Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2008

Xin đừng như sóng





Lần đầu gặp nàng ,Quân giật mình , không phải vì nàng quá đẹp , càng không phải vì nàng quá xấu mà chỉ vì cái nhìn của nàng , một cái nhìn lướt nhanh , hờ hững nhưng nó lại chạm vào cái thứ dĩ vãng cũ mèm trong trí nhớ anh,.cái dĩ vãng anh từng muốn quên nhưng chưa bao giờ quên được , một cái nhìn chạm khẽ mà nỗi đau đớn trong anh bỗng bị đào xới tả tơi .



Những lần sau đó , mỗi lần có dịp gặp , anh luôn tìm cách nhìn nàng từ xa .., nàng thì chẳng bao giờ biết có anh đâu đó trong cái không gian nhỏ hẹp này đang quan sát mình . Nàng ngồi im lặng , hai khuỷu tay chống lên bàn , mắt nhìn bâng quơ những cành bông giấy đỏ thắm ngoài khung cửa quán chỗ nàng ngồi , hai chân vắt chéo , đôi giầy đen thỉnh thoảng động đậy , mái tóc rối phủ kín vai – luôn luôn ở tư thế đó – bối rối – luôn luôn ở chỗ ngồi đó –đơn độc - .Từ trong Quân luôn là cái cảm giác xót xa khi nhìn nàng, anh không hiểu tại sao nhưng cái cảm giác xót xa ấy mỗi ngày một lớn , lớn hơn cả cái hạnh phúc mỗi lần anh được nhìn ngắm nàng từ một nơi thật quen thuộc với cả nàng và anh nhưng hai người thì hoàn toàn xa lạ .



Quán thường vắng những buổi trưa thế này , một vài nhân viên văn phòng thường đến đây ngồi uống tách cà phê trưa , chuyện trò nhăng nhít trước khi trở lại với công việc quen thuộc đầu giờ chiều . Anh cũng thế , cuộc sống độc thân của người đàn ông gần bốn mươi tuổi lướt qua anh một cách lặng lẽ , đã lâu anh không còn cái cảm giác háo hức của sự đơi chờ , anh không còn cái cảm giác xao xuyến nhớ nhung một một bờ vai , một mái tóc .Buổi tối anh vùi đầu vào những trang sách để đợi chờ một giấc ngủ thường là rất muộn , sáng bảnh mắt ra lại trượt dài với công việc quen thuộc hàng ngày . Tình yêu của anh đã theo Nhã ngày cô lấy chồng .Anh nhớ mãi cái nhìn cũng lướt nhanh , hờ hững của Nhã khi xe hoa đi ngang qua góc phố anh đứng ngày ấy –cho đến ngày anh gặp nàng với cái nhìn đâm thốc trái tim anh - Nàng có cái nhìn giống Nhã . Anh thường lặng lẽ ngắm nhìn nàng như thế nơi cái quán cà phê nhỏ bé , lọt sâu vào một con đường khá vắng trong cái thành phố đông đúc ngộp thở này – nơi anh gặp nàng đã gần ba tháng nay– ba tháng anh chỉ lặng lẽ quan sát mà không thể đến gần .



Thụy ngồi im lặng nhìn ra khoảng sân vắng , những chùm bông giấy cứ rung rinh trong cái nắng chói chang buổi trưa . Nàng thích vào đây những buổi trưa êm ả thế này , nàng thích ngồi ngay cái bàn này bởi nó khuất hơn những chỗ khác , nó còn cho nàng cái cảm giác dễ chịu khi nhìn những chùm bông giấy loe xoe trước mắt , nàng ít để ý đến chung quanh , thi thoảng trong cái nhìn lướt nhanh vô tình nàng vẫn bắt gặp một vài tia mắt thăm dò , xoi mói khi thấy nàng đi một mình . Phụ nữ vào quán cà phê một mình vẫn còn là nỗi ngạc nhiên trong một vài cái nhìn của đám đàn ông chuyên lê lết ở quán đấy . Bất giác Thụy mỉm cười một mình , bất giác nàng nhớ Hạo – lần đầu gặp Hạo nàng cũng vào quán một mình như thế này . Hạo ngồi cắm đầu vào một cuốn sách ở một cái bàn ngay lối đi , anh ngước lên nhìn khi nàng đi qua , ánh mắt nheo lại như cười , Thụy đã ghét cay ghét đắng cái nhìn ngạo mạn ấy .Thụy và Hạo còn gặp nhau vài lần sau đó , cũng vẫn là Hạo một mình với một cuốn sách , vẫn là Hạo với cái nhìn ngước lên ngạo mạn , vẫn là Thụy nhỏ nhắn , một mình , thản nhiên chui vào một góc quán những buổi trưa như thế này .Một lần , Thụy vào quán kêu một ly nước cam và ngồi nhìn mông lung bỗng nàng sững người khi thấy Hạo đặt khay nước cam xuống bàn nàng và cười , nói nhỏ : “Xem như quen nhá !” . Thụy lúng túng vài giây rồi cũng mỉm cười , nàng bỗng phát hiện nụ cười của anh khác hẳn cái nhìn – một nụ cười ấm áp .




Lâu lắm Thụy không trở lại cái quán ấy – một là do không thuận tiện khi công việc của nàng có những thay đổi , hai là từ ngày Hạo đi đến nay nàng cũng không muốn trở lại nơi ấy một mình .Bốn năm rồi , Thụy vẫn cứ âm thầm như thế , gia đình và bạn bè thân vẫn thường lo lắng khi thấy Thụy cứ một mình đi về , mẹ thi thoảng lại thở dài : “Con gái có thì con ạ , con định đợi nó đến bao giờ ?” Vân thì nói thẳng :

- Mi đợi hắn đến khô người à ? Biết hắn có trở về không , bên ấy khối gì đàn bà con gái ! Mi rõ dở hơi . Ba mươi rồi đấy nhá !


Thụy không biết nàng còn phải hay có thể đợi Hạo đến bao giờ , đôi lúc nàng cũng cứ hỏi lại lòng mình nàng có còn yêu anh ? Bốn năm , nàng quen với sự có mặt của Hạo bằng những cái mail viết vội ,những cú điện thoại chỉ đủ để thông báo cho nhau những điều cần biết trong cuộc sống hằng ngày , lâu dần những lời nhớ thương trở nên sáo mòn , nhạt nhẽo .Hạo cứ hẹn “một năm nữa thôi” thế mà đã bốn năm trôi qua ,anh mải mê chạy theo những công việc đang có nhiều thuận lợi ở nước ngoài, Thụy thì không muốn rời khỏi nơi đã quá quen thuộc với nàng . Bốn năm Thụy trốn tránh những lời tán tỉnh , những mời gọi ngọt ngào từ những người đàn ông khác , đôi lúc chính nàng cũng tự nhủ hình như mình chờ đợi một cái gì đó không có thật .Tình yêu của nàng và Hạo cứ như thế , cứ có mà như không .Hôm qua Thụy nhận mail của Hạo với những lời hẹn hò quen thuộc, Thụy không trả lời , lần đầu tiên sau bốn năm nàng không trả lời mail của Hạo . Ngày mai , nàng có một chuyến đi xa với mười ngày phép của năm – nàng muốn có thời gian để tự hỏi lại lòng mình .

( Còn tiếp )

18 nhận xét:

  1. Ha Offline

    Chòu, chòu... ngại póc tem lắm à, hồi sáng đã đọc rồi... nhưng lại đi về, và giờ lại vào... vẫn là chị... hihii... số trời đã định rồi, đành để lại một cảm nhận.
    Có một Gió ở Thụy nè, người phụ nữ thường hay có linh cảm khi yêu, lòng chùng xuống, cái tình cảm ấy rất nhiều năm và bỗng chốc Thuỵ tự hỏi lại lòng mình… chờ hồi sau nha Gió. Nhưng vẫn thấp thoáng nhiều Gió với hình ảnh một phụ nữ cà phê một mình với nhiều nỗi nhớ. Truyện mà hồi kết tròn trịa quá thì không còn cái hay nữa. Những kết cuộc không tròn thường hay để lại những day dứt trong lòng người đọc. Chị nghĩ là Gió sẽ để nhân vật mình một mình với một tình yêu không trọn và biết đâu rất nhiều nhiều năm nữa sẽ tình cờ gặp lại một Hạo… nhưng vẫn không cùng nhau tiến bước…

    Sunday December 7, 2008 - 10:55am (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  2. gió h… Offline IM

    @ Chị Hà : Thụy có chút ray rứt của em chị ạ !
    Em không biết ... em đang nghĩ ,nhưng chắc chắn Hạo và Thụy lạc nhau rôi... chị thấy không ???

    Sunday December 7, 2008 - 11:29am (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  3. Hoai … Offline IM

    Yêu , không yêu , rồi tưởng như yêu . Có cả cái tâm trạng lưng chừng , khi nóng bỏng , cuồng nhiệt như biển , khi nguội lạnh như băng . Có thể , thực tại , có quá nhiều thứ khó gắn kết họ với nhau …phải không Gió ?
    Mình mà yêu , dù ở chân trời góc biển , dù phong ba bão táp , cũng phải tìm đến nhau , bất cứ giá nào …
    Chờ đọc tiếp Gió ạ , thú vị lắm.


    Saturday December 6, 2008 - 09:00pm (PST) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  4. NgocY… Offline IM

    Họ yêu nhau đấy chứ . Nhưng tình yêu của những người hai mươi khác với lứa tuổi ba , bốn mươi . Tình yêu đã trở thành một khái niệm khác . Hạnh phúc trong sự chờ đợi vô vọng , cũng là một hạnh phúc .

    Saturday December 6, 2008 - 09:34pm (PST) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  5. gió h… Offline IM

    @ HVăn : Thế đấy ! đôi khi ... không đủ sức vượt hoặc không đủ yêu để vượt , phải không ?
    @ NYến : Còn cái khoảng cách của lòng mình nữa NY ạ . Khoảng cách không gian và thời gian đôi lúc trở nên quá bé trước cái phong ba bão táp của lòng mình đấy . Uh , để nghiệm lại xem , nếu là Thụy mình sẽ vượt biển hay đứng hoài trước biển ???

    Sunday December 7, 2008 - 01:21pm (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  6. Tạ Mi… Offline IM

    Sẽ có những ...bất ngờ thú vị tiếp theo đây! hì....Có sự tình cờ nào đấy gọi tên là ...số phận không chị ?! :D

    Sunday December 7, 2008 - 01:24pm (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  7. Ha Offline

    Chị nghĩ Thuỵ đứng hoài trước biển với cặp mắt mông lung nhìn ra xa xa... bởi Hạo và Thuỵ đã lạc nhau rồi...

    Sunday December 7, 2008 - 02:28pm (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  8. Chia … Offline IM

    Hình như có một "cái gì đó",...từ ánh mắt,...từ một cái nhìn lướt nhanh và hờ hững,...nhưng chất chứa cả một dĩ vãng đớn đau,...

    Sunday December 7, 2008 - 01:14am (PST) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  9. Thu N… Offline

    Cô Thụy mạnh mẽ lắm đấy.
    Nhưng cũng lại quá yếu đuối đấy thôi.
    Chừng như có một chút gì của Gió đấy. Ngơ ngác, đoái trông mà cũng ơ hờ, xa vắng.

    Comment lại(có thể chỉ còn là ý thôi, lời thì chắc có khác đi. Comment hồi trưa xuất phát từ cảm xúc tức thì khi đọc)


    Sunday December 7, 2008 - 09:43pm (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  10. Lan t… Offline

    Tình yêu luôn khó hiểu dẫu khi chưa yêu ta cứ ngỡ mình hiểu thật nhiều.......

    Monday December 8, 2008 - 08:15am (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  11. Có cảm giác gì đó Thuỵ như là mình, 30 tuổi, cũng lang thang cafe một mình, cũng bắt gặp những cái nhìn soi mói, nhưng cứ phớt lờ vì thấy chẳng cần thiết phải quan tâm xem họ nghĩ gì, cũng lặng lẽ chọn cho mình một góc khuất để ngồi,để mông lung, xa tít tắp....

    Trả lờiXóa
  12. Vui vì em thấy mình trong Thụy ... Thụy cũng là 1 phần của chị . Tin ko ?

    Trả lờiXóa
  13. đọc những gì chị viết, phần nào em cũng cảm nhận thâý như là chị đang viết về một phần cuộc đời của mình vậy:)

    Trả lờiXóa
  14. Thật ra một phần bão giông trong tâm hồn Thụy là của chị ... nhưng cái bão giông của cuộc đời và một góc khuất khác thì Thụy còn hạnh phúc hơn chị còn bình an hơn chị . Chị rất thích viết truyện ngắn nhưng ít thời gian ...Có lẽ phải bắt đầu lại

    Trả lờiXóa
  15. chị bắt đầu lại đi! Em đã sẵn sàng đọc rồi đây ạ :D

    Trả lờiXóa
  16. Em thì chẳng có bao giờ cà phê một mình, em có ăn chè một mình thôi hà, em cũng chẳng có vào quán càphê đọc sách, vào đó chủ yếu tám và tám thôi, đọc sách thì em thường nằm dài trên giường vắt chân chữ ngũ đọc heheheee
    Phòng em sáng nào mấy chị cũng tự pha càphê uống hay lâu lâu ra ngoài uống cà phê, em thì ko biết uống càphê, em toàn uống sữa với nước dừa.
    Ngồi cà phê một mình chắc cũng có cái thú vị riêng, lâu lâu lên tp em hay bắt gặp nhiều người ngồi cafê một mình cùng với máy tính xách tay hay một cuốn sách, nhìn cũng hay hay.

    Trả lờiXóa
  17. Một mình cũng cần thiết mylinh ạ ... phút giây ta gặp chính mình mà !
    Cafe một mình là dịp tốt nhất

    Trả lờiXóa
  18. Xin lỗi mitak .... lâu quá chị mới mở trang này :)

    Trả lờiXóa