Tháng giêng nắng rực vàng , thành phố Saigon quanh năm ồn ào nắng nóng này tự dưng thưa thớt hẳn , nhiều con đường nằm an lành giữa cái nắng rát bỏng buổi trưa … người ta bỗng mơ màu xanh lơ của mây trời và biển cả . Chúng tôi …những người thích đùa cũng làm một chuyến đi về nơi nhiều sóng vào ngày mùng 5 Tết _những ngày mùa Xuân_ . Chuyến xe đưa chúng tôi vào thành phố Phan Thiết buổi chiều .Chỉ cần bước xuống xe đã cảm nhận ngay cái không khí thoáng đãng dễ chịu của thành phố biển . Gió nhiều , gió thổi tung những mái tóc điệu đàng phụ nữ , thổi tung tiếng cười giòn tan như trẻ thơ ở một góc phố khi chúng tôi đứng đợi Tống Ngọc Linh . Thành phố Phan Thiết hiền hòa hình như nhộn nhịp hơn với lượng du khách từ khắp nơi đổ về .Linh đến cùng với Chiều Tím và chúng tôi về một ngôi nhà để trống của Ngọc Linh cũng ở ngay trung tâm thành phố .
Ngôi nhà không ai ở từ ngày mẹ Linh ra nước ngoài được bàn tay khéo léo của Linh sắp xếp mang đầy đủ sự ấm cúng và rực rỡ của mùa Xuân Chúng tôi _ chín người , thêm Kim Gia Hân sẽ đến buổi tối và cả Ngọc Linh nữa là vừa đủ một đội bóng nữ . Buổi tối chúng tôi đi bộ qua những con phố nhỏ , cầu Cà Ty hôm nay ghe thuyền về đậu kín sông làm dường như con sông trở nên nhỏ lại , nhiều góc phố hàng quán buôn bán sầm uất đông đúc như một vài khu ăn uống ở Saigon , chúng tôi được ông xã Linh đãi món lẩu cá đậm đà hương vị xứ biển .Buổi tối , cả đám thức khuya tám đủ chuyện , trêu đùa nhau , nghịch ngợm không khác gì đám học sinh trung học. Sáng hôm sau chúng tôi lên đồi cát . Buổi sáng , không khí thật dễ chịu . Chúng tôi dừng xe giữa đường để đón mặt trời lên , bình minh bao giờ cũng đẹp … cái quầng đỏ vàng như xé toang mặt đất , từ từ lên cao … Nắng buổi sáng nhàn nhạt hòa với màu cát … cả một khoảng không gian cứ bàng bạc màu vàng , chúng tôi lại lăn lê đủ kiểu , lại người bấm , người cười với những cái máy ảnh cứ phát ra cái âm thanh rắc rắc vui tai .
Buổi trưa , chúng tôi ghé nhà Linh . Chỉ có tôi , chị Hà , Thủy Ngọc và Khúc Thụy Du xuống biển Đồi Dương cách đó khoảng 150m . Đoạn này vắng người , bãi biển có nhiều con sò nhỏ , chị Hà tung tăng dưới biển còn chúng tôi cứ tha hồ bấm máy cùng trời mây sóng nước . Trời cao , nắng không gay gắt, sóng cứ cuồn cuộn xô bờ …tôi say mê chụp hình quên cả sóng tràn bờ làm ướt cả quần áo ..thế là lại lăn trên cát , đùa với sóng … tôi thích vì mình chụp được cho các bạn nhiều po hình đẹp …. Sóng reo vui , lòng mình cũng reo vui.
Bữa cơm trưa thật ngon do chính tay Tống Ngọc Linh nấu … Thêm ông xã Linh và vài người bạn nữa bữa cơm rôm rả tiếng cười . Cơm xong , ai cũng lần lượt ngồi máy để thăm thú nhà mình …đúng là những con nghiện blog .Một góc thì xôn xao với blog , một góc thì ồn ào rôm rả với những con bài ..tiếng cười làm náo động cả buổi trưa trong cái xóm nhỏ vốn hiền lành im ắng . Tôi để nguyên bộ quần áo ướt ngồi viết những bài thơ làm nhanh trên những bức ảnh đẹp để tặng bạn bè… thế mà giờ vẫn còn thiếu nợ vài bạn . Buổi chiều, Chiều Tím từ giã chúng tôi để trở về Saigon sớm hơn vì bận việc .
Buổi tối , dự định ghé Lầu Ông Hoàng không thành vì chỉ đứng bên ngoài nhìn cả một đống thành quách chìm vào cái bóng tối nhờ nhờ …không một bóng đèn là đứa nào củng ngán ngẩm . Xe đưa chúng tôi tới tháp Pô-sa-nư … Con đường vào tháp thật đẹp , tiếc là buổi tối nên không thể ở lại lâu . Gió nhiều đến lạnh …Chúng tôi ra về với niềm nuối tiếc là đã không đến đây ban ngày . Buổi tối hình như thấm mệt , đùa giỡn với nhau một hồi ai cũng ngủ sớm . Sáng sớm hôm sau chị Hà , Thủy Ngọc , Kim Gia Hân , Khúc Thụy Du , Ngọc Linh và tôi dậy thật sớm đi ra bãi đá Ông Địa đón mặt trời lên . Thành phố vẫn còn đang ngủ …xe đưa chúng tôi đi vào Mũi Né nhìn những khu resort nằm im lìm giữa cái thứ ánh sáng mờ mờ của những ngọn đèn vàng thiết kế rất đẹp . Con đường vắng thi thoảng mới có bóng xe qua , xe thả chúng tôi xuống bãi đá Ông Địa , hơn 5 giờ mà trời còn rất tối,sóng vỗ rì rào vào những ghềnh đá to nhỏ … Mặt trời nhô lên từ từ làm đỏ cả một vùng chân trời phía Đông . Chị Hà lại tung tăng dưới nước …chị luôn như đứa con được xà vào lòng mẹ mỗi khi được về với biển . Chúng tôi thì lại đùa giỡn, lại nháy không biết bao nhiêu po ảnh cho cả cảnh và người . Sáu giờ hơn chúng tôi quay lại nhà để chuẩn bị hành trang trở về thành phố . Bữa ăn sáng qua loa rồi cả đám ra bến xe . Tống Ngọc Linh tiễn chúng tôi ra tận bến xe . Tôi nhìn Linh , khuôn mặt duyên dáng với làn da ngăm mặn mòi , Linh mang tâm hồn hào phóng của biển : chân thành, hiếu khách , cả ông xã Linh cũng thế : hiền lành , ít nói mà chu toàn với bạn bè của vợ vô cùng …. Chín giờ chúng tôi lên xe , tất cả nắm bàn tay Linh từ giã , đôi mắt Linh rươm rướm nước mắt …dù biết rằng chỉ chiều nay thôi , chúng tôi lại gặp nhau trên cái thế giới của tiếng lóc cóc thân tình kia . Cám ơn thành phố Phan Thiết , cám ơn em _ Ngọc Linh_ Cuộc sống luôn luôn đổi dời nhưng chắc chắn chúng ta không thể quên những ngày Xuân lung linh cát vàng biển xanh và cái thành phố biển nhỏ bé thân tình này. Chúng tôi từ giã Phan Thiết … từ giã hai ngày tràn ngập tiếng cười , tiếng nói , cái ôm ấm áp của bạn bè . Hai ngày , quên những âu lo đời thường …chúng tôi trở thành những đứa trẻ thơ lớn tuổi biết cười giòn tan.
Phía sau chúng tôi , Biển tháng giêng hình như vẫn hát … .Sông Cà ty buổi tối
Bình minh trên đường
Bình minh lên
Mặt trời trên đồi cát
Biển Đồi Dương
Bãi đá Ông địa
Tháp Ponsanu
Ở nhà Tống Ngọc Linh
Dừng xe bênđường
Trên bãi đá Ông Địa
Ở một ngôi nhà hoang
Đồi cát.
Trước khi từ giã PhanThiết.
Tống Ngọc Linh và con trai
Và tôi ..gởi lại tháng giêng một nụ cười. * Có sử dụng một số ảnh của bạn bè chụp. |