Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2008

Ngước nhìn...




Tôi hay ngước lên cao nhìn vòm cây trên những con đường mình đi qua hàng ngày . Cây vươn cánh tay mềm ôm đời chim ríu rít , cây thả xuống lòng đường bao chiếc lá vàng phai , cây đằm thắm nghĩa tình ban tặng cho ngày những bóng râm êm ả ,cây hào phóng những khúc ru bằng lời của lá ... và cây xanh , xanh biếc trong cái nhìn tôi chiu chắt những vui buồn . Đã có bao chiếc ô xanh thân thuộc trên những con đường tôi qua ... Có phải nắng nhờ cây mà điệu nhảy thêm vui ? Có phải chim nhờ cây mà tiếng chuyện trò thêm quấn quít ? Có phải gió nhờ cây mà khúc hát mãi dịu dàng ? Có phải tôi nhờ cây nên đôi lần tự hỏi : Đến bao giờ ta thôi nhận những ban phát một đời cây ? ? ?


Tôi hay ngước lên cao nhìn những chùm hoa , những chùm hoa tím ngát ở ngôi nhà đầu ngõ . Hoa cười với mọi bước chân qua , những bước chân vội vã , những bước chân âm thầm , những bước chân chếch choáng nỗi buồn dấu kín - một nụ cười hoan hỉ - Hoa dấu bên trong sắc hồng để làm màu nắng trưa bỗng bớt vàng gay gắt , hoa dấu bên trong mùi hương thầm để gởi gắm yêu thương , hoa ngả nghiêng uống hạt nước trời để đợi chờ rực rỡ . Luôn luôn , tôi nhận của hoa một nụ cười đong đưa từ một cái ngước nhìn .


Tôi hay ngước lên cao nhìn bầu trời những lần ra biển . Có phải chính bầu trời nhỏ mực xuống biển xanh ?? Bầu trời gởi vào sóng lời nguyện thề, gởi vào cát những dấu chân của gió,nên chi sóng cứ dào dạt ôm bờ,nên chi cát cứ miệt mài theo gió .Bỗng dưng thấy đất trời bao la , bỗng dưng thấy mình ta nhỏ bé , bỗng dưng thèm theo cánh Hải Âu sải cánh với mây trời.


Tôi hay ngước lên cao tìm vì sao ..một vì sao rất nhỏ , vì sao một lần người cười gọi bằng tên tôi .Vì sao lẻ loi thường đứng cuối trời xa ...như một nỗi buồn gởi lại .
Tôi hay ngước lên cao nhìn vầng trăng . Vầng trăng tròn sáng lung linh hay mảnh trăng gầy hanh hao chờ đợi , trăng nhả xuống vòm cây sân nhà một màu vàng mênh mang ,trăng soi sáng những viên cuội nhỏ nằm ngoan chờ bước chân đêm về đánh thức . Tôi . Trăng . Đất trời cùng tan...cùng tan...


Tôi hay ngước lên cao ... nhìn mông lung.


5 nhận xét:

  1. MAP M Offline

    Mở hàng cuối ngày : Thật hoan hỉ cho chị , trong những gợn nhơ của đời sống , những đục trong của thị phi , vẫn lặng lẽ tìm cho mình được một nơi chốn để an tĩnh tâm hồn . Vậy thì cần chi thiên đàng hay tiên cảnh , nơi đâu mà lòng ta neo đậu lại được , thong dong và thảnh thơi tan biến thì nơi đó là bến hẹn rồi . Mai em quảy gói lên ngàn làm giang hồ ...lẻ vài ngày , thật ra mình chỉ là kẻ đứng ngòai dâu biển , tự gắn bó vào những đa đoan chẳng ai mời rồi đâm ra buồn bực chị à ! Chị ngủ ngon , cuối tuần ngoan , em đi về sẽ phát phiếu bé Ngoan !

    Friday August 1, 2008 - 09:20pm (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  2. Tạ Mi… Offline IM

    Bình yên quá phải không chị! Cuộc đời ban tặng cho chúng ta những niềm vui nhỏ nhoi mà thật hạnh phúc phải không chị!

    Mùa thật yên bình chị nhé...!

    Friday August 1, 2008 - 10:26pm (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  3. Ha Offline

    hi hi... cứ nhìn lên wài không mỏi cổ sao Gió!
    Một tâm hồn tươi trẻ, lãng mạn và một nỗi mong chờ... trong Ngước nhìn... điều tốt đẹp sẽ đến với Gió thôi! Vui lên nhé!

    Saturday August 2, 2008 - 10:15am (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  4. Lê Uy… Offline

    Em vui khi đọc entry này, em bắt gặp một tâm hồn yêu đời dào dạt ở đây ! em thì ít khi ngước nhìn như chị, em hay "cúi xuống thật gần" vào tâm hồn ngổn ngang của chính em ! Phải học chị mới được ! để thấy đời đáng yêu lắm lắm !

    Saturday August 2, 2008 - 01:07am (EDT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  5. Lan t… Offline

    Khi lòng em chông chênh thì em thích bay lên thật cao.
    Em thì thích ở trên cao nhìn xuống, thích nhìn các cánh đồng lúa chín vàng, thích các đồng cỏ xanh, thích những dòng sông uốn lượn, nhìn biển xanh bao la.......
    Em thích được nhìn và được hoà mình vào những gì mình yêu thích trong cuốcnống này........

    Saturday August 2, 2008 - 05:37pm (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa