Anh là người nói chuyện cuốn hút ,có tài thuyết phục người khác, có khả năng làm dịu đi những cuộc tranh luận căng thẳng giữa giáo viên và ban giám hiệu trong những cuộc họp hội đồng GD , là người thực tế đến gay gắt trong nhiều quyết định nhưng lại đủ bay bổng để có những bài thơ tình lãng mạn .
Anh còn là một người đàn ông của gia đình , một bóng tùng vững chãi cho một người vợ hiền lành , hai đứa con nhỏ . Những năm của thập niên tám mươi , cuộc sống giáo viên có vô số khó khăn , ngoài giờ dạy anh còn đạp xe đi một quãng đường khá xa lấy thuốc về vấn để thu nhập thêm cho gia đình .Nói chung anh là một người đàn ông mẫu mực ,dễ thương là thần tượng của chúng tôi những ngày ấy .
Năm đầu tiên cải cách GD ,anh là hiệu phó ,tôi là tổ trưởng chuyên môn, công việc đòi hỏi hai anh em phải thường xuyên trao đổi . Có những ngày phải đi học chuyên môn mãi bên huyện .Anh chở tôi trên cái xe đạp cũ rích, trời mưa to , hai anh em chỉ có một cái áo mưa , tôi đành phải ngồi sau che chung với anh cái áo mưa bé xíu .Tôi không biết lúc đó anh có ngại không , nhưng tôi thì ngại , rất ngại ,bởi anh là người có gia đình , chị ấy cũng là GV dạy khác trường tôi nhưng cùng huyện , còn tôi khi ấy Khói vừa mất được 3 năm . Có lẽ biết tôi ngại nên suốt quãng đường anh cứ rỉ rả nói và hỏi đủ chuyện , chúng tôi quay sang nói chuyện văn chương, tôi mới biết trước đây anh học khoa Triết Đông ở ĐH Văn Khoa nhưng trước tôi vài năm.
Hồi ấy tôi hay làm thơ và chép thơ vào những cuốn vở học trò bằng ngòi lá tre và mực tím .Thi thoảng có dịp đi đâu về anh cũng có quà cho tôi là những cái ngòi lá tre nhỏ xíu . Giữa tôi và anh đó là cái thứ tình cảm trong sáng mà giữa cuộc sống nhiều khó khăn cực nhọc lúc bấy giờ đã trở thành chút lãng mạn cần thiết biết bao . Hai năm sau tôi lại làm việc chung với anh trong ban giám hiệu , ban giám hiệu có 5 người thì tôi là người nhỏ nhất , những bất đồng trong ban giám hiệu luôn được anh giải tỏa bằng những câu nói đùa nhẹ như không . Sau đó không lâu, trường tôi lại được chia thành hai trường cấp một và trường cấp hai . Anh được điều lên PGD làm công tác khác .
Đường công danh của anh lên như diều gặp gió . Điều này không làm tôi ngạc nhiên vì anh là người có tài . Nhưng có một điều tôi nhận ra là anh càng ngày càng thay đổi .Anh thực tế đến thực dụng , anh khôn khéo hơn trong những mối quan hệ, anh biết cách ẩn mình để không bị trách nhiệm mà vẫn hưởng lợi , anh ít đọc sách và làm thơ hơn , anh dành nhiều thời gian cho những hợp đồng giáo dục mang lại nhiều lợi ích hơn . Có lần hai anh em ngồi café , anh bảo : “Thời buổi này không còn là thời buổi của những bài thơ tình lãng mạn nữa . Em còn thích thơ và làm thơ được , anh phục đấy” . Tôi cười buồn : “Thêm một người yêu thơ thì bớt đi một tội ác chứ anh” . Khoảng cách tôi và anh ngày một dài hơn ,niềm tin của tôi về anh thì ngày một ngắn lại ,thi thoảng gặp , những câu chuyện trở nên nhạt thếch .
Mọi sự rồi cũng đến hồi kết thúc , anh dính líu đến một số những tiêu cực của ngành . Việc dính líu đến đâu , sự việc như thế nào , anh có gánh tội cho những người có chức có quyền liên quan không tôi cũng không biết rõ , dư luận thì nhiều không sao biết đâu là sự thật , chỉ có tôi biết rõ rằng tôi mất một thần tượng đẹp từ những ngày còn còn phơi phới niềm tin .
Đôi lúc tôi cứ tự hỏi : trong mọi sự thay đổi, sao sự thay đổi về con người có khi lại đáng buồn đến thế ???