Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012

Ngày lặng im


Ngày lặng im đến thế... Có cảm giác không thở mà vẫn sống và lang thang giữa đời.
Lại muốn leo lên một đồi cao, ngồi dưới một gốc cây nhìn nắng. Luôn luôn mình thấy ở nắng chút cô đơn của nụ cười. Nụ cười đôi lúc cũng cô đơn ....

Ngày lặng im đến thế... Có cảm giác không đi mà chỉ lướt qua cái hờ hững của thinh không. Lại muốn chui vào một góc phòng , ngồi co lại một mình nghe TN hát ..." Một mai em nhé , có nghe thu về trên hàng lá khô ...." ,  mùa thu đã về, hàng cây xưa đã lốm đốm màu vàng phai của lá mà ta thì không thể yên bình ngồi ngóng bầy chim sẻ lượn lờ về chiu chít mỗi buổi sớm mai....!

Ngày lặng im đến thế. Có cảm giác không nghĩ đến một điều gì mà nỗi nhớ vẫn như quẫy đạp. Lại thèm ngồi trước biển đón cái ồn ào của sóng , cái mơn man của gió , cái hắt hiu của nỗi buồn ...Biển có bao giờ yên lặng ?

Ngày lặng im đến thế. Có cảm giác bơi giữa khoảng không lung linh nhiều màu sắc ...Màu sắc thì lao xao , lòng mình thì hao hụt quá . Ngày ơi !

1 nhận xét: