Tháng tám thập thò góc phố
Thả trăm chiếc lá me vàng
Mùa đã về ngang ô cửa
Dịu dàng chút nắng thu ngoan
Tháng tám lòng thơm giấy mới
Tháng tám về nghiêng phố cười
Vạt áo bay lời...
Saigon thủ thỉ mưa đêm
Hiu hắt lạnh mảnh trăng non đầu tháng
Góc phố nhỏ ánh đèn đường tối sáng
Xe phở đêm gõ những nhịp mời buồn
Đêm co mình
Phố co mình
Gió lay lắt, mưa tuôn
Vườn ai thoảng mùi ngọc...
Tháng bảy sắp qua , chiều nay có người bạn nhắc : mùa sắp sang .Bây giờ mùa vào trường là tháng tám ...Năm nay tôi từ giã lũ học trò quen thân của mình ở ngôi trường cũ _ nơi tôi gắn bó nhiều năm ...nơi tôi đã có hơn nửa phần đời mình ôm giấc mơ cháy bỏng để cho và nhận _ Có thể tôi sẽ lại tiếp...
Sáng nay ngồi nghĩ mông lung , tôi bỗng nhớ những hạnh phúc và đau thương đã có trong đời mình , bỗng nhớ cả những được mất mình đã từng cười khóc khi được nhận và phải nhận ...bỗng thấy mọi cái trong cuộc đời quả là hư không..... Lục lại một entry cũ về hạnh phúc tôi có duyên nhận được từ một quyển sách của một nhà sư , xin post...
Hôm qua tình cờ đọc lại bài thơ một người bạn viết tặng sau một tấm hình tôi chụp ở Đà Lạt từ rất lâu _ bài thơ của một tác giả lạ hoắc _ một bài thơ dễ thương:
HOA DÃ QUỲHoa nhà ai nở thắm bên ràoĐể anh nhớ một câu hát cũ“…..Nơi anh gặp em có hoa vàng rực rỡ…”Sao hoa lại vàng …cho anh nhớ em Giá đừng có câu hát quenGiá nhà ai hoa...
Bây giờ thì "đất đã hóa tâm hồn" phải không Quasi _ Nguyễn Minh Chánh _?
Tôi gặp anh lần cuối cách đây 3 ngày , cái cảm giác cuối cùng lần đầu tôi cảm thấy sau nhiều lần vào thăm anh .Tôi chỉ kịp nắm tay , chỉ kịp nhìn khuôn mặt xanh xao , đôi mắt tuyệt vọng lần cuối rồi nhìn anh nặng nhọc bước lên xe ... và bỗng dưng tôi đã nghĩ đến...