Hắn thổi những cơn mưa phùn qua khung cửa kính hiệu buôn thuốc lá và cà phê . Chỉ có đất Pháp này mới có những quán thuốc lá chuyên bán đủ loại thuốc hút, đồng thời bán phụ thêm cà phê và rượu đỏ ; cà phê đen, rượu đỏ và thuốc bao xanh là ba dấu hiệu của nước Pháp ; không có ba thứ này, nhất định nước Pháp sẽ không có những cơn mưa phùn tháng tư. Hắn ngồi bên cạnh khungcửa kính , quán thuốc lá chỉ mang tên vỏn vẹn là tabac café express ; quán thuốc nằm đối diện nghĩa địa . Chung quanh đều im lặng , thỉnh thoảng vài tiếng ho, tiếng cửa đẩy vào , tiếng gió rít vào từ những ngày quá khứ . Bây giờ là tháng tư? Thời gian là những tháng tư còn lại…..
( Bay đi những cơn mưa phùn – PHẠM CÔNG THIỆN )
Tôi đọc "Bay đi những cơn mưa phùn" lần đầu cũng vào một ngày tháng tư năm 1975 – Saigon không có mưa phùn nhưng đã bắt đầu những cơn mưa hạ .Mưa tháng tư . Tôi ngồi trong một quán kem có khung cửa kính ở đường Tự Do, Thu Sâm không đến như đã hẹn , tôi cũng không còn nhớ sau đó nó giải thích thế nào với tôi nhưng đây là lần đầu tiên tôi ngồi một mình ở một cái quán mà thường người ta đi hai người , vào thời gian mà chiến sự rối bời , trên những khuôn mặt người là sự lơ láo , hoang mang , trên phương tiện thông tin mỗi ngày là thương đau , chết chóc, là khi tôi vừa nhận lá thư của một người bạn học gởi về từ chiến trường “… Tối nay có lẽ Thạch chuyển quân đi xa lắm …”, là khi ám ảnh về chiếc máy bay sà xuống Dinh Độc Lập rồi bay lên cao để lại tiếng nổ inh tai và cột khói xám bay lên tỏa trên trời thành phố vào đầu tháng tư mà tôi đã tận mắt nhìn thấy khi đang đúng ở hành lang Giảng đưởng III Văn Khoa ngắm nhìn Saigon buổi sáng.
Tôi cứ loay hoay với cái thìa kem nhỏ xíu , kem lạnh , quán cũng trở nên lạnh bởi cơn mưa chiều và máy điều hòa trong phòng .Tôi nhìn ra ngoài trời , mưa giăng trắng phố , đường phố vắng hẳn ,Saigon ngày ấy vốn không đông đúc như bây giờ , xe cộ cũng ít , thỉnh thoảng lại có chiếc xe hơi lướt nhanh trên phố , người ta cứ tấp vào những hàng hiên hai bên đường trú mưa . Tôi cầm cuốn sách vừa mua ở nhà sách Khai Trí ra , cuốn sách hấp dẫn tôi đầu tiên bởi cái tựa đề và tên tác giả , ngày ấy Phạm Công Thiện là một cái tên khá quen thuộc với tuổi trẻ chúng tôi nhưng đây là lần đầu tôi cầm quyển sách của tác giả này và đọc nó vào một buổi chiều mưa , chiều mưa của một ngày tháng tư
Tôi đọc được khoảng một phần ba cuốn sách thì giật mình vì phố đã lên đèn , cơn mưa đã dứt .Cuốn sách là những mảng hồi tưởng , là những bối rối đến nặng lòng . Tôi có cảm tưởng Phạm Công Thiện đã viết những trang viết này trong trạng thái mê mê và cô đơn..Tôi cũng rơi vào tâm trạng mê mê khi đọc những dòng như thế dù khi ấy tôi còn trẻ , rất trẻ .
Hắn ho khan vài tiếng cho đỡ buồn ; trời lạnh quá , im lặng quá, nhiều khi mình phải bày đặt ho khan để thấy rằng mình vẫn còn đó , vẫn sống , vẫn thở và thổi những cơn mưa phùn vào nghĩa địa của ngoại ô đầu thu . Đầu thu hay cuối thu ? Đầu cuộc sống và cuối sự chết ? A , tôi phải đi . Paris chỉ nằm bên kia sự chết ; Saigon, Hà Nội , Huế , Đà Lạt chỉ là những thành phố Paris nằm bên kia sự chết. Giết hết tất cả những thành phố, bôi sạch chữ Paris trong tâm hồn mình, bôi tên , quên họ, bỏ quốc tịch, vứt lại đằng sau lưng những bao thuốc lá xanh, vứt lại đằng sau lưng những con đường rầy, những đêm tối , những mùa xuân, những quê hương. Làm một kẻ phản quốc, phản bội bạn bè, phản bội tổ tiên , phản bội văn chương, phản bội tùy bút, truyện ngắn, truyện dài . Trung thành với nỗi chết xa và gần , nỗi chết long đong ,nỗi chết của những cơn ho gượng, ho cho đỡ buồn. Chỉ có những cơn ho khan là quan trọng, tất cả còn lại chỉ là văn chương ..
A , tôi phải đi . Vừa đi vừa ho. Tập ho cho thật nhiều , ho như chưa từng biết ho trong đời . Người ho lao là người muốn ho lao ; tôi không muốn ho lao, tôi chỉ muốn ho khan cho bay đi những cơn mưa phùn tưởng tượng . Dưới kia thung lũng là cỏ khô . Một dấu chấm , một dấu phết , một dấu sắc và một dấu huyền. Tất cả còn lại…
Hôm ấy tôi trở về nhà trong cái tâm trạng mê mê . Phố xá vẫn buồn hay hình như buồn . Đài phát thanh lại báo tin lo lắng , hoang mang . Tôi tưởng tượng đến khuôn mặt của bố mẹ mình khi cứ thấp thỏm tin tức thằng em tôi đang đóng quân ở một cánh rừng nào xa lắm . Trời tháng tư, buổi chiều, hàng cây đường Nguyễn Du bỗng sẫm tối, con đường mênh mang buồn, những quán cà phê vắng khách , chỉ vài thanh niên trẻ ngồi với khuôn mặt bất động , tôi thầm nghĩ …họ đang tập ho khan như nhân vật “hắn” trong cuốn sách tôi vừa đọc, tiếng nhạc từ quán vang ra “ Anh sẽ ra đi …chẳng mong ngày về”... tự nhiên buồn muốn khóc...
Hơn ba mươi năm, hình ảnh buổi chiều mưa Saigon giữa cái "tháng tư ho khan đó" luôn trở lại trong trí nhớ tham lam của tôi khi tháng tư trở lại với những nhành phượng đỏ lập lòe đâu đó giữa lòng phố xá, khi bao nhiêu ký ức của một thời thức dậy gõ những nhịp nhẹ ray rứt giữa trái tim mình. Tôi nhớ một cơn mưa phùn ảo ảnh tháng tư...
Tôi mất "Bay đi những cơn mưa phùn" cùng nhiều cuốn sách khác sau đó, bố tôi đem đốt hết , ông sợ . Tôi đã khóc khi mất những quyển sách thân yêu gắn bó với mình bằng ấy thời gian và nhiều đêm sau đó tôi hay nằm mơ thấy lửa . Thi thoảng tôi vẫn thèm đọc lại cuốn sách đã để lại cho mình những ấn tượng khó quên. Sau này tôi còn được đọc “Im lặng hố thẳm” và vài cuốn sách khác của Phạm Công Thiện nhưng tôi vẫn ray rứt nhớ cuốn sách có hình ảnh tháng tư và những cơn mưa phùn Paris ....
Sinh nhật tôi năm ngoái ,một buổi sáng tháng tư Liên mang cho tôi một gói nhỏ quà mừng sinh nhật - nó chính là cuốn sách trong giấc mơ tôi , nó là "Bay đi những cơn mưa phùn" , cuốn sách y hệt cuốn sách tôi bị mất cách đây nhiều năm. Liên biết tôi ước mơ được có lại quyển sách , Liên lại là vua săn lùng sách cũ , không chỗ nào có sách cũ mà không có nó xuất hiện . “ Ông chủ tiệm sách bảo là "e rằng cả Saigon bây giờ chỉ còn lại quyển này thôi đó cô” Liên bảo tôi như thế .Tôi thầm cảm ơn Liên , có thể Saigon còn dăm ba quyển nữa thì vẫn không ngăn được niềm vui của tôi khi được cầm lại quyển sách mình đã mất nhiều năm , mình ước mơ có lại nhiều năm …một quyển sách có tháng tư và những cơn mưa phùn Paris , có tôi một chiều mưa đã xa , mê mê , hoang mang , ngơ ngác giữa nhiều biến cố sắp xảy ra .
Tôi đọc lại "Bay đi những cơn mưa phùn" trong tâm hồn của một người quá lớn , quá bình tĩnh , quá chai sạn . Không còn cái tâm trạng mê mê của con bé nhạy cảm , hay buồn và hay mộng mơ ngày xưa nữa, không còn cái cảm xúc của một người trẻ ngổn ngang nghĩ suy giữa bao nhiêu dấu hỏi … và đó cũng là điều nuối tiếc …nuối tiếc đến bối rối , nuối tiếc đến hẫng lòng.
Tối nay … vâng , tối nay tôi sẽ đọc lại "Bay đi những cơn mưa phùn. "
MAP M Offline
Trả lờiXóaCó thuộc vạn nẻo đường , có ngại ngần nên quên...
Gió ! Sách đọc trong tâm cảm của hôm nay thì nó gắn với hôm nay . Vào những năm 80 khi bạn bè em mỗi ngày rơi rụng một đứa em đọc Ba người bạn của E.M.Remark khác với bây giờ đọc.
Chị cứ thử đọc bay đi cơn mưa phùn và nghĩ ...
Cơn mưa phùnm bay qua thành phố nhỏ , đèn đêm lặng mở , rụng hoa tàn úa...Buồn chìm vào mắt em ,người con gái khóc một mình , đời úa tàn theo ...cuộc tình...
Thử xem , chị nhỏ !
Sunday November 9, 2008 - 10:02pm (ICT) Remove Comment
Lan t… Offline
Trả lờiXóaEm thích mưa phùn nhưng SG lại rất hiếm mưa phùn, chỉ khi gần tết hoặc có ATNĐ nhẹ đâu đó thì mới có mưa phùn xuất hiện, lúc đó em thích được như mưa phùn, nhẹ nhàng như không tồn tại, ngồi nhìn mưa phùn em có cảm giác như mình lạc vào một thế giới liêu trai nào đó, chỉ tâm hồn và sự bất biến của thời gian......
Monday November 10, 2008 - 05:42am (ICT) Remove Comment
Chia … Offline IM
Trả lờiXóaLại một dịp để cùng "hoài niệm" với Gió về những chuổi ngày tháng Tư đáng nhớ...
...Lần đầu tiên, chỉ một mình, trong cơn Mưa Hạ,..Gió đọc "Bay đi những cơn mưa phùn"...ở một ngày tháng 4 năm 1975...
...Rồi lại bẳng đi một thời gian dài,...đã qua biết bao tháng 4 của Cuộc Đời...
...Thật kỳ diệu thay...đúng vào dịp Sinh Nhật tháng 4 năm ngoái của mình..."Bay đi những cơn mưa phùn" lại quay trở về với Gió...như một "người Bạn" tha phương...nay đã trở về,..
Vâng! Nhờ Gió...hãy đọc và cảm nhận dùm CS... về "Bay đi những cơn mưa phùn"...trong Tâm hồn đã "quá lớn" của những người đã bước vào tuổi "Gió Heo May" của chúng mình hiện nay..nha Gió !
Sunday November 9, 2008 - 06:04pm (PST) Remove Comment
Người… Offline IM
Trả lờiXóaTôi cũng đã từng đọc Phạm công Thiện, nhưng là sau 1975, vào những năm đói kém nhất của miền Nam. Cố nhiên, một số cách nhìn dưới góc độ triết học của ông thì không phải bất kỳ lúc nào cũng có thể hiểu hết...
Monday November 10, 2008 - 10:53am (ICT) Remove Comment
Khánh… Offline
Trả lờiXóa"trong tâm hồn của một người quá lớn , quá bình tĩnh , quá chai sạn . Không còn cái tâm trạng mê mê của con bé nhạy cảm , hay buồn và hay mộng mơ ngày xưa nữa ,không còn cái cảm xúc của một người trẻ ngổn ngang nghĩ suy giữa bao nhiêu dấu hỏi … và đó cũng là điều nuối tiếc …nuối tiếc đến bối rối , nuối tiếc đến hẫng lòng."
....
Ôi sao em sợ cảm giác này quá đi chị ạ : là khi trái tim mình chai sạn . Em nghỉ là điều đáng sợ nhất kô phải là khi con tim ta ngừng đập , mà là khi nó vẫn đập nhưng cảm xúc trong nó đã chai lì, kô còn có thể cảm nhận được những niềm rung cảm của tâm hồn mình . Em mong chị ( củng như em ) sẽ kô phải như vậy vì khi đó tâm hồn ta tất sẽ cô tịch lắm !
Sunday November 9, 2008 - 08:02pm (PST) Remove Comment
NgocY… Offline IM
Trả lờiXóaCảm xúc không bao giờ mất được đâu Gió . Nó chỉ ẩn sâu vào một góc khuất nào đó thôi . Bằng chứng là Gió vẫn đang nhớ , đang tìm lại , nhưng là nhớ cái cũ xưa không thể phai mờ . Gió cũng chẳng chai lì cảm xúc , chẳng qua là sự nhạy cảm bềnh bồng mộng mơ của cô gái hai mươi và sự cảm nhận tinh tế của phụ nữ năm mươi nó khác nhau thôi . ( Chẳng hạn khi nghe "trả lại em yêu khung trời đại học " thì lớp trẻ bây giờ làm sao cảm nhận được sự chia xa sâu sắc của cô gái và một chàng trai vào cuộc chiến mà biết có hẹn được ngày về hay không ? Hồi ấy mình còn nhỏ lắm , mùa hè đỏ lửa 72 , các anh sinh viên trở về nhà khi các trường đại học đóng cửa , chờ tổng động viên , đêm nào cũng ôm đàn hát ca khúc trên , mình thì nấp sau cánh cửa , nghe lén ….Cái cảm xúc ấy , có bao giờ phai dấu được đâu….)
Sunday November 9, 2008 - 09:35pm (PST) Remove Comment
Ha Offline
Trả lờiXóa“Hắn ho khan vài tiếng cho đỡ buồn ; trời lạnh quá, im lặng quá, nhiều khi mình phải bày đặt ho khan để thấy rằng mình vẫn còn đó, vẫn sống, vẫn thở…?”
Chị chưa từng đọc Bay đi những cơn mưa phùn nhưng cảm nhận cái thời đó chiến sự nặng nề quá, một người bạn chuyển quân đi xa… những ánh mắt lơ láo, những nụ cười vô cảm và những khuôn mặt trẻ bất động… làm nhớ nhiều đến những trang văn cũ và cũng có… "Những tiếng hát bay qua, một mai rồi tắt thở. Ôi chỉ còn câu hát với hư không..."
Chị thấy Gió vẫn đầy cảm xúc của một cô gái trẻ ngày xưa, vẫn mê đắm với những gì mình yêu thích… đó là một tâm hồn trẻ trung dù thời gian qua thì vẫn là Gió, một Gió quá nhạy cảm, một Gió quá mong manh đầy cảm xúc…
Monday November 10, 2008 - 01:53pm (ICT) Remove Comment
Tuyen… Offline
Trả lờiXóaEm nói thật chị đừng cười. Em đọc PCT nhiều, nhưng chả hiểu gì hết! hehe.
Monday November 10, 2008 - 02:04pm (ICT) Remove Comment
Tuyen… Offline
Có bài hát "Bay đi những cơn mưa phùn" của Đinh Trầm Ca nữa đó chị.
Monday November 10, 2008 - 02:31pm (ICT) Remove Comment
Hoa đ… Offline IM
Trả lờiXóaBây giờ tìm và đọc được những cuốn nhân văn như thế rất khó.Nhà em gần mấy nghìn cuốn sách,lựa và để tâm đắc ngót chỉ độ vài ba mươi cuốn...
Monday November 10, 2008 - 06:44pm (VUT) Remove Comment
Lê Uy… Offline
Trả lờiXóaBị đốt đi vài thứ mình yêu quý, em rất hiểu nỗi mất mát này. Những ngày tháng tư...!
Monday November 10, 2008 - 05:27am (EST) Remove Comment
thinh… Offline
Trả lờiXóaNhư gặp lại cố nhân cuả một thời mơ mộng mà đầy biến động.
Hội ngộ này thật là lãng mạn mà có cả nhiều tiếc nuối pha chút day dứt cuả tuổi thanh xuân.
Nhưng đẹp !
chúc Gió trở lại ngày xưa bằng êm đềm đầy trải nghiệm mà vẫn đầy lãng mạn !
Tuesday November 11, 2008 - 01:15am (ICT) Remove Comment
Khói … Offline
Trả lờiXóaChị ạ em chưa đọc " bay đi những cơn mưa phùn" nhưng em cảm giác gần gũi lắm với hình ảnh những cơn mưa phùn đã gắn liền với em cả tuổi thơ vô tư lự...
Bọn em sống khi đất nước đã yên bình nên cảm giác sẽ không nguyên vẹn như khi chị đọc nhưng em hiểu một phần vì những mất mát ấy quá to lớn chị ạ...
Mong rằng chị luôn bình yên - là một cơn gió mát giữa trưa hè dù buồn vui nơi gió đi qua cũng không làm nhòa nhạt!
Tuesday November 11, 2008 - 02:30am (ICT) Remove Comment
laoth… Offline
Trả lờiXóaEm thích ngắm nghĩa những xao động trong tâm hồn chị lắm nhé! He he...
Tuesday November 11, 2008 - 08:04pm (ICT) Remove Comment
Hoai … Offline IM
Trả lờiXóaĐọc Phạm Công Thiện và chợt muốn ho nhưng ko phải "ho ra văn chương" mà vì "lạnh" bởi văn chương quá ư "tỉnh táo đến lạnh buốt tâm hồn" của ông. Sài Gòn khi ấy với Windy quá đỗi gần gũi còn mình thì chẳng thể tưởng tượng được có ngày vào thành phố hoa lệ và đầy những nhân vật khét tiếng để sống như hôm nay. Cảm ơn Windy về những gợi nhớ "bay đi cánh chim biển" một thời sinh viên năm xưa...
Tuesday November 11, 2008 - 09:14pm (PST) Remove Comment