Tháng bảy sắp qua , chiều nay có người bạn nhắc : mùa sắp sang .Bây giờ mùa vào trường là tháng tám ...Năm nay tôi từ giã lũ học trò quen thân của mình ở ngôi trường cũ _ nơi tôi gắn bó nhiều năm ...nơi tôi đã có hơn nửa phần đời mình ôm giấc mơ cháy bỏng để cho và nhận _ Có thể tôi sẽ lại tiếp tục giấc mơ của mình ở một ngôi trường mới ....giấc mơ luôn bừng cháy khi có bóng dáng lũ trẻ đẹp hơn thiên thần .... Mời các bạn nghe lũ trẻ của tôi trò chuyện để cùng cười với chúng ...trong một entry đã cũ ....
Tôi ít khi nào viết chuyện gì gọi là vui vui để bạn bè cười . Tháng 11 dù vẫn còn bao trăn trở , đa đoan với chuyện đời , chuyện nghề tôi lại muốn kể vài chuyện vui trong cuộc đời đi dạy của mình để chia sẻ những nụ cười cùng bè bạn , dù có thể nụ cười vẫn còn đâu đó những âu lo , còn đâu đó những trăn trở , còn đâu đó những dấu hỏi lặng thầm .
Nhiều năm liền dạy lớp cuối cấp của bậc tiểu học, tôi đã không ít lần cười bò lăn , bò càng , cười chảy nước mắt với những bài tập làm văn của học trò . Những năm gần đây , sau kì thi TNPT báo chí lại léo nhéo không ít về những bài văn lạ của những học trò lớn làm dư luận và những người lo lắng đến thế hệ ‘rường côt nước nhà” vô cùng ngán ngẩm thì học trò nhỏ cũng không kém tí nào trong việc chứng tỏ cái tài học văn của mình đâu .
Năm 1995 , năm cuối cùng học trò còn tham dự kì thi tốt nghiệp của bậc Tiểu học , một kì thi cũng không kém phần gay go với đầy đủ hội đồng thi , hội đồng chấm v…v…, năm ấy lại là năm kỉ niệm 105 năm ngày sinh của Bác Hồ , SGD thành phố HCM đã ra đề thi tốt nghiệp môn văn như sau : “ Em hãy kể lại một câu chuyện về Bác Hồ mà em biết . “ . Trời ạ ! cái đề thi tưởng là giản đơn bởi vì suốt chương trình tiểu học các em đã được nghe thầy cô kể không ít những câu chuyện về Bác, thế mà kì thi năm ấy biết bao chuyện cười ra nước mắt ở hội đồng chấm.
Lãnh đạo HĐ chấm là những cán bộ PGD mặt xanh như tàu lá vì sợ , GV không nhịn được cười nhưng vẫn lo trong bụng vì không biết có phải là bài của học trò mình không ? Nếu phải , phen này chắc … tiêu !!! Bởi vì gần 30% những câu chuyện về Bác đều là những câu chuyện do các em sáng tác với trí tưởng tượng đầy men kiếm hiệp ..Tôi được phân công chấm môn Văn nên những câu chuyện ấy đến bây giờ tôi vẫn không sao quên được . Xin nêu lại một vài mẩu chuyện cười mà xanh mặt này để chia sẻ cùng bạn bè :
Câu chuyện thứ 1 : Một buổi sáng đẹp trời , Bác Hồ đi hớt tóc . Tiệm hớt tóc rất đông người trong đó có cả Lê-nin . Bác Hồ và Lê-nin cùng đợi đến phiên mình . Đến lượt Lê-nin được hớt tóc trước , Lê-nin bèn đến bên Bác Hồ và lễ phép thưa :
- Thưa Bác Hồ , Bác cứ hớt tóc trước đi ạ .
Bác Hồ cảm động lắm , bèn vỗ vai Lê-nin và nói :
- Lê-nin rất ngoan , Lê-nin xứng đáng là cháu ngoan Bác Hồ !
Câu chuyện thứ 2 : Bác Hồ là người rất yêu nước thương dân , gặp người dân nào bị giặc Mỹ ức hiếp Bác đều cứu giúp .Một hôm , trên đường đi tìm đường cứu nước ,Bác gặp một người nông dân bị hai thằng giặc Mỹ bắt đi. Thấy Bác người nông dân mừng quá kêu lên : “Bác Hồ ơi ! cứu cháu” . Bác Hồ liền chạy lại , bay lên đá hai thằng giặc ngã lăn quay và cứu người nông dân thoát khỏi tay bọn giặc .
Câu chuyện thứ 3 : Sau khi phải làm đầu bếp trên chuyến tàu buôn để đi tìm đường cứu nước Bác Hồ đã đến nước Pháp . Vừa xuống tàu , bác đã bị hai thằng ăn cướp chặn đường , chúng la to :
- Lão già kia , mi đi đâu đó , có tiền thì đưa ngay cho ta !
Bác Hồ rất kiên cường không chịu đầu hàng chúng , chúng bèn ùa vào đánh Bác , Bác liền bay lên đá song phi để đánh lại chúng . Chỉ một hồi sau cả hai tên cướp đều chịu thua và xin lỗi bác Hồ .
Trên đây chỉ là điển hình những câu chuyên do chính tôi chấm , còn bao câu chuyện mà bạn bè , đồng nghiệp tôi đã dở khóc dở cười kể lại nữa cơ, cũng chẳng dám kể thêm vì …khủng khiếp lắm !!!
Một lần khác chấm một bài văn tả lại chính người mẹ của mình , một học sinh lớp năm viết thế này : “ Mẹ tôi là người rất khỏe mạnh , bà ấy có cánh tay lực lưỡng như một khẩu trung liên …Thân hình bà ấy cao to nên tướng đi của bà rất lặc lè ” Giời ạ , tả chính mẹ mình mà chúng nói như nói về một nữ tướng cướp ấy . Tả về cô giáo thì còn đáng sợ hơn nữa : “Cô có khuôn mặt trái xoan , đôi mắt tròn và đen như hột nhãn , sóng mũi cao như dạt dừa , đôi môi đỏ như trái cà chua và làn da cô trắng như quả trứng gà bóc “ . Một đồng nghiệp nam của tôi bảo : “Cô giáo thằng này có cái nhan sắc của một vườn trái cây !!!”
Mỗi lần chấm văn là không ít lần phải bật cười bởi những suy nghĩ ngây thơ , bởi cái nhìn đôi khi không ngờ tới của đám trẻ . Nhưng rồi lại lo lắng … thật lo , các bạn ạ !!!