Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2009

Tháng tám mùa về.....


                          
              

Tháng tám thập thò góc phố
Thả trăm chiếc lá me vàng
Mùa đã về ngang ô cửa
Dịu dàng chút nắng thu ngoan


Tháng tám lòng thơm giấy mới
Tháng tám về nghiêng phố cười
Vạt áo bay lời gió nói
Đường quen nhớ bước chân ngưới


Mắt nghiêng chút tình tháng tám
Sớm mai xanh biếc mây trời
Cổng trường xôn xao mùa mới
Giật mình vài cánh phượng rơi


Vòng xe loanh quanh đường cũ
Người xưa loanh quanh vòng đời
Cái thuở tình như ướp mật
Bây giờ …đã quá xa xôi


Cái thuở lòng như hương phấn
Đã tan theo vạt gió trời
Mùa về theo chân tháng tám
Ta về theo chút ngậm ngùi …

         
aaq.jpg picture by ha_dung542299
Mắt nghiêng chút tình tháng tám

Lòng thơm giấy mới .....20090320_a3c66cfa9b98231c5e72xeDPZg.jpg picture by ha_dung542299


nu_s875975.jpg picture by ha_dung542299 Vào mùa....

Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 29 tháng 7, 2009

Tháng bảy mưa...tháng bảy Saigon...

                                      
Saigon thủ thỉ mưa đêm
Hiu hắt lạnh mảnh trăng non đầu tháng
Góc phố nhỏ ánh đèn đường tối sáng
Xe phở đêm gõ những nhịp mời buồn


Đêm co mình
Phố co mình
Gió lay lắt, mưa tuôn
Vườn ai thoảng mùi ngọc lan rất nhẹ
Buồn ai nén tiếng thở dài rất khẽ
Saigon mưa nước núng níu chân người


Bác tài già chấp chới nhịp chân lơi
Bóng xe đổ vào bóng cây chập choạng
Vòm me sẫm một nụ hôn thấp thoáng
Đôi tình nhân lúng liếng ngó nhau cười


Em về qua một góc phố chơi vơi
Níu sợi tóc, đường mưa dài mỏi mệt
Lao xao nhớ một cái nhìn tím biếc…
Đã một thời quấn quýt bước chân đưa


Tháng bảy bầy chim xao xác gọi mùa
Đường phượng cũ đã tàn phai một thuở
Lòng thơm chút hương mưa trắng phố
Tháng bảy mưa .
Tháng bảy
Saigon……

    34021244075117.jpg picture by ha_dung542299
Saigon mưa đêm

       

Mưu sinh đêm Saigon  an-2.jpg picture by ha_dung542299
659_1215535347.jpg picture by ha_dung542299
Xe đêm
images1788674_HN7.jpg picture by ha_dung542299     
Tròn xoe chiếc ô trên đầu
              dem-mua.jpg picture by ha_dung542299
Tháng bảy ...Saigon

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2009

Cười

Tháng bảy sắp qua , chiều nay có người bạn nhắc : mùa sắp sang .Bây giờ mùa vào trường là tháng tám ...Năm nay tôi từ giã lũ học trò quen thân của mình ở ngôi trường cũ _ nơi tôi gắn bó nhiều năm ...nơi tôi đã có hơn nửa phần đời mình ôm giấc mơ cháy bỏng để cho và nhận _ Có thể tôi sẽ lại tiếp tục giấc mơ của mình ở một ngôi trường mới ....giấc mơ luôn bừng cháy khi có bóng dáng lũ trẻ đẹp hơn thiên thần .... Mời các bạn nghe lũ trẻ của tôi trò chuyện để cùng cười với chúng ...trong một entry đã cũ ....

Tôi ít khi nào viết chuyện gì gọi là vui vui để bạn bè cười . Tháng 11 dù vẫn còn bao trăn trở , đa đoan với chuyện đời , chuyện nghề tôi lại muốn kể vài chuyện vui trong cuộc đời đi dạy của mình để chia sẻ những nụ cười cùng bè bạn , dù có thể nụ cười vẫn còn đâu đó những âu lo , còn đâu đó những trăn trở , còn đâu đó những dấu hỏi lặng thầm .

Nhiều năm liền dạy lớp cuối cấp của bậc tiểu học, tôi đã không ít lần cười bò lăn , bò càng , cười chảy nước mắt với những bài tập làm văn của học trò . Những năm gần đây , sau kì thi TNPT báo chí lại léo nhéo không ít về những bài văn lạ của những học trò lớn làm dư luận và những người lo lắng đến thế hệ ‘rường côt nước nhà” vô cùng ngán ngẩm thì học trò nhỏ cũng không kém tí nào trong việc chứng tỏ cái tài học văn của mình đâu .

Năm 1995 , năm cuối cùng học trò còn tham dự kì thi tốt nghiệp của bậc Tiểu học , một kì thi cũng không kém phần gay go với đầy đủ hội đồng thi , hội đồng chấm v…v…, năm ấy lại là năm kỉ niệm 105 năm ngày sinh của Bác Hồ , SGD thành phố HCM đã ra đề thi tốt nghiệp môn văn như sau : “ Em hãy kể lại một câu chuyện về Bác Hồ mà em biết . “ . Trời ạ ! cái đề thi tưởng là giản đơn bởi vì suốt chương trình tiểu học các em đã được nghe thầy cô kể không ít những câu chuyện về Bác, thế mà kì thi năm ấy biết bao chuyện cười ra nước mắt ở hội đồng chấm.

Lãnh đạo HĐ chấm là những cán bộ PGD mặt xanh như tàu lá vì sợ , GV không nhịn được cười nhưng vẫn lo trong bụng vì không biết có phải là bài của học trò mình không ? Nếu phải , phen này chắc … tiêu !!! Bởi vì gần 30% những câu chuyện về Bác đều là những câu chuyện do các em sáng tác với trí tưởng tượng đầy men kiếm hiệp ..Tôi được phân công chấm môn Văn nên những câu chuyện ấy đến bây giờ tôi vẫn không sao quên được . Xin nêu lại một vài mẩu chuyện cười mà xanh mặt này để chia sẻ cùng bạn bè :

Câu chuyện thứ 1 : Một buổi sáng đẹp trời , Bác Hồ đi hớt tóc . Tiệm hớt tóc rất đông người trong đó có cả Lê-nin . Bác Hồ và Lê-nin cùng đợi đến phiên mình . Đến lượt Lê-nin được hớt tóc trước , Lê-nin bèn đến bên Bác Hồ và lễ phép thưa :
- Thưa Bác Hồ , Bác cứ hớt tóc trước đi ạ .
Bác Hồ cảm động lắm , bèn vỗ vai Lê-nin và nói :
-
Lê-nin rất ngoan , Lê-nin xứng đáng là cháu ngoan Bác Hồ !

Câu chuyện thứ 2 : Bác Hồ là người rất yêu nước thương dân , gặp người dân nào bị giặc Mỹ ức hiếp Bác đều cứu giúp .Một hôm , trên đường đi tìm đường cứu nước ,Bác gặp một người nông dân bị hai thằng giặc Mỹ bắt đi. Thấy Bác người nông dân mừng quá kêu lên : “Bác Hồ ơi ! cứu cháu” . Bác Hồ liền chạy lại , bay lên đá hai thằng giặc ngã lăn quay và cứu người nông dân thoát khỏi tay bọn giặc .

Câu chuyện thứ 3 : Sau khi phải làm đầu bếp trên chuyến tàu buôn để đi tìm đường cứu nước Bác Hồ đã đến nước Pháp . Vừa xuống tàu , bác đã bị hai thằng ăn cướp chặn đường , chúng la to :
- Lão già kia , mi đi đâu đó , có tiền thì đưa ngay cho ta !
Bác Hồ rất kiên cường không chịu đầu hàng chúng , chúng bèn ùa vào đánh Bác , Bác liền bay lên đá song phi để đánh lại chúng . Chỉ một hồi sau cả hai tên cướp đều chịu thua và xin lỗi bác Hồ .

Trên đây chỉ là điển hình những câu chuyên do chính tôi chấm , còn bao câu chuyện mà bạn bè , đồng nghiệp tôi đã dở khóc dở cười kể lại nữa cơ, cũng chẳng dám kể thêm vì …khủng khiếp lắm !!!

Một lần khác chấm một bài văn tả lại chính người mẹ của mình , một học sinh lớp năm viết thế này : “ Mẹ tôi là người rất khỏe mạnh , bà ấy có cánh tay lực lưỡng như một khẩu trung liên …Thân hình bà ấy cao to nên tướng đi của bà rất lặc lè Giời ạ , tả chính mẹ mình mà chúng nói như nói về một nữ tướng cướp ấy . Tả về cô giáo thì còn đáng sợ hơn nữa : “Cô có khuôn mặt trái xoan , đôi mắt tròn và đen như hột nhãn , sóng mũi cao như dạt dừa , đôi môi đỏ như trái cà chua và làn da cô trắng như quả trứng gà bóc . Một đồng nghiệp nam của tôi bảo : “Cô giáo thằng này có cái nhan sắc của một vườn trái cây !!!”

Mỗi lần chấm văn là không ít lần phải bật cười bởi những suy nghĩ ngây thơ , bởi cái nhìn đôi khi không ngờ tới của đám trẻ . Nhưng rồi lại lo lắng … thật lo , các bạn ạ !!!

Đọc tiếp ...

Hạnh phúc....





Sáng nay ngồi nghĩ mông lung , tôi bỗng nhớ những hạnh phúc và đau thương đã có trong đời mình , bỗng nhớ cả những được mất mình đã từng cười khóc khi được nhận và phải nhận ...bỗng thấy mọi cái trong cuộc đời quả là hư không..... Lục lại một entry cũ về hạnh phúc tôi có duyên nhận được từ một quyển sách của một nhà sư , xin post lại để chia sẻ cùng các bạn .

......................................................

Khi tôi còn tr , trái tim còn hng , mt nhìn còn xanh ... tôi cũng
luôn đi tìm Hnh phúc . Đôi lúc lòng c bnh bng nghe hnh
phúc cùng mình hoan ca, lòng c chếch choáng thy hnh phúc
ghé đi mình qun quít... nhưng ri đôi lúc lòng li chênh vênh
nhìn bóng hnh phúc lướt qua mình , lòng li trng tri nhìn
hnh phúc mng manh v toang như bt xà phòng ....

M
t ln ,tôi
gp quyn "Nói vi tui 20" ca sư Nht Hnh trong mt nhà sáchvà tôi đã ng ra được bao điu , tôi đã hiu hơn ý nghĩa ca s CHO và s NHN ...đ ri đôi lúc hnh phúc bay ra khi vòng tay mình , sau phút chi vi ng ngàng , tôi li nh lòng hơn ...

Xin đ
ược chia s vi các bn v HNH PHÚC tôi đã bt gp t

"Nói vi tui 20 " ca nhà sư Nht Hnh
................


Hạnh phúc.... nó nằm sẵn trong lòng . Nếu không nhận thấy ở trong lòng thì không thể gặp nó ở đâu cả .... dù em có đi tìm khắp mặt đất


H
ạnh phúc ta chờ đợi bên ngoài là những gì có cánh , nó luôn bay
và vì thế nên nó đẹp . Khi bay con đom đóm có thể làm cho chúng ta hiểu lầm là một ánh sao trời ... nhưng khi rơi xuống bãi cỏ , nó chỉ là con bọ thôi .


Anh nói th
ế ...không phải để khuyên em sống luôn trong ảo

tưởng . Anh cần có khuyên em như thề để làm gì khi mọi vật đã là
ảo tưởng cả rồi .. Chính vì biết sự đời là sương khói nên anh mới khuyên em đừng nắm bắt , giữ gìn một cái gì - nếu em muốn có hạnh phúc -


Em có bao gi
ờ muốn nắm bắt một làn hương ..? bởi em biết rằng
nó phải tan biến . Thì mọi sự vật ở đời mà em tưởng bền chắc sẽ cũng đều dần dần tan biến cả .
Em ơi ! làm sao em níu chúng lại được ...? Đừng nhìn anh với đôi
mắt nghi ngờ như thế ! Anh nói thật đấy ... mọi vật đểu chuyển đi , xê dịch , không có vật gì có thể đứng yên , chỉ có sự đổi thay là không bao giờ thay đổi.... Dòng nước lặng lờ trôi ... đời qua không nghỉ.


Cái d
ại của con người là đã bám víu vào nhiều sự vật ở đời quá và
cái khổ của họ là phải thấy chúng tan vỡ dần .... Cho nên đừng cố nắm bắt hạnh phúc khi nó không thể ở củng em... Em sẽ chỉ giữ lại vang bóng của nó và một nỗi thất vọng không cùng mà thôi..

Cái khôn ngoan c
ủa em là biết mở lòng đúng lúc để chim hạnh

phúc bay đi khi trời mây bắt đầu réo gọi nó , nếu nấn ná giam
cầm em sẽ vun trồng một mầm chết ... Một sớm mai nào đấy em sẽ thấy nó chết queo giữa lồng .. giữa hồn em .

Anh kết luận .. đừng đuổi bắt , đừng tìm kiếm , đừng cố giam giữ
hạnh phúc khi nó không cùng em muốn ở ....Không phải là tom góp cho nhiều ... chính là phải sa thải dần dục vọng.Dục Vọng bớt xuống thì Hạnh Phúc tăng lên , cái cân hai đĩa , bớt một ít bên này thì bên kia tuy chẳng thêm chi mà thành nặng

Không phải thêm vào cho nhiều những gì em không thể giữ được
chính là phải phát ra những gì quí giá của lòng em ... Cái cử chỉ phát ra này là cử chỉ đẹp nhất ... Hạnh phúc thật sự cũng chính làở sự CHO chứ không phải sự NHẬN .

Anh liên tưởng đến người rải mạ... tung cánh tay rộng trên nền trời
và là cái mùa sau gặt hái.. Ban phát Hạnh Phúc cho mọi người ấy là một cách gieo mầm Hạnh Phúc cho chính em..

                                                            
 
Bui sáng , tôi bng thy lòng yên tĩnh ... Ta c cười vui đi khi hnh phúc đến ... ta c nh git nước mt trong veo đi khi Hnh phúc b ta đi ... Ri ta li đng dy nhìn mi người quanh ta đ sng , đ cho và đ nhn ...


Có bao gi
bn th tìm hnh phúc trong s cho chưa ?



Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2009

Thương nhớ dã quỳ...


Hôm qua tình cờ đọc lại bài thơ một người bạn viết tặng sau một tấm hình tôi chụp ở Đà Lạt từ rất lâu _ bài thơ của một tác giả lạ hoắc _ một bài thơ dễ thương:


HOA DÃ QUỲ

Hoa nhà ai nở thắm bên rào
Để anh nhớ một câu hát cũ
“…..Nơi anh gặp em có hoa vàng rực rỡ…”
Sao hoa lại vàng …cho anh nhớ em

Giá đừng có câu hát quen
Giá nhà ai hoa đừng nở thế
Giá Đà Lạt rừng thông đừng lặng lẽ
Giá buổi chiều đừng buông xuống vai anh

Anh sẽ qua đây như một khách vô tình
Chụp hình màu và sắm hàng lưu niệm
Uống café , bàn chuyện phiếm
Chen xe đò đi thác Prenn

Nhưng tình cờ anh đã gặp em
Nơi tình cờ chợt nghe câu hát ấy
Tình cờ gặp màu hoa…Vì vậy…
Có thể nào ..không nhớ về em…!!!

                    (Tôn Minh Thuyết)

Bài thơ bỗng làm tôi nhớ Đà Lạt _ thành phố tôi đến nhiều lần nhất và chưa bao giờ thôi hết nhớ khi rời xa.
Dễ đến ba năm tôi chưa trở lại nơi đây .Cách đây hai tuần Quyên rủ “….giữa tháng tám làm một chuyến Đà Lạt đi chị ” Tôi ngần ngừ bởi tháng tám bận quá , ngay cả chuyến đi Hà Nội cũng phải dời lại không biết đến bao giờ .

Lúc nào cũng thế , tôi luôn đến Đà Lạt với tâm trạng mới mẻ _ mới mẻ chứ không xa lạ _ tâm trạng của một người yêu với một người yêu chưa bao giờ thôi thương nhớ dẫu luôn ở gần nhau .Xe vừa vào đến đèo Prenn , kịp thấy cái lạnh hơi thấm vào da , kịp nhìn thấy mấy ngọn thông xanh rì là lòng đã nôn nao .

Dán mắt qua khung cửa kính xe , tôi thích nhìn những ngôi nhà nhỏ , những ngôi biệt thư cổ của Đà Lạt nằm nép mình trong những hàng rào hoa và bỗng chùng lòng khi bất chợt thấy những con dốc nhỏ vắng tanh ở một góc phố xe qua , tôi mê những đồi cỏ xanh của đồi Cù mà bây giờ chỉ còn thấy thấp thoáng qua những hàng rào kín mít .Tôi yêu cái dáng vẻ cô đơn của thông ,cô đơn ngay cả khi thông không đứng một mình mà sừng sững cả đồi thông , cả rừng thông vươn mình đón gió .Với tôi thông là hình ảnh cô đơn nhất , cô đơn hơn cả con người ..


Bỗng thèm quá được loanh quanh qua những góc phố đông người , cùng bạn bè ngồi ở chợ âm phủ đến khi những con đường Đà Lạt vắng người ,sương đêm ướt tóc mới trở về khách sạn hay cả lũ kéo nhau ra Thủy Tạ ngồi nhìn hồ Xuân Hương buổi tối mờ sương ,co vai vì cái lạnh cắt da của khí hậu và rùng mình vì nhát chém ngọt ngào của café Thủy Tạ lúc cầm phiếu tính tiền.

Thèm được nghe tiếng lọc cọc của vó ngựa đêm quanh hồ Xuân Hương Thương ánh mắt buồn của con ngựa già , ghét tiếng roi của người nài ngựa vung lên trong gió ….

Thèm quá được trốn bạn bè đi lang thang một mình qua những con dốc nhỏ , qua phố đông , ngồi một góc café nào đó thật tĩnh nhìn người qua lại , nhìn vài cành hoa tím nghiêng nghiêng ,nghe giọng Khánh ly buồn buồn một bài hát quen.

Thèm quá được đứng trên từng cao của khách sạn, nhìn Đà Lạt đêm lung linh những ánh đèn bé tí hắt ra từ những khung cửa của bao nhiêu ngôi nhà trong cái thành phố thơ mộng này ….rồi cứ vu vơ tự hỏi có bao nhiêu hạnh phúc ,bao nhiêu bất hạnh bên trong những khung cửa nhỏ ấm áp kia ?

Bao giờ cũng thế tôi luôn rời Đà Lạt với lời nói thầm : “hẹn gặp …” Chắc chắn tôi sẽ trở lại thành phố này bởi ba năm là một khoảng cách lâu nhất trong những lần tôi chia tay và hội ngộ Đà Lạt , thành phố thường cho thấy rõ nhất cái cảm giác cô độc đến nao lòng , thành phố chênh chao sắc hoa vàng trong một bài thơ gợi nhớ !!!!







Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2009

Hoa và Phố...



                                              


Chiếc xe buồn qua phố
Lúng liếng hoa và hoa
Vàng ,tím, hồng nhung đỏ
Phố đông người , phố qua


Vòng xe loanh quanh ngõ
Níu bước chân mỏi rời
Chiếc lưng gầy cong xuống
Tiếng rao buồn chơi vơi


Người mang hoa vào phố
Mang chút hương cho đời
Hoa cười lung linh nắng
Gian nan sao phận người


Phố vô tình , phố hát
Người vô tình nói cười
Ánh mắt buồn lạc lõng
Đắng giọt mồ hôi rơi


Chiếc xe đời mỏi mệt
Ruổi rong bao ngả đường
Đời hoa … dài mấy kiếp
Đời người sao tơ vương….

                  2008830105933_2300808hangrong1.jpg picture by ha_dung542299
Mang hoa vào phố
   2425657204_40db1a99b8.jpg picture by ha_dung542299
                                  Chiếc xe đời mỏi mệt
             20784310_images1554594_hoahathanh.jpg picture by ha_dung542299         
                                                                      Gian nan sao phận người

              2329_hoarong.jpg picture by ha_dung542299
Hoa cười lung linh


Nguồn ảnh : Google
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 20 tháng 7, 2009

Cuối trời thênh thang...



Bây giờ thì "đất đã hóa tâm hồn" phải không Quasi _ Nguyễn Minh Chánh _?
Tôi gặp anh lần cuối cách đây 3 ngày , cái cảm giác cuối cùng lần đầu tôi cảm thấy sau nhiều lần vào thăm anh .Tôi chỉ kịp nắm tay , chỉ kịp nhìn khuôn mặt xanh xao , đôi mắt tuyệt vọng lần cuối rồi nhìn anh nặng nhọc bước lên xe ... và bỗng dưng tôi đã nghĩ đến sự vĩnh biệt .

Thôi thì đời người khép lại , cánh cửa cuộc đời vốn hẹp như thế ,vốn xoay vần với hội ngộ phân ly như thế .Tôi tin anh đã đón nhận một cuộc đời khác bình yên hơn... Chúng tôi dành những phút này cho anh _ một người bạn _ một tâm hồn phiêu lãng nhiều trăn trở , ưu tư ...bây giờ đã thênh thang cuối trời ...


Anh nằm xuống sau một lần đã đến đây.
Đã vui chơi trong cuộc đời này
Đã bay cao trong vòm trời đầy..






Rồi nằm xuống không bạn bè ...
không có ai




Không có ai từng ngày
Không có ai đời đời ... ru anh ngủ vùi
Mùa mưa tới ...
trong nghĩa trang này có loài chim thôi





Anh nằm xuống cho hận thù vào lãng quên
Tiễn đưa nhau trong một ngày buồn
Đất ôm anh đưa về cội nguồn




Rồi từ đó ...
trong trời rộng đã vắng anh
Như cánh chim bỏ rừng
Như trái tim bỏ tình....
Nơi đây một lần nhìn anh đến
Những xót xa đành nói cùng hư không...





Bạn bè còn đó anh biết không anh
Người tình còn đây anh nhớ không anh





Vườn cỏ còn xanh
mặt trời còn lên...
Khi bóng anh như cánh chim chìm xuống....







Vùng trời nào đó ...
Anh đã bay qua
Chỉ còn lại đây ...những sáng bao la





Người tình rồi quên
Bạn bè rồi xa...
Ôi tháng năm ...những dấu chân người cũng bụi mờ





Anh nằm xuống
Như một lần vào viễn du
Đứa con xưa đã tìm về nhà
Đất hoang vu khép lại hẹn hò





Người thành phố
trong một ngày..đã nhắc tên.
Những sớm mai lửa đạn
Những máu xương chập chùng






Xin cho một người vừa nằm xuống
Thấy bóng thiên đường
Cuối trời thênh thang......




Tặng linh hồn anh Quasimodo _ Nguyễn Minh Chánh



Bài hát: Hát cho một người nằm xuống
Nhạc sỉ: TCS
Ca sĩ : Khánh Ly
Hình ảnh : Google

Đọc tiếp ...