Tiết trống …ngồi nhìn xuống khoảng sân chơi vắng , nhìn vài chậu hoa tím treo lủng lẳng trước căn hộ trên từng cao nhất của cái chung cư đối diện…Tháng chạp lướt qua không gian bằng bước chân nhẹ tênh của nỗi buồn , lướt qua lòng mình những váng vất của nuối tiếc , của nhớ nhung …của cái thứ mông lung tràn đầy mà cũng thật khó hiểu. Tháng này ..nằng trở nên rất lạ , cứ như dễ vỡ… dù có lúc nắng không là nắng mà chỉ là thứ tơ vàng dịu dàng đùa cợt những hàng cây non tơ tháng chạp … Trời cao mà như làm biếng… chẳng xanh. Gió gầy mà như mỏi chân …chẳng thổi .Chỉ có người ta sao mà cứ như ma đuổi …Con phố rộng lúc nào cũng đông đảo những khuôn mặt người chẳng biết nhìn nhau …Hình như cuộc sống ngày càng nhanh ,đường phố ngày càng rộng , nhà cửa ngày càng tiện nghi , ước mơ ngày càng vời vợi, thì lòng người ta lại ngày càng chật chội ..người ta lại ngày càng cô đơn nhiều hơn … ! Mấy hôm nay trời bỗng trở lạnh vào buổi sáng . Dù chẳng thích vẫn phải khoác thêm chiếc áo lạnh ngoài bộ áo dài . Đến trường sớm, lướt lên tầng bốn bằng cái cầu thang máy lạnh toát một mình, đôi khi bỗng sợ mông lung ! Sương mù giăng phía xa … chẳng thấy được những tòa nhà cao từng ở phía thành phố qua khung cửa kiếng của cái cửa sổ lớp học. Tháng chạp …tự dưng tôi luôn thích đi chậm lại ..luôn luôn thế _ nó giống cái cảm giác ta một mình đi ngược dòng người đang tất tả lướt qua ta. Một ngày của tôi luôn bắt đầu bằng bước chân ở những dãy hành lang và tiếng cười đùa của lũ trẻ …có cả những tiết trống … nghĩ vu vơ một mình. Tiết trống …ngồi nói chuyện với thằng nhóc học sinh không học tiết Thể dục .Thằng bé có làn da ngâm và đôi mắt mở to luôn quăng những cái nhìn phản kháng vào các bạn, đôi khi cả với cô giáo, cái mím môi ít cười lúc nào cũng như hằn học. Khi nghe tôi hỏi đến bố mẹ , thằng bé cúi xuống lí nhí …” ba mẹ con đâu có nuôi con đâu cô …” Tôi cố bình thản : “Ồ! điều đó không quan trọng bằng điều con vẫn còn có bà ngoại, con vẫn được đi học, con có bạn bè và có cô nữa, phải không ?” …Tôi thấy giọt nước mắt trong mắt nó ...Lòng cứ chùng xuống nặng nề Tôi hiểu vì sao thằng bé luôn dễ bị tổn thương như thế. Chỉ thình thoảng trong tiết học …khi tôi xuống ngồi gần giảng lại bài, hoặc vuốt khẽ mái tóc bờm xờm của nó, thằng bé mới hiện nguyên hình một đứa trẻ con với những câu hỏi ngây ngô đến buồn cười , ví dụ : “Đố cô biết bồ con là ai !” Chiều nay tôi đã biết bồ nó là ai khi nghe một con bé bạn nó hét toáng lên :” Hân ơi ! bạn Nghĩa hết còn dành tình cảm cho bà rồi..” Chúng vẫn là trẻ con đấy chứ …chỉ tôi_ một người lớn thỉnh thoảng lại có cảm giác bất lực trước nhiều cái …cũng rất trẻ con . Dù nắm hoàn cảnh từng đứa trẻ ngay khi nhận lớp .. đôi lúc tôi vẫn giật mình khi hiểu rằng : không phải tuổi thơ nào cũng êm ả . Nghe một giáo viên phụ trách nội trú kể rằng , một thằng bé lớp tôi năm lớp một đã bị bố mẹ bỏ lại ngay những ngày Tết Nguyên Đán ở khu nội trú vắng ngắt. Cái tâm hồn thơ trẻ ấy lo sợ , buồn ủ ê nhìn các bạn được đón về dần, nó ngồi nơi những bậc thang của khu nội trú khóc nức nở . Cuối cùng cô bảo mẫu phải dắt nó cùng về quê ăn tết với gia đình cô. Vào đây tôi hiểu thêm rằng phía trong những căn phòng nội trú đầy tiếng cười đùa tinh nghịch của lũ trẻ vẫn đâu đó những giọt nước mắt lặng thầm và những tâm hồn thơ trẻ đầy vết hằn oan nghiệt.. Để thỉnh thoảng những tiết trống lại trở thành những nỗi ưu tư… Tiết trống …xuống thư viện đọc báo … Đọc đâu đó một câu phát biểu của một người tầm cỡ trước một Đại hội cũng tầm cỡ sắp sửa diễn ra , đại loại là : “Tôi sẽ chọn người tài đức” . Tự dưng buồn cười …thầm nhủ : “Tui cũng giống ông …nếu tui được chọn và …có cái chọn được .” Đọc đâu đó tràn lan những điều chẳng hề thấy nhẹ nhàng , chẳng hề thấy muốn tin , chẳng hề thấy hy vọng… Tôi có một số tiết trống trong tuần …. Đôi khi chỉ để thinh lặng nhìn ngắm một khoảng trời trước mắt , chỉ để nghĩ vẩn vơ , chỉ để hiểu thêm cuộc sống sâu thẳm những vui buồn những khuất lấp mà mình chưa bao giờ hiểu hết . Khoảng trống của cuộc sống ,khoảng trống của một ngày , khoảng trống của công việc, khoảng trống của tâm hồn cũng cần thiết như một sự vấn an chính mình. Sự trống không …đôi lúc lại đủ đầy đến thế …như con số 0 lại là con số tròn trĩnh đến lạ lùng ! |
Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2011
Tiết trống...
Thứ Tư, 19 tháng 1, 2011
Tháng chạp với Bướm Vàng
Nếu nói mọi sự gặp gỡ trên đời này đều là cơ duyên thì cám ơn cuộc đời đã cho tôi quá nhiều duyên may để được gặp những người bạn từ thế giới tưởng chừng như khuất mặt này…Những người bạn từ những nơi rất xa, những người bạn chỉ gần đâu đó , những người gặp để rồi ràng buộc nhiều điều , những người gặp rồi lại muôn trùng chia cách….Dù muốn hay không muốn tôi đã được nhận quá nhiều những mối thân tình thật khó để lãng quên… Tháng chạp …trời trở lạnh . Tháng chạp tôi cũng nháo nhác với nhiều công việc … Tháng chạp … hanh hao cái thứ nắng lúc nhàn nhạt như giận hờn , lúc vàng hanh như kiêu hãnh …tháng chạp cứ như có chút tơ vương cuối cùng rớt lại sau mỗi ngày qua đi .Tháng chạp tôi có những cuộc gặp gỡ để nói lời tạm biệt …. Cùng thithao một buổi tối bên bờ sông Saigon cách đây hai tuần rồi hôm nay lại là Tina Bướm Vàng ở cà phê Thư Bảy ….những người bạn gặp để rồi chào nhau chúc một chuyến đi an lành với nhiều lưu luyến. Chiều nay , tôi xin lỗi không có mặt ở một cái đám cưới để gặp Tina bù lại một lần không thể đến trong chuyến về trước của Tina. Gặp để biết thêm về nhau , hiểu thêm chút về những ngõ ngách có hạnh phúc reo vui , có niềm đau chôn giấu của bạn … Cuộc gặp gỡ không đủ bạn bè như dự kiến vì nhiều lý do …bù lại có thêm Trí _cậu em trai của Tina_làm những người phụ nữ chúng tôi như được cứu bồ … Café ở Thứ Bảy xong Trí rủ đến New Star hát karaoke … Căn phòng rộng thênh thang mà chỉ có bốn chị em ... Lại mênh mang những bài hát một thời yêu thích .Hai chị em Tina hát hay không ngờ …giọng con gái Huế nhẹ như tơ trời , ngọt ngào dễ thương đến lạ !… Tina bảo : “Em thích mái tóc chị Gió …nên hát tặng Gió bài Suối tóc…” Hình như tôi chưa bao giờ nghe bài “Suối tóc” hay như thế …!!! Chúng tôi chia tay nhau khi Saigon vẫn còn nhập nhòa đèn hoa buổi tối …Chúng tôi chia tay nhau …và lại hẹn một cuộc tương phùng. Chúng tôi chia tay nhau ..tháng chạp đang nhùng nhằng những bước chân cuối cùng của một mùa Saigon biết lạnh .Tôi lại một mình băng qua con đường dài, trời không nhiều gió mà lạnh buốt vai… Chiều mai Tina đi … Lại bắt đầu những ngày một mình nơi xứ lạ , lại là những tháng ngày dài mơ một chuyến trở về …những ngày buốt giá để nhớ trời Saigon se lạnh …những ngày tuyết trắng trời để nhớ cái nằng Saigon dịu dàng tháng chạp phải không ? Gởi theo chuyến bay của em một bàn tay vẫy , một lời chúc bình an …và bắt đầu mơ một khúc tương phùng Tina nhỉ ?... Tina hát .NYến và Tina .và Gió .Gió và Tina |
Thứ Năm, 6 tháng 1, 2011
Không còn yên lặng...
Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011
Chào em nhé ...mười hai !
Tháng mười hai đi mất ..
Gửi lại chút tơ vàng .
Đất trời bừng hương sắc.
Có phải mùa xuân sang ..?
Có phải lòng rất mới
Có phải đông đã tàn
Có phải …? Kìa ! rất khẽ…
Tình reo như tiếng đàn
Tháng mười hai ngúng nguẩy
Lướt qua màu lá xanh
Bỗng dưng …vàng hoa cúc
Níu xuân hồng ..mong manh
Bỗng dưng trời chạm đất
Bỗng dưng sương chạm cành
Bỗng dưng hương chạm sắc
Bỗng dưng ta chạm mình…
Tháng mười hai lặng thầm
Gửi chút xuân trong gió
Gửi cả tiếng giã từ
Cho hàng cây trong phố …
Tháng mười hai vội vã
Tan nhanh trong đất trời
Chỉ còn mùa xuân nhỏ
Cười giữa bài thơ thôi !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)