cô học trò nhỏ của tôi không còn phải đối mặt với những cuộc hội ngộ, chia ly đẫm nước mắt từ những đổi thay ly biệt của những người lớn mà em không có quyền phản kháng … Lớp học trở lại bình thường , tụi nhỏ hình như đi đứng nhẹ nhàng hơn khi bỗng khuyết đi một đứa mà chúng biết cuộc hội ngộ không dễ dàng …nhìn Khang ngồi nghịch ngợm chiếc nhẫn nhỏ nó tháo ra để trên mặt bàn học , khuôn mặt buồn bã đăm chiêu …tôi hiểu cuộc chia ly nào cũng có “tiếng sóng ở trong lòng” dù đó là một cuộc chia ly …trong veo . Cuộc chia tay qua … tôi tin, ngày mai chúng lại cười … Rồi thì, nỗi buồn sẽ trôi theo những điều mới mẻ khác mà chúng buộc phải đối mặt , những giọt nước mắt hôm nay sẽ là những kỷ niệm tinh khôi chúng mang theo trong suốt cuộc đời… Rồi thì, khi lớn hơn , những cô cậu bé học trò tôi sẽ hiểu thêm rằng có những cuộc chia ly khô khốc chẳng có một giọt nước mắt giã từ mà vẫn dội vào lòng bao tiếng sóng lao chao … Tháng năm … mùa hè của lũ trẻ đã bắt đầu bằng một cuộc chia tay quá sớm …cuộc chia tay trong veo . 12 mà vắng mất 2, Thảo Vy đầu tiên từ trái sang ... |
.
Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011
Bay về , "vạt tóc nâu khô"....
Tháng năm . Mùa hè ngúng nguẩy thả sắc nắng vàng như mật và cái nóng cháy da lên những con phố … Màu phượng bắt đầu kêu vang , lũ trẻ bắt đầu bàn tính những ngày nghỉ dài mà chính chúng cũng biết là sẽ không thể thiếu một “học kỳ phụ” trong những ngày sắp tới …..Tôi cũng tự nhủ mình sẽ có ít nhất là hai tháng không có những sáng phải dậy sớm phóng xe qua những con phố quen để đến trường , không có những chiều về vội giữa những lằn xe xuôi ngược .Sẽ là những buổi sáng im lặng hơn , bình yên hơn … bắt đầu từ tiếng chim trong tàn hoa giấy đỏ … Tháng năm. Mùa hè lại mênh mang những nỗi nhớ khởi đi từ cú điện thoại bất ngờ …của một người bạn 41 năm bặt tin dù vẫn ở chung một thành phố . Bạn hỏi tôi : “D có nhận ra giọng ai không ..?” Tôi lúng túng thật sự _có lẽ xấu hổ thì đúng hơn_ xấu hổ vì mình đã không nhận ra một người quen nào đó ..dù thật lòng cứ thấy quen quá cái giọng nói , tiếng cười con gái Bắc . “ Tú Hải đây …Trương Tú Hải đây !...” Trời ạ , tôi gần như hét lên và kêu trời trong máy …Bốn mươi mốt năm , đừng giận tôi nhé thời gian bởi cái trí nhớ bé mọn tham lam của tôi đã không thể dung lại một giọng nói , một tiếng cười với từng ấy năm xa cách …. Bốn mươi mốt năm, thời gian đủ làm những cô nữ sinh thời đó trở thành những người đàn bà với những số phận khác nhau và đủ cho một lời hẹn gặp mặt những người cất giữ trong trí nhớ mình cái thời áo lụa tóc bay .Tôi nhớ như in Tú Hải … mảnh mai , xinh xắn ,hay cười ..nhớ cả đôi mắt say mê cứ hấp háy , khuôn mặt hất lên thách thức mỗi lần tranh luận với anh Tùng về Kiều của Nguyễn Du … Chúng tôi học với nhau năm Đệ Tam _lớp 10 bây giờ_ cả nhóm nhỏ gồm anh Lại Đức Tùng, anh Trần Hải, Tú Hải , Nối , Loan , Quý và tôi …Học cùng lớp nhưng tôi là đứa nhỏ tuổi nhất..vẫn được xem như là em út của nhóm _ một đứa hay im lặng nghe bè bạn cãi cọ và cười _ Thế mà đã bốn mươi mốt năm . Chúng tôi chia tay nhau mùa hè năm ấy và mỗi đứa nhào vào tìm cho mình một ngôi trường để chuẩn bị cho 2 kỳ thi Tú Tài sắp tới … Thế rồi học , thế rồi tuổi trẻ với biết bao điều phía trước , chúng tôi dần xa nhau … Hồi ấy nhà Tú Hải ở Đinh Tiên Hoàng, sau 30.4 , tôi có lần về hỏi thăm nhưng nhà Hải đã chuyển đi ..Tôi nghe tin Tú Hải lấy chồng, rồi chồng đi học tập, có lần còn nghe Tú Hải mất vì bệnh nặng qua những người bạn không thân …cho đến hôm qua , không thể tin vào tai mình …qua những kiếm tìm của Tú Hải, tôi nghe lại giọng nói của người bạn đã 41 năm chia xa… Tú Hải lớn hơn tôi 2 tuổi, con gái Bắc còn giữ nguyên giọng nói ngọt ngào. Bướng bỉnh nhưng cũng dịu dàng đến đáng yêu . Hồi ấy tôi biết anh Tùng yêu Tú Hải …cái thứ tình yêu trẻ con, trong trẻo nhưng cái tôi cũng tràn đầy…hai người luôn luôn cãi cọ có khi chỉ vì một câu thơ, một ý tưởng trong một cuốn sách . Hồi ấy chúng tôi là những đứa yêu văn học , những cuộc tranh luận về văn học luôn xảy ra và thường là những bất đồng giữa Tùng và Tú Hải …Bao giờ Tùng cũng chịu thua nhưng luôn luôn ấm ức kể với tôi . Nghe nói anh Tùng đang ở Mỹ … Tôi bảo với Tú Hải : “Mỗi lần có dịp đi qua Hàng Xanh ngang nhà cũ của anh Tùng ..D lại nhớ Hải …” Tôi nghe Tú Hải cười, giọng nhẹ bâng : “Thế hả ?” … Có lẽ Hải cũng chạnh nhớ nhiều điều giờ đã nghìn trùng xa … Tháng năm. Những cơn mưa chỉ như một tiếng reo khẽ làm giật mình sắc nắng Saigon . Tháng năm ...hình như có vạt tóc nâu khô bay về gợi nhớ.... |
Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011
Cười mà vẫn ...tức !!!
Đọc báo thấy ….bây giờ người ta giết người dễ thiệt ta …! Đọc báo thấy… bây giờ người ta chết dễ như chơi ta ! Đọc báo thấy…. bây giờ người ta làm trò ảo thuật tài tình ghê ta ! Nhiều cái to chà bá bỗng thành mây thành khói dễ như làm ảo thuật: tiền cứu trợ nạn nhân thiên tai thành tiền cho cán bộ vay có lãi, cái xí nghiệp to đùng làm ăn cứ như diều gặp gió , bao nhiêu bản báo cáo thành tích nghe xốn cả tai ,ngợp cả mắt bỗng dưng “đứt bóng” nợ hàng trăm tỉ ..tìm mãi chẳng biết do đâu. Con đường , cây cầu mới xây dựng vừa khánh thành tháng trước tháng sau …cứ như xây dựng từ thời tiền sử ...lại chấp vá như cái áo của Tế Điên Hòa Thượng … Những trò ảo thuật này đến ảo thuật gia số một David Copperfield cũng “bó tay”… Đọc báo thấy …bây giờ trách nhiệm cứ như trò đá bóng ấy ta ! Hôm nào đọc báo thấy chàng kỹ sư Lê Văn Tạch nhận giải thưởng “Trách nhiệm” do Liên hiệp Các hội Khoa học Kỹ thuật Việt Nam trao tặng sau khi chàng trai trẻ này dũng cảm tố cáo hãng Toyota Việt Nam xuất xưởng những xe bị lỗi kỹ thuật ra ánh sáng bảo đảm quyền lợi cho người tiêu dùng … Nghe đâu giải thưởng này được duy trì mỗi năm nhằm khuyến khích những người có trách nhiệm với cộng đồng dù hành trình để đi đến bờ cũng gian nan như đi ngược gió … Gió tui chợt nghĩ rằng nếu mà ngành nào , cơ quan nào từ Trung Ương đến địa phương cũng có cái giải “trách nhiệm" như thế này thì không biết trong tình hình “trò chơi đá bóng trách nhiệm” như hiện nay …bao lâu mới có người để mà trao giải ? Nói thế thôi hãy tin …quanh ta người tốt còn nhiều !!! Kỳ bầu cử Quốc hội và Hội đồng nhân dân các cấp sắp đến, nghe mấy ông bà ứng cử viên phát biểu trong đợt vận động ...mơ sao đó là những lời nói không chỉ để nghe...rồi quên đi cho đỡ tức ...! Đọc báo thấy …nhiều chuyện sao mà tức cười ghê ta ! nghĩa là cười mà …vẫn tức á !!! |
Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011
Thầm lặng mối tình đầu...*
Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011
Tháng tư...trong một bài thơ nhận trễ...
Thế là tháng tư qua ….
Tháng tư với những cơn mưa bất chợt chẳng đủ làm dịu cơn rát bỏng mùa hè. Tháng tư với những giấc mơ thường loáng thoáng những hình ảnh lờ mờ không rõ nét ....tháng của những nỗi nhớ không đầu không đuôi nhưng hiu hắt buồn . Tôi chưa kịp giã từ tháng tư bởi những bận bịu quanh mình ..chỉ khi nhìn lên tờ lịch mỏng mới thấy ...hình như mình có lỗi với tháng tư ...
Hôm qua nhận một bài thơ bạn gửi qua mail ...Bài thơ có lẽ đến từ những ngày tháng tư như một lời nhắc nhớ mà do thường xuyên quên check mail...tôi đã nhận được muộn màng khi tháng tư đã qua .... Bài thơ níu lại cho tôi một tháng tư đầy những cơn mưa thương nhớ đã tít tắp xa mù..
Tháng tư xe ngựa về ngang phố
Đôi mắt nào treo mỗi góc đường
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa
Tôi với người chung một bến sông
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi
Làm sao anh biết khi xa bạn
Tôi cũng như chiều : tôi mồ côi
( Thơ Du Tử Lê)
Tự dưng tôi nhớ bạn...
Bạn yêu thơ Du Tử Lê và có thời cũng dại dột yêu cả những vần thơ trẻ con của tôi lẫn trong vô số những bài thơ của những thi sĩ khác. Bạn yêu cả tháng tư với những cành phượng đỏ rưng rưng trên những con đường Saigon tháng tư nghiêng nắng .Ngày ấy Saigon nhiều hoa phượng hơn bây giờ T nhỉ .. ? Có lần gặp lại nhau giữa một ngày tháng tư, bạn cũng nói với giọng nuối tiếc như thế "... Saigon bây giờ sao ít phượng đỏ thế nhỉ ? " ...
Tháng tư ...
Bạn lại đau đáu nhớ nhiều điều ..những cánh rừng lạnh buốt gió ngàn , những đêm nghiêng một mảnh trăng mờ hiu hắt, nhớ bạn bè kẻ mất người còn . Tháng tư nhắc bạn nhớ những ngày gian nan để "trả nợ " những điều mình không nợ ...và thế là bạn gặp lại mình trong bài thơ rưng rức buồn của Du Tử Lê ...phải không ? ..
Tháng tư qua rồi đấy T… thế mà bao điều ở lại cùng tôi khi nhận bài thơ bạn gửi ...Tháng tư "...ai nhớ ngàn năm những ngón tay.." T nhỉ ?
AI NHỚ NGÀN NĂM NHỮNG NGÓN TAY ?
Tháng tư tôi đến rừng chưa thức
Mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya
Có môi chưa nói lời chia biệt
Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt
Chim bảo cây cành hãy lắng nghe
Bước chân ai dưới tàng phong ốm
Mà tiếng giày rơi như suối reo
Tháng tư khao khát, đêm, vô tận
Tôi với người riêng một góc trời
Làm sao anh biết trăng không lạnh
Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi
Tháng tư hư ảo người đâu biết
Cảnh tượng hồn tôi : một khán đài
Với bao chiêng, trống, bao cờ xí
Tôi đón anh về tự biển khơi
Tháng tư xe ngựa về ngang phố
Đôi mắt nào treo mỗi góc đường
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa
Tôi với người chung một bến sông
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi
Làm sao anh biết khi xa bạn
Tôi cũng như chiều : tôi mồ côi
Tháng tư chăn gối nồng son, phấn
Đêm với ngày trong một tấm gương
Thịt, xương đã trộn, như sông, núi
Tôi với người, ai mang vết thương ?
Tháng tư rồi sẽ không ai nhớ
Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài
Mắt ai rồi sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư người nhắc làm chi nữa
Cảnh tượng hồn tôi đã miếu thờ
Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng
Mưa đã chờ tôị Mưa...đã ...mưa
Mai kia sống với vầng trăng ấy
người có còn thương một bóng cây
Góc phố còn treo đôi mắt bão
Ai nhớ ngàn năm một ngón tay ?
Du Tử Lê
( Viết cho T... Cám ơn một bài thơ muộn )