Chúng tôi rời Huế để đến Quảng Bình buổi trưa .
Con đường dài , thấm mệt . Tôi ngồi nhìn qua khung cửa kính xe , những thị trấn , phố thị buồn buồn, uể oải lướt qua . Thỉnh thoảng có cơn mưa nhỏ , rồi lại tạnh , mưa ,rồi lại tạnh .Xe chạy qua những địa danh thật quen như một nhắc nhớ rồi lại lãng quên ngay.
Chúng tôi ghé Thánh địa La Vang , ngôi nhà thờ xưa còn nguyên dấu tích thời lửa đạn ,đẹp hoang tàn .Đức Mẹ La Vang hiền lành nhìn buổi trưa nắng tràn lên khắp khu thánh địa .Đây là ngày nắng mưa dở chứng nhất trong chuyến đi . Lên xe , chúng tôi tiếp tục đến Thành cổ Quảng Trị , tôi không ấn tượng lắm khu di tích này nên chỉ ngồi trò chuyện với vài người bạn ngoài cổng thành .
Xe đi qua dòng Bến Hải hiền lành chẳng có vẻ gì là một con sông đã từng là chứng nhân của một sự chia cắt dai dẳng , chiếc cầu Hiền Lương như tư lự dưới buổi chiều tàn . Bất chợt, tôi thấy buổi chiều đọng lại trong cái nắng hiu hắt cuối trời loang xuống dòng sông cái thứ ánh sáng như dát bạc , tôi đưa máy chộp lấy buổi chiều qua tấm kính xe , buổi chiều đẹp đến nao lòng . Chỉ tiếc tay nghề mình quá non , chiếc máy lại không chuẩn nên buổi chiều trong ảnh chưa thực là cái buổi chiều tuyệt đẹp đã lướt qua chuyến đi của tôi .
Cầu Hiền Lương bên dòng Bến Hải lịch sử
Bất chợt ... chiều
Chúng tôi đến thành phố Quảng Bình buổi chiều . Khách sạn chúng tôi ở cạnh dòng sông Nhật Lệ . Tôi không tưởng tượng nổi thành phố lại vắng đến thế …cứ như câu hát : “một hôm bước qua thành phố lạ …thành phố đã đi ngủ trưa” nhưng chúng tôi đang ở Quảng Bình buổi chiều …Quảng Bình buồn hơn một buổi chiều tàn . Khách sạn chúng tôi ở là Khách sạn Cosevco Nhật Lệ _ một khách sạn 3 sao hẳn hoi mà chất lượng phục vụ tệ không tưởng được _ Thôi thì coi như một trạm dừng chân để trưa mai chúng tôi trở lại Huế trước khi về Đà Nẵng đáp máy bay về Saigon .
Quảng Bình đêm
Dòng sông Nhật Lệ buổi tối thật êm ả ,tôi yêu ngọn đèn nhỏ được cắm trên một cái lưới đánh cá mà người dân ở đây gọi là cái rớ . Đêm xuống dần , ngọn đèn nhỏ càng cô độc hơn giữa mênh mông sóng nước . Dọc bờ sông có những ngọn đèn vàng làm những chiếc lá đỏ quạch ngộ nghĩnh , ánh trăng non lấp ló như đùa . Chúng tôi đến thăm tượng mẹ Suốt …bức tượng chừng như cũng mang vẻ chịu dựng buồn buồn như thành phố Quảng Bình về đêm . Buổi sáng hôm sau ,tôi dậy sớm, nhìn bình minh trên sông Nhật Lệ đẹp đến chao lòng .
Ngọn đèn cô đơn trên sông Nhật Lệ
Bình minh trên sông
Chúng tôi đến Phong Nha ngay buổi sáng hôm ấy .Phong Nha đẹp tuyệt vời .Hai bên bờ sông Son cỏ cây xanh biêng biếc , những làng xóm bé tí xa xa ,Những ngọn núi sừng sững càng làm những ngôi nhà bé tẹo một cách tội nghiệp. Một ngôi giáo đường vàng lẩn khuất trong những lùm cây xanh bỗng làm tôi thích thú, tôi đưa máy bấm zoom và chộp lấy cái thứ vàng như tơ của màu vôi chen giữa màu xanh của lá .
Non xanh nước biếc
Ngôi giáo đường vàng
Trời tối om om khi thuyền dần trôi vào động qua cái cửa nhỏ , có cảm giác ta đang đi vào địa ngục .Chỉ khi từ trên những vách đá xuất hiện những ngọn đèn nhiều màu mới nhìn thấy mờ mờ mặt nhau . Một khung cảnh kì bí , những khối thạch nhũ nhiều hình thù kì quái đến bỗng dưng tôi thấy mình nhỏ bé và có cảm giác sờ sợ lạ kì , chúng tôi rời động khi đủ thấm mệt .
Trong động Phong Nha
Chúng tôi từ giã Quảng Bình … thành phố đang ngủ trưa , chỉ có cái nắng miền Trung rát bỏng chấp chới ngoài khung cửa kính ô tô.Chuyến bay từ Đà Nẵng về Saigon trễ hơn dự kiến 15 phút , khoảng 19 giờ mới cất cánh
Tôi ngồi nhìn qua cửa kính máy bay .Vài cụm mây trôi chậm tiễn đưa chiều .Trời tối dần , phía dưới là vùng nước biển lốm đốm những ánh đèn vàng của những con tàu, từ xa nhìn như một bầu trời lấp lánh sao ở là là phía dưới , là những phố thị loang loáng những con đường uốn lượn bởi ánh đèn của trăm ngàn thứ xe đang chuyển động . Saigon thân thuộc hiện ra trong trẻo trời đêm . Tôi rơi vào trạng thái mê mê suốt chặng đường xe chở từ sân bay Tân Sơn Nhất về nhà .
Chuyến đi kết thúc . ….Những chuyến đi mênh mang nắng , gió và thơm ngát những giấc mơ . Tôi lại bắt đầu một giấc mơ phiêu lãng khác ...
Photo by Gioheomay
Ngọn đèn cô đơn trên sông Nhật Lệ
Bình minh trên sông
Chúng tôi đến Phong Nha ngay buổi sáng hôm ấy .Phong Nha đẹp tuyệt vời .Hai bên bờ sông Son cỏ cây xanh biêng biếc , những làng xóm bé tí xa xa ,Những ngọn núi sừng sững càng làm những ngôi nhà bé tẹo một cách tội nghiệp. Một ngôi giáo đường vàng lẩn khuất trong những lùm cây xanh bỗng làm tôi thích thú, tôi đưa máy bấm zoom và chộp lấy cái thứ vàng như tơ của màu vôi chen giữa màu xanh của lá .
Non xanh nước biếc
Ngôi giáo đường vàng
Trời tối om om khi thuyền dần trôi vào động qua cái cửa nhỏ , có cảm giác ta đang đi vào địa ngục .Chỉ khi từ trên những vách đá xuất hiện những ngọn đèn nhiều màu mới nhìn thấy mờ mờ mặt nhau . Một khung cảnh kì bí , những khối thạch nhũ nhiều hình thù kì quái đến bỗng dưng tôi thấy mình nhỏ bé và có cảm giác sờ sợ lạ kì , chúng tôi rời động khi đủ thấm mệt .
Trong động Phong Nha
Chúng tôi từ giã Quảng Bình … thành phố đang ngủ trưa , chỉ có cái nắng miền Trung rát bỏng chấp chới ngoài khung cửa kính ô tô.Chuyến bay từ Đà Nẵng về Saigon trễ hơn dự kiến 15 phút , khoảng 19 giờ mới cất cánh
Tôi ngồi nhìn qua cửa kính máy bay .Vài cụm mây trôi chậm tiễn đưa chiều .Trời tối dần , phía dưới là vùng nước biển lốm đốm những ánh đèn vàng của những con tàu, từ xa nhìn như một bầu trời lấp lánh sao ở là là phía dưới , là những phố thị loang loáng những con đường uốn lượn bởi ánh đèn của trăm ngàn thứ xe đang chuyển động . Saigon thân thuộc hiện ra trong trẻo trời đêm . Tôi rơi vào trạng thái mê mê suốt chặng đường xe chở từ sân bay Tân Sơn Nhất về nhà .
Chuyến đi kết thúc . ….Những chuyến đi mênh mang nắng , gió và thơm ngát những giấc mơ . Tôi lại bắt đầu một giấc mơ phiêu lãng khác ...
Photo by Gioheomay
Chôm mấy cái hình đẹp nhá.
Trả lờiXóaMong sao không trùng lịch học để em đi QB với Mom và Dad một chuyến. Chị thật sướng nhe.
Trả lờiXóaEm thích tấm non xanh nước biếc nhất.
Trả lờiXóaem thích tấm ngôi giáo đường vàng, nhìn hay hay, lạ lạ có cái gì đó phong cách riêng của người chụp
Trả lờiXóa....nen phai tiep tuc nhung chuyen di thoi chi nhi....that tuyet.
Trả lờiXóaChuyến đi như trở lại một nơi của một thời nào xa xưa nhỉ W. Dòng sông nhắc nhớ gì? Ngôi giáo đường trong khu rừng nhỏ ven đồi nhắc nhớ gì? Kh rất thích được đi khắp miền đất nước để cảm nhận về con người và những điều khác lạ với cuộc sống thành phố.
Trả lờiXóa@Chonhoidalat: Chị cũng thích nó như em
Trả lờiXóaem thích 2 bức ảnh bình minh...Đẹp và có hồn như ước muốn con người vậy
Trả lờiXóaẢnh Gió chụp rất đẹp... hìiihi...
Trả lờiXóaNhững tấm ảnh chụp đẹp quá .quê hương mình rất đẹp và thân thương phải không? cám ơn Gió .(dịu dàng Hương Xưa)
Trả lờiXóatran t Offline
Trả lờiXóaoi chao... xuoi theo vong xe cua chi gio, em lai nao nao nho .. cung hanh trinh ay, dai dat ay... bao nhieu ky niem ua ve... cai lang le cua nhung mien que bao gio cung khien ta nao long phai ko chi. buon se sat, buon rung rung
Friday June 26, 2009 - 09:05pm (ICT) Remove Comment
Lê Uy… Offline
Trả lờiXóaSướng mê tơi với bộ ảnh và lời dẫn dắt này!
Friday June 26, 2009 - 10:27am (EDT) Remove Comment
NgocY… Offline IM
Trả lờiXóaHuế đẹp, lung linh hơn nhờ Gió đấy.
Friday June 26, 2009 - 07:32am (PDT) Remove Comment
Chị ơi, khi em thực tập đề tài"kinh tế vùng biển miền trung", ra đến Huế đi ngang đường Trường Sơn lúc đang làm ( nguy hiểm lắm, hùng vĩ lắm), chị tin nỗi không? đến Huế rồi em mong cho xe hư, đường làm bị hư...hehehe để được ở thêm Huế 1 ngày...Huế dịu dàng quá! nhất là những quán cafe mang phong cách cung đình thật là hoài cổ, đêm đêm uống cafe ven Sông Hương, gió mát sau lưng thật sảng khoái!
Trả lờiXóaHuế cũng mênh mang như Đà Lạt vì cảm xúc!
thay canh ma nho*' que..nhung cang ddi xa SG cang` thay cai' ngheo` ddeo bam' ha? chi
Trả lờiXóaMAP M Offline
Trả lờiXóaEm không biết bơi ...nên bao giờ đi đò ngang sông nước, cảm giác là cứ rờn rợn thế nào ...
Song , thật lạ lùng , lúc nào cũng nhìn sông với cái nhìn đắm đuối ... hình như đời của bất cứ người phụ nữ Việt Nam nào cũng gắn bó với con sông ...
Người ta thường thích gọi Quê hương bằng hai từ Đất mẹ ...hình ảnh người phụ nữ này cũng gắn bó với một con sông ...chiều dài khỏang trên dưới 40 m mà phải gần 30 năm mới bước từ bên ni qua bên nớ ...
Để rồi hình như nay lại tiếp tục nhắc nhớ những rẽ chia ...
Gió à , chị em mình đâu phải là người yêu nước - hiểu theo nghĩa đao to búa lớn - thế mà lúc nào cũng nhớ rằng mình có một Bến Hải xa xưa ...
Tuesday June 30, 2009 - 06:01pm (ICT) Remove Comment
MAP M Offline
Trả lờiXóaÀ ,em quên ...chị chụp hình đẹp lắm...
Nó không kỹ thuật - nhưng đầy tình cảm ...
Tuesday June 30, 2009 - 06:02pm (ICT) Remove Comment
Ngoài cái văn chương tao nhã, bình dị mà mà đầy án tượng của một nhà văn...GIÓ lại là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp không thua nghiệp văn chương...không hỗ nơi xuất thân!
Trả lờiXóaHaizzzz, người ta quả thật sung và sướng!
Trả lờiXóa