Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2008

Nhớ xích lô...



Thỉnh thoảng đi giữa phố , tôi lại nhớ những chiếc xe xích lô hiền lành qua lại giữa những cơn nắng gay gắt của Sài Gòn ngày trước .
Giữa nhịp sống ồn ào của Sài Gòn hoa lệ , giữa những loại xe sang trọng ,bóng loáng cứ phóng nhanh vun vút , xích lô như một chàng trai vừa lớn , ngơ ngác nhưng không dại khờ ,quê mùa nhưng không mặc cảm , hiền lành nhưng không e ngại rụt rè, cứ hồn nhiên đi lại , cứ nhẩn nha từng bước thong dong giữa ngồn ngồn các loại xe , giữa đám đông người xênh xang áo mũ .


Tôi nhớ những chiếc xích lô với ba chiếc bánh lăn tròn ,với bác tài ngồi cao hơn cái mui xe làm bằng một loại vải dầy có thể bật lên che nắng hoặc xếp lại đón ngọn gió lùa mát mặt,bay tóc ,nhớ lòng xe nhỏ vừa đủ một người ngồi hoặc hai người yêu nhau ngồi vừa đủ ấm , nhớ những ngày mưa ngồi sau tấm bạt che ngang , chỉ hở vừa đủ con mắt nhìn mưa ngang qua phố . Xích lô có cái thắng dưới cái yên ngay chỗ ngồi của bác tài , cứ mỗi lần đến ngã tư gặp đèn đỏ tiếng cái thắng rít lên là vài người quay đầu lại nhìn bác tài cười vu vơ .
Ngày ấy , cùng với xe lam , xích lô là thứ phương tiện đi lại quen thuộc của người Sài Gòn . Nó còn là cái cần câu cơm của nhiều người lao động nghèo thành phố , nó là hình ảnh quen thuôc nhưng lại mộc mạc, gần gũi từ người dân bình thường cho đến những người giàu có của hòn ngọc Viễn Đông.


Buổi sáng tinh mơ .. khi những quán cà phê bắt đầu dọn hàng là những chiếc xích lô cũng bắt đầu thức giấc rời khỏi những con ngõ nhỏ phóng nhanh giữa phố vắng thênh thang để bắt đầu cho cuộc mưu sinh . Không có thứ hàng gì mà chàng trai mới lớn hiền lành này không gánh vác .Có những chuyến hàng chất cao nghệu,bác tài cứ phải vươn cổ nhìn về phía trước , hoặc lòng xe là một người khách to lớn , tội nghiệp bác tài gầy gò cong lưng đạp qua những con phố đông . Những ngày giáp tết những chiếc xích lô cũng nhộn nhao mang mùa xuân về khắp phố .







Có buổi trưa nào tình cờ đi qua một con đường rợp mát bóng cây hoặc một ngã tư quen thuộc , có thể ta sẽ bắt gặp một chiếc xích lô nằm ngơi nghỉ,bác tài già nằm ngủ ngon giấc trưa ,vài giọt nắng xuyên qua bóng lá nhảy nhót trên khuôn mặt mệt nhọc , trên vai áo sờn bạc để thoáng thương cảm , ngậm ngùi .
Có những đêm khuya về muộn , thoáng thấy chiếc xích lô đơn độc đi trong lòng phố, vòng xe nghiến xuống mặt đường ,tiếng lá vỡ vụn .. cảm nhận nỗi buồn mênh mang của thân phận làm người .





Hồi đó những chiếc xích lô thường gắn thêm cái chuông như cái chuông xe đạp nghe rất vui tai , giữa buổi trưa vắng , tiếng kinh coong của chiếc xích lô như tiếng gọi khẽ của sự trở về , tôi còn nghe kể lại ngày xưa xích lô còn đeo thêm một ngọn đèn nhỏ như chiếc đèn bão trên mui xe nhằm báo hiệu sự có mặt của mình cho những loại xe khác .

Tôi nhớ những lần rời thành phố để trở lại rừng - nơi tôi dạy học - từ nhà một người bạn ở Nguyễn Tri Phương , tôi đi xích lô ra bến xe Ngã Bảy Lê Hồng Phong bây giờ . Nhà bác tài gần nhà Xuân người bạn của tôi , có lần hai đứa cùng đi , có lần chỉ có mình tôi . Tháng mười , sáng sớm trời Sài Gòn se se lạnh , tôi ngồi trong chiếc xích lô , mắt lơ đãng nhìn hai bên phố .Đường buổi sáng rộng thênh thang , bỗng nhớ nhà , nhớ Sài Gòn ngay khi chưa từ biệt , chiếc xe chạy chậm , có lẽ bởi bác tài cũng khá già , thỉnh thoảng chiếc xe lại nghiêng vì vấp phải một viên đá lớn . Có lần tôi khóc thầm khi ngồi trên chuyến xích lô ra bến ... và bao giờ tôi cũng trả bác tài hơn số tiền phải trả .
Những chuyến xích lô đã trở thành một hình ảnh kỉ niệm trong một phần đời xưa cũ của tôi ...



Năm ngoái có dịp ra Nha Trang , buổi tối , tôi và vài ngưởi bạn cũng đi xích lô từ đường Trần Phú về khách sạn , nhằm những ngày Festival Biển nhưng những bác tài ở thành phố này cũng thật thà ,dễ thương làm chúng tôi bất ngờ . Suốt con đường về khách sạn chúng tôi hỏi bác về gia đình , về cuộc mưu sinh , chiếc xích lô ì ạch chạy suốt con đường đẹp nhất thành phố về khách sạn .. tôi cứ cầu trời mau đến vì tội nghiệp bác tài, rồi lại chạnh nghĩ, nếu chúng tôi không gọi xe ,trở về nhà với chuyến xe không .. lòng bác có buồn và nặng nhọc nỗi lo lắng hơn không ? Về đến khách sạn chúng tôi cũng trả nhiều hơn số tiền thỏa thuận .. nhìn nụ cười hiền trên khuôn mặt khắc khổ cứ thấy lòng xốn xang ... Không biết bây giờ Nha Trang có còn xích lô không nhỉ ?
Xích lô bây giờ cũng là quá khứ , cái thứ quá khứ vất vả có thể nhiều người muốn quên nhưng nhiều người luôn nhớ ... Nó là hình ảnh cùa Sài Gòn xa xưa , Sài Gòn trong veo ngày tôi thiếu nữ ....




14 nhận xét:

  1. Lê Uy… Offline

    Chiếc xích lô trong nỗi nhớ, trong dòng văn của chị bỗng thân thương đến lạ ! em thích đi dạo SG bằng xích lô chị à !Vui, mát và gần gũi...

    Saturday August 23, 2008 - 11:37am (EDT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  2. Tạ Mi… Offline IM

    Chị ah! Cho đến bây giờ em vẫn dành tình cảm cho xích lô! Ngày ở wê, còn nhỏ em hay đi xe lôi, ở SG thì ko có xe lôi, thích lắm! Bây giờ mỗi lần có dịp về An Giang, ngồi trên xe lôi mà nhớ về tuổi thơ...Cứ lóng ngóng, chòng chành chị ah....

    Saturday August 23, 2008 - 11:52pm (ICT)

    Trả lờiXóa
  3. MAP M Offline

    Chiếc xích lô thu nhỏ luôn là món quà em mua tặng những người bạn , người thân ơ xa về . Họ đem cả nỗi nhớ chất lên đó mà đi . Chỉ riêng em chưa bao giờ thích đi xích lô . Bởi ngồi lên đó thấy áy náy lắm chị à ! Và đây là một điều nghiêm túc !

    Sunday August 24, 2008 - 01:09am (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  4. Lan t… Offline

    Xích lô là phần đời không thể quên trong mỗi người của các thế hệ ngày xưa của chúng ta. Ngày xa ấy, được ngồi trên xích lô là vui thích biết bao nhiêu, mà đâu phải ai cũng có tiền để được ngồi xích lô đâu, chị há.
    Ngày xưa, xóm em nhiều người sinh sống bằng nghề đạp xích lô, vậy mà vẫn nuôi con cái ăn học đàng hoàng.
    Chiếc xích lô vẫn mãi không thể mất trong ký ức với những kỷ niệm nhẹ nhàng và êm đềm ngày xa ấy....

    Sunday August 24, 2008 - 06:35am (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  5. Tuyen… Offline

    Chị ơi, Nha Trang vẫn còn xích lô, có XL đẹp dành chở khách du lịch. Dạo sau này em không thích đi XL nữa vì nhiều lý do mà lý do chính là ... chậm!

    Sunday August 24, 2008 - 09:33am (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  6. nghin… Offline

    Chị kể về nhiều hình ảnh ở nhiều tình huống của xích lô. Nhưng chị có thấy chiếc xích lô chở nặng quá khiến xe nhổng lên và bác tài thì rơi xuống đất? Bố em đó! Giờ thì bố em đang an hưởng tuổi già trong hạnh phúc. À, để em nói thêm, đi từ SG ra Trung rồi ra Bắc thì ta thấy chiếc xích lô sẽ rộng dần và thấp dần.

    Sunday August 24, 2008 - 09:34am (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  7. An Minh Offline IM

    em nhận ra rằng người lái xích lô ở SG gày go`, khổ sở và bệnh tật hơn những người lái xích lô ở nơi khác em đi qua. SG là cái đất "nghiến" con người ghê thật!

    Saturday August 23, 2008 - 11:42pm (EDT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  8. Ha Offline

    Xích lô - chợt nhớ bài này Mỹ Tâm hát khá hay từ thưở cơ hàn.
    Xích lô ai không hay đắn đo,
    Cứ lo trời nắng cứ lo trời mưa cứ lo toan thân gầy
    Một mình ngửa mặt nằm yên ngắm sao trời
    Đèn đường bạn thân với đôi vai gầy...

    Bây giờ thì Mỹ Tâm hát không hay bằng ngày xưa nữa, có lẽ do không còn tâm trạng của thuở hàn vi cũ. Chị rất ít khi đi xích lô, cảm giác không ổn khi mình ngồi và người khác phải gò lưng đạp. Tuy nhiên xích lô mãi là hình ảnh của SG xưa, hình ảnh rất đỗi thân thương của những người mưu sinh nghèo khổ.


    Sunday August 24, 2008 - 11:31am (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  9. Hoa đ… Offline IM

    Chợt nhớ về ngày xưa trong những dòng văn của gió heo mây quá đỗi

    Sunday August 24, 2008 - 06:52pm (VUT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  10. gió h… Offline IM

    Người Việt mình thật hồn hậu ... không muốn ngồi xích lô vì thương bác tài năng nhọc .. nhưng rồi cái quay lưng của mình để lại bao âu lo .. buồn phiền còn hơn nỗi nặng nhọc kia . Đó là những nghịch lý đành phải chấp nhận như một lẽ tự nhiên .
    Không bao giờ ngồi xích lô mà Gió không cầu mong mau đến ... Xích lô không còn ở Sài Gòn .. có hẳn là một tiếng thở phào nhẹ nhõm .. ? có hẳn là những nghịch lý không còn chăng nhỉ ? Cảm ơn những chia sẻ của bạn bè về một nỗi nhớ mông lung ...

    Sunday August 24, 2008 - 03:23pm (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  11. Phuc … Offline IM

    Hi ! Văn đằm thắm, tình mênh mông. Chị viết tạp văn thật tuyệt. VP thì chưa bao giờ đi xích lô vì không muốn người chở người, chị ạ. Thích xe ngựa hơn. Về lại phố xưa, buồn vì XE NGỰA BỖNG QUÊN PHỒ HOA. NTrang hết xe ngựa rùi đành lên Đà Lạt thui.
    Cám ơn chị đọc thơ và cho lời bình, đúng điệu dân VK .Hâm mộ.Chỉ là ngày ma quỷ, ngày bóng tối, ngày thị phi... VP chỉ muốn chia với đời một chút từ bi vô lượng nhưng những ký tự đã mọc lộn đường cày . Đành thôi !
    Tặng riêng blog chị một vần thơ dịu dàng nhé :

    XE THỒ


    đêm chở tôi
    nỗi muộn phiền khi em bước đi
    phố đen chùm lên tịch mịch
    lạnh
    quàng vai tôi áo choàng hoang tưởng
    dệt bằng tóc xõa vai
    tôi khờ dại
    đan bằng những nụ em
    thơ ngây sót lại
    ***

    đêm
    những bán mua diêm dúa
    cỏ bên sông
    mưa khát tình ngập ngụa
    váy bơ phờ trăng thở hụt hơi
    yễu điệu em vẽ buồn lên môi
    khúc khích bóng tốí…
    ***

    đêm
    quê nhà em xô xát niềm không
    cơn bấc lộng
    soi vào em ngấn lệ mưa giông
    xe thồ khờ câm
    không thốt nổi hai tiếng yêu Em…

    Sài Gòn 1972- CR- 2002- VP
    ( để nhớ thưở đêm đêm chạy xe thồ lo cơm áo )







    Sunday August 24, 2008 - 05:17pm (IRST) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  12. Khói … Offline

    bài viết như một phóng sự nhỏ cũng như niềm tâm sự thủ thỉ từ hiện tại đưa người ta lùi về dần quá khứ pha lẫn chút tự hào lẫn tiếc nuối...
    Cho dù XL có không còn nữa nhưng XL khó phai được trong lòng nhiều người phải không chị Gió? và khi nhắc đến SG xưa nếu thiếu đi hình ảnh chiếc XL thì thật là không trọn vẹn.

    Monday August 25, 2008 - 01:59am (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  13. Gió Đ… Offline IM

    Một tản văn không còn lời đê bình. Có chăng một tiếng ngậm ngùi.Mọi người , nhất là thế hệ con em sau nay sẽ không còn biết đến xích lô.. Mot chut buồn, một chút nhớ, một chut bâng khuâng trong sáng nay đo Gió ơi.

    Monday August 25, 2008 - 04:14am (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa
  14. mẹNa Offline

    cháu cũng có những cảm xúc như những dòng cô viết, và cũng có viết một bài về xích lô nhưng mà không ngậm ngùi nhiều như cô đâu hihi...:
    http://blog.360.yahoo.com/blog-QpmJW4Uyc69uSre2cteS?p=393

    Tuesday August 26, 2008 - 08:46am (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa