Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Có chắc rằng ..kẹo ngọt ?



Mấy hôm nay thiên hạ kháo nhau về bộ phim “Cánh đồng bất tận” chuyển thể từ một truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư . Khen có, chê có ..hào hứng có , thất vọng có … Tôi đọc Tư từ “Ngọn đèn không tắt” một truyện ngắn trong trẻo của Tư từ bước khởi đầu …sau này còn đọc một vài tập truyện ngắn hay tản văn của Tư và thú thật tôi vẫn thích cách nhìn đầy ngẫu hứng , sâu sắc và …thú vị đậm chất nhân văn của Tư trong những cái tản văn có khi rất ngắn nhưng thường đọng lại rất dài vài điều nhỏ thôi mà đau đáu trong tôi.


Sáng nay, một sáng chớm đông … Saigon lành lạnh , cái thành phố đầy nắng này dường như lạ đi với chút nắng nhạt cứ như reo vui … Ngoài kia có lẽ vô số thứ màu rộn ràng của những chiếc áo mùa đông trên từng góc phố xênh xang ngày chủ nhật .Tôi ngồi ờ chỗ của mình …đọc Nguyễn Ngọc Tư từ một cuốn sách MM tặng nhân ngày sinh nhật và bắt gặp “ một chiếc kẹo đắng nghét “…


Tôi vốn ít khi post bài từ các nguồn khác ngoài bài viết nhằm chia sẻ của chính mình … Hôm nay .. một ngày cuối tháng mười với cái lễ hội tưng bừng dành cho lũ trẻ …tôi bỗng bắt gặp đứa bé lên ba từ những ngày xa lắm líu ríu nhìn những đứa trẻ khác xun xoe trong những bộ quần áo sặc sỡ … với đôi mắt buồn từ một cái tản của Nguyễn Ngọc Tư


CHUYỆN CỤC KẸO
Nguyễn Ngọc Tư


Có người kể tôi nghe câu chuyện cũ này, hỏi ý tôi sao.
Chuyện rằng, có bé lên ba bé… không đi mẫu giáo như lời hát trẻ con hay hát.

Em đi chợ chơi với mẹ. Đó là một ngày chiến tranh vẫn mỏi mòn chơi trò chơi bom đạn, cùng đi chuyến đó còn có bốn người đồng đội khác của mẹ em. Thì lâu lâu cũng đi chợ một lần, chuyện đó bình thường với những biệt động quân, buổi chợ này cũng bình thường, chỉ là tấn công... Ty cảnh sát thị xã Cà Mau.


Để bảo đảm bí mật, bất ngờ, để kịch bản áp sát hoàn hảo, tiếp cận mục tiêu an toàn, mẹ đưa em theo. Một bà mẹ nghèo, lam lũ ẳm đứa con gái nhỏ, gầy gò, nhà quê ngơ ngác giữa xa hoa. Bâng quơ đi đằng sau là một người con gái 21 tuổi xách cái giỏ cũ kỹ đựng khối mìn nặng gần 10kg, nhập nhòa trong đám đông đằng xa nữa là một tổ khác gồm hai người, họ sẽ chi viện khi có tín hiệu. Nhưng những người đi sau chưa qua khỏi khúc đường thì tiếng nổ đã làm rung chuyển thị xã Cà Mau, lẫn trong những thi thể kẻ thù, có mẹ, đồng đội của mẹ và em. Kế hoạch rời đi đã gặp trục trặc vì những sơ suất nhỏ, và họ chọn cho mình sự hy sinh.


Người đồng đội đó, được phong tặng danh hiệu anh hùng, mẹ em được công nhận liệt sĩ, được truy tặng huân chương chiến công hạng Nhì. Bé bị quên lãng trong nấm mồ chung, mang tên mẹ.
Nhưng không có sự lãng quên nào là mãi mãi, một ngày đẹp trời, người ta nhớ tới em. Người ta tự hỏi tại sao không công nhận em là liệt sỹ, người ta này hỏi người ta khác, tại sao và tại sao?


Rốt cuộc người ta cãi nhau, vài người bảo em vẫn còn nhỏ quá, em không ý thức, em đã đủ mười tám tuổi đâu, có lý tưởng gì đâu. Em có phân biệt được kẻ thù đâu mà đánh giặc, may lắm, thì em chỉ biết chạy trốn xuống hầm mỗi khi có máy bay. Em chết, chỉ vì em phải theo mẹ, trẻ con thì theo mẹ chứ theo ai ? Buổi sáng hôm đó, em đâu có nghĩ mình đi chiến đấu, mà Tổ quốc là gì, độc lập tự do là gì với đứa trẻ lên ba ? Em chỉ biết má với mình đi chợ, vì lúc thay đồ mới cho em má nói, mình đi chợ chơi nghen, út cưng của má.



Nhưng một số người không chịu, với họ, em là một sinh mạng, chúng ta mang một sinh mạng vào trận đánh chứ không mang theo con búp bê, thú nhồi bông, hay con chó con. Không có bé, tổ công tác đó chưa chắc tiếp cận sâu vào hang ổ kẻ thù, chiến công đó chưa chắc lẫy lừng như vậy. Nếu chúng ta chỉ xem em như là nạn nhân chiến tranh như bao đứa trẻ khác, liệu có thỏa đáng không khi em cùng mẹ đi vào trận đánh có kế hoạch tác chiến hẳn hoi.


Cuộc tranh cãi không kết thúc được vì những cái lý của những người ta. Tôi nghe xong, nuốt nước mắt vào lòng, trợn trạo cà rỡn, nói sao không kiếm nhà ngoại cảm nào thiệt giỏi tìm gặp linh hồn bé, hỏi coi bé thích gì. Tí ơi Nị ơi, Mén ơi Đẹt ơi, con thích gì ? thích là liệt sỹ hay chỉ thích làm nắm tro bụi tan rồi, phiêu lãng trong lòng đất ?

Nhưng linh hồn nhỏ trả lời trớt quớt, "kon hít ăn chẹo dùa ."
Tạm dịch, con thích ăn kẹo dừa. Bé không trách móc, oán giận, không kể công, đòi hỏi, không kêu lên lỗi tại ai, như người lớn. Chuyện nhỏ teo như… cục kẹo mà người lớn cứ cãi nhau. Thương làm sao những tâm hồn người lớn đã từ lâu tuyệt chủng ngọt ngào.


Cho nên đôi lúc trước trẻ con, có tôi-người-lớn cúi đầu. Lần này thì tôi cúi đầu rất thấp.
(Yêu người ngóng núi _ Nguyễn Ngọc Tư)



Tôi thẫn thờ gấp cuốn sách lại dù chỉ mới đọc xong cái tản thứ hai trong nhiều cái tản văn của cuốn sách …Tôi cũng cúi đầu …rất thấp .

Người ta thường nhân danh đủ thứ cái trên cuộc đời vốn phù phiếm này để vinh danh nhau _kể cả vinh danh những người không còn_ nhưng họ thường quên những điều rất nhỏ …nhỏ như một chiếc kẹo.


Này bé con ..con hãy như thế , đừng nên biết thêm những điều mà những người lớn chưa biết cúi đầu thường huênh hoang tự đắc , đó là : hòa bình , là ấm no , là giấc mơ hóa rồng , là cái chủ nghĩa anh hùng dân tộc, là hàng trăm thứ cống hiến cho cái gọi là lý tưởng tốt đẹp …Những chiếc kẹo trên thế gian này cũng có những chiếc đắng nghét..và những người lớn trên cái thế giới lắm người nhiều ma này chỉ là những đứa trẻ sống lâu năm với cái nhìn gian manh hơn , tính toán hơn, độc ác hơn … nhưng họ vẫn hàng ngày lục lọi, xin xỏ,cướp giựt những chiếc kẹo …lẽ ra chỉ là của những đứa trẻ ba tuổi ….như con .


Suy cho cùng có đôi khi …nỗi đắng cay lại từ những viên kẹo rất ngọt ngào !…


 


Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Thăm thẳm gió ...thăm thẳm tôi...



Vớ vẩn thật ..
Cuộc sống mỗi ngày một đổi thay… đổi thay nhanh đến giật mình ..nhanh đến chưa kịp vuốt tóc ngước lên đã thấy màu trời thay sắc , thế mà mình cứ vẩn vơ nhớ toàn những gì đã cũ .. . những thứ cũ rich từ vài chục năm trước ..những thứ vừa cũ ngày hôm qua …


Sáng nay thức dậy chẳng nghe chim hót … trời se se lạnh đến bâng khuâng
Mùa thu vén chiếc áo tàn phai dợm bước qua khung cửa sổ còn thơm mùi sơn ,cái màu đọt chuối mới toanh trên sắc lá cũng nhí nhảnh cười. Mùa sắp qua ,đất trời dường như vẫn muốn níu chút gì nhẹ tênh như heo may , Saigon làm gì có heo may mà níu giữ !!!


Gió nhẹ mà run rẩy nhớ , gió trong mà mắt bỗng xanh màu, gió chẳng hỏi han mà lòng như muốn nói …
Co vai nghiêng đầu nhìn ra ngoài kia : thu tàn ..đông biếc…
Co vai nghiêng đầu nhìn vào lòng mình: váng vất..liêu xiêu…
Lại nhớ những góc phố ngày đông đã xa ..xa đến u mê …mà vẫn chẳng thể quên .Lại nhớ một người , nhớ vài người , nhớ cả ta ,nhớ cả cái không ta .. lòng chật chội mà sao trí nhớ tham lam đến thế ...


Sáng nay dại dột mở khóa di động ..lại cười lần thứ n với lời chào được mặc định từ hồi nào không biết “ Mãi mãi yêu em Bé cưng” . Đúng là một lời chào vớ vẩn … Máy báo một tin nhắn , hai tin nhắn , ba tin nhắn … . Một cuộc gọi nhỡ , hai cuộc gọi nhỡ , ba cuộc gọi nhỡ ..vài cuộc gọi nhỡ …Sợ !!! Ngoài kia mùa thu đang qua … mình thì đứng lại … chếch choáng say với chút se lạnh đông về ..với vô số những cái mà lý ra nên phai tàn cả trong trí nhớ …Vớ vẩn ! thật là vớ vẩn…


Tối nay trời nhiều gió…nhiều hơn hôm qua…Mở toang cửa sổ, mảnh trăng cuối tháng về muộn , bầu trời nhờ nhờ chỉ thấy duy nhất một vì sao đơn độc …Mọi cái đều có thể có lúc đơn độc kể cả sao trời …Chợt nhớ lời bạn cũ bảo mình : “Vớ vẩn ..lúc nào cũng nghĩ vớ vẩn !!!” … thì cuộc đời vốn là một trò đùa vớ vẩn mà đủ say mèm đấy thôi !

Ngày sắp qua …ngoài kia thăm thẳm đêm ..thăm thẳm đất trời...thăm thẳm trăng …thăm thẳm tôi…thăm thẳm gió …

Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

giật mình....



Ta giật mình nhớ
giật mình quên
Mùa thu giật mình …vàng lá
Nụ cười giật mình … xa lạ
Đêm mênh mông
bỗng giật mình buồn


Buổi sáng ,
giật mình soi gương
Tóc dài hơn ….bối rối
Mắt buồn hơn ….vời vợi
Lòng sầu hơn mưa sa


Tháng mười … ngơ ngác đi qua
Nhớ thương giật mình ..tan biến !


Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2010

Dạo này....


Dạo này tôi ít ngồi trước computer khuya như trước …dù có thể vẫn ngủ muộn hơn nhiều người . Tắt máy ,nằm nghe tiếng nhạc nhỏ thật nhỏ , mắt mở trao tráo nhìn qua mảnh kiếng của cánh cửa , có khi là mảnh trăng nghiêng , có khi là vì sao khuya nhấp nháy, có khi chỉ là thứ bóng tối âm âm  Đêm luôn có tiếng nói của thinh lặng và nó gần tôi đến thế ..


Dạo này tôi thường xuyên tắt di động , tôi sợ tiếng réo rắt gọi mình .Bạn bè trách móc đủ lời khi có dịp ..Hôm gặp Xuân, nó bảo : “Cứ như mi chết rồi ý , sao vậy ?” Tôi cười ..chẳng muốn giải thích . Tự dưng , cái thứ mà có lúc nó như một thế giới thu hẹp của vô số những mối quan hệ lại trở thành xa lạ , tôi bỏ nó trong một góc tủ quần áo ,thỉnh thoảng mở tủ thấy cái màn hình đen thui ..buồn thiu . Điện thoại im lặng cũng là một thứ chết cần thiết .


Dạo này tôi ít mở cửa sổ …cứ như ngoài kia là một thế giới khác .Cứ như trong này mới là cái thế giới bao la, chi chít những thật ảo của riêng tôi.  Tôi co mình lại cái góc nhỏ xíu vừa đủ quay qua quay lại , vừa đủ kéo cái hộc bàn với những ký tự quen thuộc . Đôi khi tắt máy , ngôi cắm đầu vào một cuốn sách vớ được từ cái kệ sách hoặc ngồi bó gối nghe cơn đau từng chặp hành hạ cái bao tử lười biếng của mình ..
Ngoài kia giàn hoa giấy vẫn ti toe cười , nắng vẫn vàng lung liêng , cái ngõ nhỏ vẫn rộn ràng … chỉ có cánh cửa là im lặng …


Dạo này tôi lười ra ngoài . Sáng nào phải ra chợ thì cố mà đi thật nhanh ,cố mà cười vội với những người quen , hình như lâu lắm rồi mới gặp , thỉnh thoảng nghe vài người bảo : Sao lâu quá mới thấy cô? cứ như mình đi đâu xa lắm mới về . Cuộc sống giống cánh cửa mênh mang gió…và tôi thì đang khép lại một cánh dù tin rằng ngoài kia bầu trời vẫn xanh,gió vẫn lồng lộng …dù vẫn đủ lòng vui khi đàn đúm bạn bè … Vẫn có một góc tối cơ hồ im ắng của riêng tôi …


Dạo này hình như tôi chậm lại … chậm lại một bước chân, chậm lại một ý nghĩ , chậm lại một cái nhìn , chậm lại một quyết định. Đôi lúc cứ như mình đang đi lùi lại hoặc đang quay lưng đứng lại bên lề , cứ như mình quan sát cuộc sống chứ không phải là đang sống …


Dạo này …đôi khi tôi giống cái di động đã tắt nguồn !


Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 19 tháng 10, 2010

Viết cho bốn người phụ nữ bạn tôi ....




Tháng mười ..tháng mười ơi , thế mà cũng là lần thứ ba tôi vỗ tay reo vui , ngẩng nhìn chùm bong bóng đủ màu : chúc mừng sinh nhật tháng mười …

 

Hiểu rằng mọi sự vật đều đổi thay … và tình bạn cũng như mọi thứ tình khác trong cuộc đời này đều có thể phôi pha nên hai, rồi ba lần ngồi vẽ lại lòng mình , ngồi vẽ cho tháng mười những vòng tròn yêu thương là những lần tôi cám ơn cuộc đời đã cho tôi hiểu rằng có những điều vẫn còn tồn tại …hoặc giả nó là những dấu khắc yêu thương mà thời gian có thể rồi sẽ cuốn đi tất cả nhưng nỗi nhớ thì cứ mãi lung linh …

 

Tháng mười năm nay , tôi dành entry này cho những người phụ nữ đã cùng tôi đi qua ba lần tháng mười… Ba lần giữa cuộc đời luôn xoay vần với bao đổi thay thì quả là cực ngắn nhưng với cái thế giới của những tình cảm vốn dĩ mong manh này thì nó trở thành những kết nối tuyệt vời …

 

CHỊ HAPHAN52 : 20.10

 

Photobucket

Một trong những người bạn đầu tiên của tôi ..
Một trong những người bạn có với tôi nhiều kỷ niệm nhất .

Chị là người bạn , người chị , người đồng hành của tôi trong những chuyến đi xa Saigon . Chị là người hơn ai hết hiểu tôi về những lần một mình vượt qua cái thứ chống chếnh đơn độc của người đàn bà vác nặng trên vai cái thánh giá cuộc đời . Cám ơn vì ngay khi chọn thế giới của những tâm tình này tôi đã gặp chị .


Sinh nhật hạnh phúc nhé chị . Ta không còn đủ lòng xuân để reo vui khi đón thêm một tuổi đời với những âu lo , trăn trở nhưng ta vẫn đủ ân cần để dang tay ôm vào lòng những yêu thương … Gió tin là như thế ! Mong rằng bên chị trọn vẹn tiếng cười bạn bè và những bước nhảy reo vui mỗi sáng mỗi chiều …


Photobucket 

  Photobucket

 

CHỊ THU NHÂN : 22.10

Photobucket


Chị với tôi có chung một nỗi nhớ về một ngôi trường ….

Ở chị , tôi luôn thấy sự ấm áp của sẻ chia . Dịu dàng , đôn hậu …đó là cảm giác lần đầu đọc cái PM chia sẻ của chị . Hơn hai năm với những lần gặp chóng vánh rồi chia tay cũng chóng vánh thế mà chị trở thành thân thuộc tự bao giờ …

 

 

Hôm nay sang lục tung nhà chị , nhà chị Hà và cả nhà mình để tìm hình em mới phát hiện ra rằng chẳng có tấm hình nào hai chị em mình chụp riêng với nhau cả .Sao vậy héng … ? Gió ăn cắp chữ “héng” của chị từ đầu cho đến giờ và tự nhiên nó trở thành thói quen….

 

Thế mà cũng ba lần tháng mười kể từ ngày chị em mình tóm được nhau chị nhỉ ? Cám ơn cuộc đời bão tố của em đã cho em bắt gặp vòng ôm dịu dàng của chị …. Sinh nhật hạnh phúc …với khoảnh vườn thơm ngát hương hoa , với chút bận rộn ràng buộc bởi tiếng “hmmmm” nhưng lại vô cùng gần gũi chị nghen.

 

Photobucket
     Photobucket
 

MM _ LÂM MINH TRANG : 24.10

 

Photobucket


Người bạn nhỏ thân thiết của tôi .
Người cùng tôi với những ray rứt không nguôi về cuộc đời và nghiệp dĩ mà cả tôi và M cùng đeo mang , người tôi luôn thấy trong suy nghĩ một chút mình trong đó .

 


“Hạnh Duyên” cho ta gặp nhau hen M . Cám ơn muôn vàn mối lương duyên này để ta hiểu hơn rằng giữa những xô bồ của cuộc đời , giữa những thứ nhân danh đủ thứ tình để đẩy xô nhau ..vẫn có thứ chồi xanh ươm mầm được gọi là tình bạn . Bạn thật đã khó tìm … bạn để ta có thể thủ thỉ đôi điều đó là một thứ bắt gặp không phải bao giờ cũng có thể …Cám ơn vì chị gặp em.

 



Sinh nhật an lành … đủ an lành để những ngày tháng chin có cơn bão nhỏ đi ngang trái tim mong manh đã qua rồi giông tố M nghen . Hãy cứ là em , là M như đã từng …

 


Photobucket



Photobucket


NGỌC YẾN: 31.10

Photobucket


Bạn tôi … chúng tôi có nhiều điểm chung về một thời thiếu nữ gắn bó với những cánh rừng . Yến là người ôm trong tay thứ hạnh phúc trọn vẹn được bạn bè ngưỡng mộ . Những lần nhìn Yến tươi vui bên cạnh Khánh _ người bạn đời của mình_ tôi hiểu qua bao thăng trầm gian khổ , họ đã luôn nương nhau mà đi và Yến xứng đáng được tất cả như bây giờ đang có .

 

 

Cám ơn những sẻ chia Gió nhận từ Yến ngay từ ngày đầu là bạn . Cám ơn những ủi an kín đáo nhưng luôn đúng lúc nghen Yến . Có lẽ cũng như Gió , Yến đã từng không nghĩ rằng thế giới dường như thinh lặng này lại cho và lấy của ta nhiều đến thế ..phải không ? Sống bằng này những thăng trầm ta hiểu thêm rằng mọi cái đều là cơ duyên cả ..và cám ơn vì cơ duyên cho mình gặp nhau Yến há ?

 


Chúc mừng sinh nhật thêm một tuổi đời , thêm một quãng dài hạnh phúc nghen Ngọc Yến…

 

         Photobucket


Photobucket

 

Chúc mừng những người phụ nữ bạn tôi … thả chùm bong bóng tháng mười lao xao những nụ cười , những vui buồn ta đã có với nhau một chặng đường không dài nhưng đầy đặn thân tình …

 


Chúc mừng những người bạn khác của tôi những người có một ngày tháng mười lung linh bao ngọn nến…

 

 



Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010

Chút vớ vẩn thu tàn ..



 

Dạo này thỉnh thoảng có những ray rứt liên quan đến giáo dục tôi lại dặn mình : “Thôi nhé , mùa đã cũ !” Cố để không nghĩ , không đọc , không nói đến nó . Mọi cái với tôi giờ đã không còn cần thiết và thật ra  nói cũng chỉ để thỏa lòng mình chứ chẳng đi đến đâu cả . Thế mà sáng nay …giữa buổi sáng mùa thu đang dợm bước đi , trời Saigon se se đến thích tôi lại click vào 2 bài liên quan đến GD …âu đúng là cái nghiệp vương mang .

 

Bỗng nhớ hôm vào nhà chị TTM đọc một bài có tầm vĩ mô xong muốn bật ngửa …rồi dưng không muốn viết những điều ray rứt của mình trong một sáng dợm tàn thu ...


Mô hình nào cho trường học tương lai? (link)

TT - Tìm một mô hình nhà trường phổ thông phù hợp cho VN sau 10-15 năm tới để làm cơ sở cho việc đề xuất các giải pháp đào tạo giáo viên đón đầu cuộc đổi mới chương trình giáo dục phổ thông sau năm 2015 - đó là chủ đề của cuộc hội thảo khoa học được Quỹ Hòa bình và phát triển Việt Nam tổ chức sáng 21-9 tại Hà Nội.

 

 

Chủ đề của cuộc hội thảo là một phần nội dung trong khuôn khổ đề tài nghiên cứu độc lập cấp nhà nước “Nghiên cứu đề xuất các giải pháp cải cách công tác đào tạo giáo viên phổ thông” do Quỹ Hòa bình và phát triển VN chủ trì thực hiện và bà Nguyễn Thị Bình - nguyên phó chủ tịch nước, nguyên bộ trưởng Bộ Giáo dục - làm chủ nhiệm đề tài.

 

 

 

Cuôc thảo luân nêu ra vô số những bất cập trong các trường phổ thông hiện nay , những bất cập mà ai cũng thấy vì nó đã cũ mèm dù có bao nhiêu lần đổi mới . Công trình nghiên cứu nêu ra mô hình trường Phổ thông nước ta hiện nay rồi đem so sánh với các mô hình trường Phổ thông của các nước tiên tiến trên thế giới cuối cùng đưa ra những kết luận :

 

 

“Nhà trường phổ thông VN về cơ bản vẫn là một nhà trường truyền thống với hoạt động cơ bản là thầy truyền thụ và trò tiếp nhận những điều đã được quy định sẵn trong sách giáo khoa. Với mục đích cuối cùng là hiểu được bài, làm được bài tập, bài kiểm tra, ứng phó được với các kỳ thi...”.( Ông Trần Kiều _ nguyên Viện trưởng Viện KHGD)

 

Ông Kiều được nhiều đại biểu bày tỏ sự đồng tình với ý kiến phân tích: Mức độ đạt được trong mục tiêu giáo dục của nhà trường phổ thông thường được chứng minh qua kết quả của sự việc cụ thể, qua các con số liên quan đến các chỉ tiêu như tỉ lệ lên lớp, kết quả phân loại hạnh kiểm, tỉ lệ HS khá giỏi, tỉ lệ chuyển cấp, tốt nghiệp, thi học sinh giỏi, thi đỗ ĐH... và những con số liên quan đến phong trào thi đua.

 

Đồng thời nhà trường phổ thông hiện nay - theo đánh giá của PGS.TS Trần Kiều và nhiều đại biểu - cũng chưa thực hiện được mối quan hệ hai chiều với xã hội: chiều quan hệ, tác động ngược lại của nhà trường đến cộng đồng đang rất hạn chế.

 

Hay nói cách khác “chức năng quan hệ cộng đồng của nhà trường phổ thông ở nước ta hiện nay đang bị coi nhẹ và ở mức độ đáng lo ngại” - ông Kiều đưa ra cảnh báo.

 

Cần thay đổi như thế nào  ?

 

Bà Nguyễn Thị Bình đưa ra gợi ý: “Một kiểu nhà trường phổ thông đóng vai trò là một tổ chức học tập nền tảng trong xây dựng nhân cách con người, để học tập suốt đời, cho sự bảo tồn và phát triển bản sắc văn hóa dân tộc... có thể là lựa chọn hợp lý, khả thi tương thích với nước ta sau 10-15 năm tới?”.

 

 

Thât lòng là tôi hy vọng với cái nhìn như thế thì các giải pháp của các nhà GD lớn chắc chắn phải sáng sủa hơn , mới mẻ hơn để chúng ta có quyền hy vọng một mô hình trường phổ thông tốt đẹp hơn trong một hệ thống GD tốt đẹp hơn …Nhưng rồi khi đọc đến 5 định hướng để xây dựng mô hình trường Phổ thông trong tương lai thì tôi lại thất vọng .

 

 

1.Mục tiêu giáo dục của nhà trường phổ thông cần cụ thể hóa và cập nhật hóa theo hướng xác định các yêu cầu về đầu ra, tập trung vào những phẩm chất và năng lực cần thiết của con người VN trong giai đoạn công nghiệp hóa - hiện đại hóa.

 

2, phải có một nội dung giáo dục mà khi xây dựng cần bám sát các đầu ra của mục tiêu, đảm bảo tính cơ bản, cập nhật, thiết thực, bảo đảm nguyên tắc phân hóa, tiếp tục coi trọng thực hành và ứng dụng. Cần có các hình thức tổ chức dạy học linh hoạt, phát huy được tính tích cực, chủ động sáng tạo của người học trên cơ sở đảm bảo dân chủ trong trường học”.

 

3. Phải có một đội ngũ giáo viên nắm vững chức năng giáo dục, có bản lĩnh để đáp ứng các yêu cầu thay đổi một cách đa dạng của giáo dục phổ thông.

 

4. Có một môi trường giáo dục thân thiện.

 

5. Và cuối cùng, ông Kiều cho rằng “những người làm giáo dục phải hiểu được thế hệ trẻ và đặt đúng vai trò chủ thể của họ trong hoạt động của nhà trường

 

 

Năm định hướng trên thật ra chẳng có gì mới hơn những điều mà những người đầu ngành GD ra rả trong nhiều năm qua ,nó cũ đến độ tôi đọc xong tự bảo : “Sao mà nó quen đến thế” bởi trong bao buổi học chính trị hoặc chuyên môn chúng tôi đã phải nghe đến rạc cả người nhưng tại sao những định hướng ấy đến nay vẫn chưa thành công ? Tại sao đến nay GD vẫn là những nỗi bức xúc của xã hội ? thì nó lại thuộc về giải pháp . Nêu ra được bao bất cập , đề ra được bao nhiêu định hướng chỉ là điều kiện cần mà giải pháp thực hiện những định hướng đó mới là điều kiện đủ thì lại chưa thấy công trình nghiên cứu và cuộc thảo luận đề cập đến .

 

 

Gần đây nghe báo chí dư luận ồn ào vì một bộ sách GK mới ra đời từ những người tâm huyết với GD với cái tên cũng hết sức tinh tế “ Nhóm Cánh Buồm”.

 

 

Bộ sách Giáo khoa “Chào lớp Một” của Nhóm Cánh Buồm được ra mắt vào cuối tháng 9/2010 tại Hà Nội một cách rầm rộ và được dư luận quan tâm . Có dư luận ủng hộ với nhiều bài viết ca ngợi của các tờ báo lớn nhưng cũng có dư luận đặt vấn đề : “Chào Lớp Một có phải là bộ sách giáo khoa không ?” (link) với vô số những quy định pháp lý của Bộ luật GD .Trong bối cảnh rối ren của GD , nhất là những bất cập, những điều chưa hợp lý của chương trình phổ thông ở các cấp học hiện nay thì bất cứ một giải pháp nào , một sự quan tâm tích cực nào của những người làm công tác GD hoặc những người tâm huyết với GD đều đáng trân trọng và tôi nghĩ Bộ GD nên lưu tâm nghiên cứu , lắng nghe tốt hơn là đưa ra nhưng quy luật.

 

 


Tôi chưa được xem qua bộ sách nhưng được đọc qua tường trình một vài tiết dạy chương trình thử nghiêm này trong một bài báo . Với con mắt người làm nghề thì tôi thấy thật ra phương pháp giảng dạy của chương trình thử nghiệm này không có gì mới mẻ hơn những gì chúng tôi đã cố gắng làm để thực hiện định hướng “Cần có các hình thức tổ chức dạy học linh hoạt, phát huy được tính tích cực, chủ động sáng tạo của người học trên cơ sở đảm bảo dân chủ trong trường họctrong những năm vừa qua .Cũng là thầy tổ chức các hoạt động để trò tự tìm ra những kiến thức trong bài , cũng là thầy là người hướng dẫn trò mới là người chủ động  tìm và lãnh hội kiến thức cần học , cũng là thầy là người cuối cùng kết luận , làm rõ hơn những điều các em đã tự tìm ra  trong quá trình hoạt động .

 

 


Tôi nói là “chúng tôi đã cố gắng làm” đơn giản vì khi xác định mục tiêu dạy học như thế này những người quản lý GD quên đến những điều kiền hỗ trợ khác là : cơ sở vật chất và mô hình lớp học , với một lớp học gần 50 học sinh , thiếu thốn về đồ dùng dạy học , mô hình lớp học không thuận lợi cho việc tổ chức các hoạt động thì việc thực hiện dạy học theo hướng trò chủ động chỉ chấp vá trong các nhà trường hiện nay . Và tôi tin rằng nếu mang thực hiện việc thử nghiệm chương trình trong một lớp học như trên thì ngay cả Nhóm Cánh Buồm cũng không thể căng buồm…

 

 


Hôm để lại cái comment dài trong bài viết này mà chị TTM đưa về , chị có bảo tôi rằng hãy nêu ý kiến nhưng cần đưa ra giải pháp … Tôi không đủ khả năng để đưa ra giải pháp cho vấn đề có tầm cỡ như thế này , cái tầm cỡ mà ngay những nhà GD lớn cùng với những cuộc nghiên cứu lớn cũng chưa đưa ra được các giải pháp khả thi . Nhưng có lẽ tôi có quyền ray rứt về những điều đã liên quan đến một phần đời mình , nhưng có lẽ tôi có quyền ước mơ cho một mối tình tôi đã yêu trong nhiều năm .

 

 

Sáng nay cũng từ cái note liên quan đến GD ở nhà người bạn có ý kiến cho rằng: Ngày nay HS đi học bỏ tiền ra đóng nhiều khoản nên người thầy chỉ nên làm trách nhiệm truyền thụ đủ những kiến thức trên lớp là đủ , việc sai phạm của HS nên có một ban quản lý khác lo , người thầy không có quyền kẻ cả hay định tội ai hết .Tự dưng tôi thấy buồn ….Người thầy nếu chỉ làm chức năng “dạy chữ” thì chẳng phải đó chỉ là “thợ dạy’ sao …?

 


Mùa đã qua , ngay cơn gió sáng nay cũng mang hương vị chút thu tàn .

 





Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 9 tháng 10, 2010

Tháng mười ...thiệt là ngộ !



Tháng mười bắt đầu bằng những ngày ..không vui .Tôi đóng kín cánh cửa sổ nơi chỗ mình ngồi bởi bỗng dưng sợ cái lúng liếng của những chùm hoa giấy , sợ cái thứ nắng nhàn nhạt buồn buồn những ngày có bão, sợ cái vàng phai của những buổi chiều không lên lớp..Một khoảng không gian nhỏ chỉ có tiếng lách cách của cái bàn phím , chỉ có tiếng kêu khe khẽ của chú chim sẻ ghé qua ngạch cửa ,chỉ có tiếng tí tách của những cơn mưa đêm .



Tháng mười …tôi bắt gặp lại cái màu đất bazan đỏ quạch ám ảnh một phần đời . Tháng mười bâng khuâng khi bước qua sân ngôi giáo đường nhỏ ở một vùng đất hiền lành trong cơn mưa chiều lất phât, bất chợt nghe vọng lại bài thánh ca từ chiếc dương cầm …Lâu lắm rồi kể từ ngày rời khỏi ngôi trường có gác chuông cao và bầy chim sẻ thường tụ về mỗi sáng , tôi mới nghe lại một bài thánh ca .Tháng mười , nhìn khuôn mặt xanh xao và bước đi khó khăn của ông anh họ , nhớ hình ảnh kiêu bạc của anh ấy thời trẻ …mới thấy đúng là cuộc đời như giấc mơ qua …Tháng mười liêu xiêu những buổi chiều nghe mưa chạy từ góc rừng về khoảng sân nhiều cây xanh, ngửi mùi khoai lùi trong cái chái bếp của bà chị dâu ..mà thèm khóc !



Tháng mười , thỉnh thoảng cảm giác mệt mỏi như đánh vào tôi những cái đánh nao lòng . Dốc đời sao mà cao thế …nó cao chừng như vượt khỏi sức tôi có thể … Đôi khi có cảm giác ngã lại bên này dốc, thèm quá dưới chân mình là một thảm cỏ xanh , thèm quá nằm lại , ngửi mùi ngai ngái của cỏ ,nhắm mắt nghe gió lướt qua tóc,lướt qua vai, lướt qua đời nhẹ nhàng như không ….Đúng là tuổi đời càng cao người ta hình như yếu đuối hơn mình tưởng , cái thời tự vượt dốc một mình , chỉ cần tự nhắc mình: “cố lên , nhóc !” là có thể gạt nước mắt đứng lên, bây giờ sao mà đôi khi cứ như ….không thể .


Tháng mười bão lại giăng giăng tàn phá ngay trong những ngày người ta hí hửng với cái gọi là Đại lễ ,đau thương xen lẫn hân hoan đến tưởng chừng như vô lý…Nước dâng cao , đau thương dâng cao ..pháo hoa chẳng biết có buồn ?



Tháng mười ,tôi ngộ ra rằng : người ta không thể trốn là sẽ quên không thể quên là hết buồn không thể buồn là phải trốn.
Tháng mười ,tôi ngộ ra rằng : người ta không thể chỉ vì giông bão mà ngưng bắn pháo hoa.
Tháng mười tôi ngộ ra rằng : người ta sống là để tiếp tục …ngạc nhiên !

Tháng mười thiệt là ngộ !!!



Đọc tiếp ...