Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

Vẫn còn những điều kỳ diệu...



Dù đi qua một chặng đường dài nhiều gian nan vất vả một mình, tôi vẫn nhặt ra từ cuộc đời mình nhiều điều kỳ diệu… những điều kỳ diệu nhỏ bé nhưng nó làm những điểm khuyết trong cuộc đời không vui của tôi biết mỉm cười ..nó giúp tôi hiểu hơn những được mất, nó dạy tôi biết nói lời cám ơn : cảm ơn trời , cảm ơn đời, cảm ơn người  vì tôi cũng được nhận không ít từ sau những cái mất đi …một trong những điều tôi nhận được đó chính là tôi có Hiếu _ con trai tôi_ trong suốt chặng đường đi chỉ hun hút bóng mình ..



 

Suốt hơn một tháng chuẩn bị ngày cưới cho Hiếu … giữa những niềm vui đang còn là sự chờ đợi vẫn thấp thoáng đâu đó những âu lo , những nỗi buồn bên cạnh những mỏi mệt không cùng .Chính thời gian này là thời gian tôi nhận ra rằng cho đến bây giờ thì Hiếu đã thật sự trưởng thành và chính nó là nơi để tôi dựa vào những khi mệt mỏi .



 

Để chuẩn bị cho cuộc hôn nhân của mình, Hiếu đã tự chuẩn bị hơn một năm …bởi con tôi hiểu rằng, bằng đó năm tôi một mình nuôi dạy nó với đồng lương ít ỏi của mình thì ngoài cái tài sản “phi vật thể” tôi đã dành cho nó là tình yêu thương, là cách sống của chính mình để con có thể nhìn mà không hổ thẹn, để cố là tấm gương cho con noi theo với ước mơ con có thể không thành danh nhưng nhất định phải thành nhân, tài sản duy nhất tôi có thể dành cho nó chỉ là ngôi nhà nhỏ bé mà tôi đã phải dạy ngàỳ , dạy đêm, khản cả giọng ,mệt phờ người sau những giờ lên lớp trong rất nhiều năm mới có được .



 

Những ngày chuẩn bị cho cuộc hôn nhân của Hiếu không ít hơn một lần tôi có cảm giác muốn quỵ , nhất là những ngày Hiếu đi làm về muộn ..công việc thì đăng đê mà chỉ có một mình mình ra vào với bao nhiêu lo lắng …những lần sang nói chuyện cưới xin với đằng gái ,những ngày một mình phóng xe dưới cơn mưa dầm , cơn nắng gắt để gởi thiệp mời … những ngày chạy lo những lễ vật cưới mà ngay mình cũng còn lúng túng chưa hiểu hết . May mà mọi cái khác , từ việc mua nữ trang ,đặt thiệp cười,chọn nhà hàng , đặt món ăn ,chụp ảnh cưới, thuê và may áo cưới, xe hoa , v..v…Hiếu đều chủ động sau khi hỏi ý kiến hay bàn bạc với mẹ .



 

Từ bé , nuôi dạy Hiếu một mình tôi đã tập cho con tính tự lập ..cám ơn vì tôi đã đi đúng hướng .Hiếu luôn biết cách tự lo từ bé cho đến bây giờ … Những ngày hai mẹ con loay hoay dọn dẹp nhà cửa nhằm những ngày bà ngoại ốm phải nằm viện … Tôi ngoài giờ vào lo cho mẹ thì lại cùng con lau rửa , sắp xếp nhà cửa .Nhìn Hiếu xoay trần , leo trèo sơn phết ..có khi có bạn giúp , có khi phải làm một mình lại thấy thương con .


Tôi chạnh nhớ hình ảnh Hiếu khi còn là là đứa bé đỏ hỏn ,thằng bé vừa hơn sáu tháng tuổi đã phải để tang giỗ đầu của bố , thằng bé òa khóc theo mẹ những ngày nằm bệnh viện, rồi Hiếu của những ngày mới lớn thỉnh thoảng cũng trái tính khó bảo, Hiếu của ngày ôm cái máy giặt về tặng mẹ khi nhận tiền thưởng tết sau những tháng đầu đi làm , Hiếu của mối tình đầu tan vỡ , Hiếu của lần giang tay định làm chuyện “anh hùng cứu mỹ nhân” làm mẹ khóc hết nước mắt …rồi Hiếu trưởng thành , Hiếu lại yêu và bây giờ Hiếu đang chuẩn bị cho cái gia đình nhỏ của mình … Tôi đã đi cùng con một chặng đường không phải chỉ có Hiếu mỗi ngày một lớn khôn mà chính tôi cũng lớn khôn hơn từ đó…


 

 

Khác với nhiều đám cưới tôi đã từng được dự ,ngày hôm qua ,tôi lại phải là người đại diện hai họ để cám ơn họ hàng hai bên , cám ơn bạn bè thân hữu đã yêu thương có mặt trong ngày vui của con trai mình _ một việc làm mà do bận tíu tít tôi quên cả chuẩn bị trước _…Có một lúc nào đó rất nhanh , tôi trên lễ đài mắt bỗng cay cay ..muốn khóc .



 

Ngày cưới của Hiếu đã qua , một cuộc sống mới đang bắt đầu. Tôi vừa đi qua một chặng đường mà đôi gánh nặng đã phần nào nhẹ bớt …Mong rằng tôi đã làm vui lòng những người mà dù không hề muốn đã phải nhường cái gánh nặng cuộc đời cho tôi gánh trong nhiều năm là Khói , là ông nội Hiếu ….

 

 

Nhân đây tôi cũng xin cảm ơn gia đình thân yêu của tôi , cảm ơn bè bạn đã có mặt bên tôi suốt chặng đường dài..

Cảm ơn anh Giáo Già vì anh xuất hiện như một điềm may mắn ..khi tôi tìm mãi chưa ra một người có thể nhờ đại diện nhà trai trong ngày rước dâu sau khi ông bạn của ông nội Hiếu từ chối vì già yếu quá .. Anh Giáo Già đã vất vả nhiều từ lúc Hiếu làm lễ ở nhà thờ đến suốt buổi sáng ngày rước dâu …nhân dịp này tôi bỗng phát hiện anh ấy có duyên ăn nói ra phết … Cảm ơn cả Mai _ một nửa tuyệt vời của anh GG _ dù xa xôi đã luôn dõi theo động viên từng bước tôi đi ..



Cám ơn tất cả những lời chúc mừng tôi nhận từ bè bạn .. Cám ơn tất cả những bạn bè có mặt và cả những người vì nhiều lý do vắng mặt . cám ơn những bè bạn thân quen trong thế giới lao xao ngoài kia và cả thế giới của những tiếng lách cách trong này … tôi bỗng hiểu mình nhận được nhiều hơn những gì mình đã cho đi..



 

Nhân đây tôi cũng gởi lời xin lỗi tất cả những người bạn khác mà vì nhiều lý do tôi không thể mời dù lòng rất muốn … và thật ra  làm sao mình có thể nắm được trong tay tất cả những điều lòng mình muốn bao giờ…mong rằng các bạn thông cảm như chúng ta đã luôn thông cảm nhau …

 

 

Tháng mười một sắp qua … tôi vừa có thêm một điều kỳ diệu trong đời




Một góc nhà do Hiếu trang trí

Photobucket


Chuẩn bị đón dâu
.Photobucket


..Khán đài nhà hàng ..Bánh cưới
 Photobucket
.


. Bước vào thánh đường chiều 20.11

Photobucket .
Ký tên sau phép hôn phối. Photobucket



.. Bước lên lễ đài 28.11

Photobucket



..       
       Photobucket ... Rót rượu



                     Cắt bánh  Photobucket
 

.Mẹ phát biểu _ Bố mẹ cô dâu đứng bên cạnh cô dâu _ chú ruột Hiếu đứng bên cạnh mẹ .

Photobucket

.

. Những khuôn mặt thân quý


Photobucket
.. Photobucket


.. Photobucket

 Do thợ chưa làm xong ảnh nên trong đây Gió lấy ảnh từ bạn bè

QUÀ CỦA NGỌC YẾN ...

Ngày cưới con trai của bạn tôi… Nov 23, '10 11:06 AM
for everyone
Đôi trẻ Phạm trọng Hiếu và Hoàng Thị Mỹ Phượng.
Ngày cưới: 28.11.2010.

Rồi cái ngày nôn nao chờ đợi ấy cũng đến: Con trai của bạn tôi lấy vợ. Chuyện ấy đương nhiên như trăng đến rằm phải tròn. Với gia đình bình thường như tôi, lấy vợ cho con quả là một việc hết sức quan trọng và to tát. Nhưng với bạn tôi, đơn thân nuôi dạy con từ bé đến lớn, việc dựng vợ cho con lại càng không dễ dàng gì. Tôi thầm phục bạn tôi vô cùng, không thể nào trong một vài câu chữ có thể vén lớp bụi thời gian mà soi thấu hết những trang đời khó nhọc đã qua, để thấy cuộc đời của bạn tôi, một người phụ nữ tuy nhỏ bé nhưng kiên cường và dũng cảm biết dường nào.

Bạn đã một mình ôm con thơ đi qua suốt cái thời bao cấp ấy, cái thời mà một cây củi, một chai mắm, một miếng thịt cũng phải xếp hàng mua tem phiếu. Người giáo viên có khi ôm cái bụng rỗng không lên lớp, vẫn cố tin vào một ngày mai tươi sáng hơn. Nhiều người chèo chống không nổi đã bỏ dở giữa chừng con thuyền chở đầy chữ nghĩa ấy, nhưng bạn tôi vẫn âm thầm , dẻo dai đi trọn con đường nghiệp dĩ đến giây phút cuối cùng, bên cạnh cậu con trai ngày mỗi khôn lớn cùng với mái tóc của mẹ phai màu theo năm tháng.





Hôm nay con trai lấy vợ. Hạnh phúc òa vỡ nơi đuôi mắt chân chim của bạn. Tôi thấy đuôi mắt ấy đẹp quá, rạng rỡ quá. Hạnh phúc ấy đời người chỉ có một lần. Bạn sẽ rơi nước mắt vì sung sướng khi khoác tay con trai đi giữa hai họ và bạn bè. Tôi nghĩ vậy đó, vì trái tim người mẹ mách với tôi điều ấy.

Chúc cho đôi trẻ thật rạng ngời trong ngày cưới, và cùng nắm chặt tay đi bên nhau đến hết cuộc đời, cho nụ cười của bạn tôi mãi mãi tròn vành như mặt trời lúc sớm mai, luôn mang lại sự ấm áp cho mọi người khi nhìn ngắm.

Vậy nhé, bạn yêu. Những người phụ nữ như bọn mình dù đời thường có xộc xệch, giản đơn đến đâu thì trong ngày cưới của con mình cũng phải thật đẹp như một Hoàng thái hậu đúng điệu đấy nhé. Chỉ nhường cô dâu một chút thôi nha.

Yêu bạn vô cùng.


Photobucket



THÔNG ĐIỆP CỦA CÔ MINH TRANG (MÂPM)


......Photobucket



Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Tôi đã gặp một câu thơ mùa xuân...





Tôi làm thơ như một kẻ lãng du…một kẻ lãng du hát cho mình nghe là chính ... Và may mắn , tôi gặp được những người cũng là những kẻ lãng du đã chịu ngồi nghe tôi hát với tâm hồn biêng biếc cỏ cây , đã hát cùng tôi khúc hát hoan hỉ giữa cuộc đời…Đó là những cuộc gặp gỡ đủ để tôi thấy mình là người may mắn..


Tôi nhận món quà của em vào đúng ngày 20 tháng 11 _ nó là món quà em tặng tôi _ như lời nhắn_ “:một ngày, em vào net “chôm” thơ chị về đọc những lúc nghỉ ngơi vì ko phải lúc nào em cũng có thể ngồi trước máy tính. Em định viết tặng chị entry này hôm sinh nhật chị, nhưng những môn thi cứ bó buộc em. Và em đành để đến bây giờ. Như một món quà của em nhân ngày 20/11 gửi tới chị”


Cám ơn em nhé Xuân Thi , thật ra sinh nhật chị không đúng ngày của Multiply báo …nó qua lâu lắm rồi nhưng không sao cả vì quà thì lúc nào cũng đẹp , và đây là một trong những món quà đẹp nhất chị nhận được trong suốt phần đời gắn liền với ngày 20.11 …của mình. Cám ơn em ..cám ơn Xuân Thi _câu thơ nhỏ mùa xuân_



MỞ CỬA MỘT HỒN THƠ
             (Đọc chị Hạ Dung)

Có rất nhiều con đường để chúng ta đến với thơ ca. Nhưng bạn sẽ không thể dừng lại quá 5 giây trước một bài thơ, nếu như trong bạn không có một chút xúc cảm nào dành cho thơ. Với thơ, đọc là một chuyện, và cảm lại là một chuyện khác. Có người thích một bài thơ chỉ đơn giản bởi ngôn từ đẹp, âm điệu thơ mượt mà, sâu lắng, dễ đi vào lòng người. Ai đó lại yêu một bài thơ khác bởi cái ý tứ tinh tế, khơi thức niềm rung động sâu xa, ngỡ như người ta tìm thấy tâm hồn mình trong đó. Đi xa thêm chút nữa, có người cảm một bài thơ bởi nó độc đáo, đặc sắc, ấn tượng từ ngôn ngữ, tư duy cho đến cấu trúc và nhịp điệu thơ. Cũng giống như đôi khi ta thích một bài hát chỉ vì thích lời điệp khúc hay mê cái giai điệu đang hòa cùng tâm trạng lúc bấy giờ. Thơ đã từng đi vào tôi bởi trăm ngàn lý do như thế, và trên những nhịp cầu thi ca, những hồn thơ lặng thầm mở cửa giữa hồn tôi.



Hạ Dung, cái tên ấy có thể còn xa lạ với những người yêu thơ, hoặc những ai thuộc lĩnh vực sáng tạo nghệ thuật, bởi chị không phải là nhà thơ chuyên nghiệp. Chị viết như một nhu cầu được tự sự, được trải lòng mình trên trang giấy, được chia sẻ xúc cảm với bạn bè, người thân. Không cầu kỳ, không chuốt trau cho ngôn từ hoa mĩ, thơ chị hiền lành, dung dị và đầy nữ tính. Phải chăng vì thế mà cái níu lòng người đọc của hồn thơ Hạ Dung ăm ắp một chữ Tình?


Thi sĩ Xuân Diệu từng nhắn nhủ tới độc giả của mình: “Bạn chớ bắt chước những người khôn ngoan, họ không biết quý cái phần ngon nhất của cuộc đời – Tình yêu và Tuổi trẻ”. Với Xuân Diệu, Tình yêu là “nơi cất giữ Tuổi trẻ”([1]) và con người ta chỉ thực sự già đi khi đã “tắt lửa lòng”(2). Chính cái chất tình làm nên chất trẻ trong thơ Hạ Dung. Đọc chị, chúng ta có cảm giác rằng đó là lời tự tình của một cô gái tuổi đôi mươi. Những hờn giận, những yêu thương, cả những day dứt, trở trăn đều mang hơi thở của sự nồng nàn, rạo rực thưở tình yêu đương thì hoa nụ. Ta hãy nghe lời bộc bạch của chủ thể trữ tình trong thơ:



Em sẽ không biết xuân về
Nếu sáng nay không nghe xuân gọi
và không nghe anh nói: “yêu em”…


                                         (Cám ơn anh, cám ơn mùa Xuân)



Hẳn đây là lời của một cô gái khi bước vào tình yêu. Âm điệu rạo rực của mùa xuân song thanh cùng lời “anh” nói “yêu em” mang đến cho ta cảm xúc tươi mới của hồn người. Còn gì hạnh phúc hơn khi sóng bước bên Xuân xinh tươi trong niềm hân hoan rạng ngời của nụ tình vừa chớm. Thế nên, cũng như bao cô gái đương yêu khác, nhân vật trữ tình trong thơ chị cũng mang cái khát khao rất dễ đồng tình:

Hãy cứ nói yêu nhau như vẫn nói
Như cái nhìn chưa chạm đã say mơ


                           (Khúc giao thừa cho Digan)


“Cái nhìn chưa chạm đã say mơ” có ẩn chứa không một tình yêu sét đánh? Trong văn chương và cuộc sống, người ta vẫn nói nhiều đến một tình yêu bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên. Một sự rung động hồn nhiên và bất ngờ làm xôn xao con sóng tình từ phút ấy. Nhưng trong câu thơ của chị không nói đó là cái nhìn đầu tiên hay cái nhìn thứ bao nhiêu. Điều đó đưa đến cho người đọc liên tưởng đến một thiên tình không có tuổi. Ừ, mà tình yêu thì có tuổi bao giờ. Nên dù là cái nhìn thứ bao nhiêu đi chăng nữa, vẫn cứ cho ta những xúc cảm rạo rực “say mơ” như thưở ban đầu. Chợt nhớ nữ sĩ Xuân Quỳnh từng tự sự: “Trang nhật ký xé trăm lần lại viết/ Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau” Trong dòng cảm xúc suy tư của hồn mình, nhân vật trữ tình bước ra từ trang thơ Hạ Dung cho chúng ta nhận thấy tình yêu có biết bao điều kỳ diệu. Ấy là khi:


Em bắt đầu yêu bóng đá vì anh
Cái không thể đã bắt đầu có thể
Tình yêu đôi khi lạ thế,
Rất say mê mà trong trẻo vô cùng


(Tình yêu đôi khi lạ thế)

hay:

Khi dịu dàng anh nói: yêu em
Cuộc đời bỗng hiền lành đến thế
Tiếng cười bỗng dưng thật khẽ, reo vui


và lúc này đây, cô gái đã hiểu rằng thông điệp của tình yêu không chỉ nói bằng lời, tình yêu được gửi trao bằng ánh mắt, bằng lời thương dìu dặt trong tim:

tình yêu cũng có lúc lặng im
niềm vui cũng có lúc lặng im
và hạnh phúc đôi lần không réo rắt
và nỗi nhớ đôi lần im bặt
chờ giông
.

(Thơ tình ngày có bão)


thế nên, chẳng cần tìm xa xôi, mà:

Hãy cứ nhìn em như anh vẫn nhìn thôi
Không chỉ nhìn bằng mắt
Hãy cứ nghe em trong muôn vàn lẩn khuất
sâu lắng một tình yêu


Nên không cần phải hỏi: Em có yêu?
Tình yêu vẫn luôn đâu đó
Hãy lắng nghe nhịp tim anh... rất nhỏ
dịu dàng lời em...
Hãy lắng nghe nhịp tim anh... rất nhỏ
dịu dàng lòng em...


                                              (Tình yêu không thể bắt đầu từ câu hỏi)
Trái tim rất con gái ấy dường như không phút nào không đập vì ái tình. Những lời thơ say men yêu của chị tràn ngập niềm hạnh phúc và biết bao cảm thức thân thương. Với một tâm hồn yêu trong suy tư, yêu trong từng ý nghĩ, thơ chị rất ít có khoảng lặng cho riêng mình. Từng câu, từng chữ luôn mang đến cho chúng ta những gợi mở về sự gắn kết giữa hai trái tim phút hòa cùng nhịp đập, có lúc ạt ào, có lúc lắng sâu:


Khi ta yêu nhau
Chân níu lấy nhịp chân
Năm ngón bỗng nhớ nhung năm ngón
Nụ hôn vội làm trái tim bận rộn
Ta yêu nhau trời đất cũng trong ngần
Ta yêu nhau mây gió hóa tình nhân…

                                            (Khi ta yêu nhau)


Khi tình yêu bắt đầu từ nỗi nhớ
Ta nợ nhau đằng đẵng… một đời
Ta nợ nhau niềm vui
Nợ nụ cười, tiếng khóc
Nợ những ngày... một mình đơn độc
Mà giấc mơ… thi thoảng giật mình


                                   (Bài thơ tháng năm cho loài chim di trú)


Cái giật mình mới day dứt và ám ảnh làm sao, thương làm sao! Thấu hiểu sâu xa từng nấc thang trong cung bậc tình cảm, người làm thơ nắm bắt rất tinh tế những động thái tâm trạng của cảm xúc tâm hồn. Sau phút giây bâng khuâng hạnh phúc là niềm trăn trở mông lung:

L
àm sao ta giữ được mong manhGiữ được gió, giữ được đời cuồng nộEm mở cửa lòng mình giông tố thả tình trôi…

                                          (Em mở cửa lòng mình thả tình trôi)



Trong niềm trở trăn bộn bề như thế, nhưng hồn người không khát khao đủ đầy, không ước mong được đi đến tận cùng của cõi đam mê. Dường như hơn ai hết, trái tim nhạy cảm của người phụ nữ đã từng sống trong yêu đương với muôn vàn cảm xúc hiểu rất rõ vòng quay của quy luật tình cảm, nên chỉ thốt lên những mong ước thật giản dị mà vô cùng tinh tế:



Tình yêu cứ là trăng khuyết
Tình yêu đừng là trăng tròn
Tình yêu chỉ chừng như mộng
Đủ làm ngơ ngác tim non


                                          (Tình yêu cứ là Tháng Chạp)


Ngay cả cách yêu, cách thổ lộ tâm tình của chị trong thơ cũng mang nét hồn nhiên tươi trẻ, tựa hồ như lời bộc bạch của chính “trái tim non” khi dạo bước trên đường tình. Con tim yêu luôn mở cửa hồn mình trước hồn người trong phút giây xao động không chút giấu che. Ấy vậy nhưng điều đó vẫn không làm mất đi vẻ dịu dàng, ý nhị của lời tình trong thơ:


Có những ngày em chẳng nhớ anh
Nỗi nhớ hững hờ đi vắng
Những ngày chẳng mưa, chẳng nắng
.. chẳng buồn, chẳng vui


                                          (Có những ngày như thế)


Lời tự bạch quá đỗi hồn nhiên, nghe thật thương. Có gì khó hiểu đâu, bởi:


Tâm hồn em mong manh thế, luôn luôn
Cứ xô dạt lao xao như sóng
Thơ và anh lại lung linh xao động
trái tim em


Có những ngày em quên rất hồn nhiên
Để em hiểu…
Thơ và anh ... là những điều có thật


                                       (Có những ngày như thế)

Bởi vì:


Lòng em đó mỏng tang như gió
Thổi mùa về thương nhớ một vầng trăng

                                      (Ngày mưa, ngày rất vội)


Có ai đó từng nói: “Có cảm nhận được nỗi buồn mới thấy hết ý nghĩa của niềm vui” Đôi khi, giữa cô đơn hiu quạnh, người ta mới nhận ra giá trị đích thực của một chữ Tình. Và điều này cũng không nằm ngoài dòng suy tư về tình yêu của chị được thể hiện trong thơ:


Ta với Mình - Mình với Ta
Tình yêu là chút ngân nga của lòng
Ta con dế nhỏ phiêu bồng
Ngủ ngoan giữa cõi hư không đất trời

                                       (Ô hay)

Hình ảnh hóa thân của “con dế” càng trở nên bé nhỏ giữa cõi hư không mênh mông, song chỉ cần một khúc ngân nga của lòng “Mình” với lòng “Ta”, tình yêu như được chắp thêm đôi cánh để hồn người “phiêu bồng” trong mênh mông cõi đời trần thế.

Trong cảm nhận chủ quan của mình, tôi thầm nghĩ, phải chăng cái đặc trưng của chất giọng miền Nam dịu dàng, êm nhẹ đã làm nên nét nữ tính hiền lành trong thơ Hạ Dung? Bởi hình ảnh người con gái trong thơ đi giữa phố Sài Gòn gợi lên trong lòng người đọc những cảm mến từ vẻ đẹp dung dị mà kiêu sa, nhưng vẫn chất chứa sự gũi gần thân thuộc.




Em về qua khung cửa mùa đông
Sài Gòn lạnh co mình trốn rét
Tháng chạp níu chiếc lá vàng mỏi mệt
Con đường quen nằm nhớ nắng nghẹn ngào


Em về qua một góc phố xôn xao
Ngôi nhà cũ có giàn hoa tím biếc
Có đôi mắt giờ đã đã xa biền biệt
Có chút tình thơ trẻ đã phôi phai

                                     (Em đi qua Sài Gòn mùa đông )

Saigon của em mênh mang
Từng nỗi nhớ ngọt ngào quá thể
Con đường xưa bước chân …. thật khẽ
Thời tóc bay nghiêng một cái nhìn gần


                                     (Em về qua Sài Gòn ngày bão)


Với lối viết tự nhiên không câu nệ cầu kỳ hay phá cách, thơ chị chủ yếu thiên về cảm xúc và những tâm tư về tình yêu. Từ nồng nàn say đắm, rạo rực đam mê, đến nhớ nhung, mong ngóng, rồi giận hờn xa cách. Mỗi câu chữ, mỗi bài thơ đôi khi đan xen nhiều cung bậc tâm trạng. Tất cả mở ra giữa hồn ta những tâm tình chất chứa nỗi suy tư. Một điểm ấn tượng trong thơ Hạ Dung là chị không ít lần diễn tả thật tinh tế những biến đổi cảm xúc trong lòng người con gái khi yêu. “Lòng em đó mỏng tang như gió/ Thổi mùa về thương nhớ một vầng trăng”, có khi thì: “Lòng tôi như men rượu vang/ Chếch choáng màu hổ phách”, hay đôi lúc: “Lòng mềm giữa vạt mưa bay”, và dữ dội hơn cả là: “lòng em giông tố”, rồi: “lòng em dạt dào sóng xô”. Cũng có khi dường như tâm hồn tưởng chẳng có xúc cảm nào rung ngân, bởi: “Em như con mèo biếng/ Lòng lạnh tanh/ Những ngày không anh”. Và lời thơ cũng thật đa tình trong từng cảm nhận:


Tình yêu nào cũng rạo rực tim non
Cũng day dứt với mất còn, hoan hỉ


                                   (Tình yêu đôi khi lạ thế)


Có thể nói, với nguồn xúc cảm dạt dào không ngừng tuôn chảy, bút thơ chị nghiêng về tình yêu lứa đôi, song, một đôi lần người đọc được dừng tâm bên trái tim hồn hậu bao dung trước những trang thơ chan chứa tình đời, tình người của chị với những nhận cảm thật xúc động:


Vòng xe loanh quanh ngõ
Níu bước chân mỏi rời
Chiếc lưng gầy cong xuống
Tiếng rao buồn chơi vơi


Người mang hoa vào phố
Mang chút hương cho đời
Hoa cười lung linh nắng
Gian nan sao phận người


                                        (Hoa và phố)


Sài gòn thủ thỉ mưa đêm
Hiu hắt lạnh mảnh trăng non đầu tháng
Góc phố nhỏ ánh đèn đường tối sáng
Xe phở đêm gõ những nhịp mời buồn


                                   (Tháng bảy mưa, tháng bảy Sài Gòn)


Em chú tiểu mắt to.
Ngắm nụ sen trầm nở
Ta một tiếng chuông buồn
Gõ đời trầm luân khổ


Em chú chim sẻ nhỏ
Lòng như hương trong lành
Ta cành mai già cỗi
Níu chút tình mong manh


                                  (Hãy là tiểu thí chủ)


Xưa nay người ta vẫn tôn cho thơ lối tư duy “ý tại ngôn ngoại” (ý ở ngoài lời), cho nên thật khó để nói hết những cảm nhận của bạn, của tôi, của ta, của người về một trời thơ, một hồn thơ chỉ trong một bài viết nhỏ. Xin dành lại sự cảm nhận cho bạn bè gần xa. Mến chúc chị Hạ Dung trên hành trình đến với thi ca sẽ còn mang tới cho chúng ta những bài thơ dịu dàng tươi mới “Như mùa xuân lộc biếc thủy chung chờ”…


XUÂN THI([1]), (2) Chữ dùng của nhà nghiên cứu văn học Chu Văn Sơn

Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

Cám ơn các con !



Có lẽ cô cũng phải viết cho các con  những điều dự định viết từ những ngày bắt đầu năm học mới nhưng vì nhiều lý do nó vẫn còn đâu đó cho đến hôm nay …viết vì e rằng sau này cô sẽ chẳng còn có đủ lòng háo hức để mà viết cái gì cho tháng 11, cho phần đời cô cho là dài nhất,ý nghĩa nhất trong suốt quãng đời làm người của mình , cho những niềm tin ,những thất vọng , những hân hoan , những căm giận và vượt hơn hết là những thương yêu cô dành cho các con_những học trò của cô_ …

 

 

 

Cám ơn lũ trẻ của cánh rừng tím ngát hoa bằng lăng cách đây hơn 30 năm ..khi cô còn là một cô giáo trẻ phơi phới tin yêu, xách ba lô rời phố lên rừng với cái nhìn hồn nhiên và trái tim lửa đỏ ..

Cám ơn vì chính các con chỉ cho cô biết rằng mầm sống khởi đi từ những nhọc nhằn của đất ,của tuổi thơ các con tóc khét nắng mùa hè, của manh áo phong phanh những sáng mùa đông co ro đi học , của những bữa cơm khoai nhiều hơn gạo …của những ngày thiếu nước ngồi đêm chờ những cơn mưa rừng ào ạt đổ về..

 


Cô lớn lên từ đây , cô yêu nghề mình từ đây , cô hiểu mình hơn khởi đi từ một tình yêu giản dị :yêu người …để nhiều năm sau bỏ rừng về phố cô vẫn nhớ những đôi mắt trong veo …cô vẫn đau đáu một nỗi ân hận chưa một lời từ giã các con , chưa một lời từ giã cánh rừng cô đã yêu suốt thời tuổi trẻ

 

 

Cám ơn lũ trẻ ở phố , lũ trẻ của những tháng năm cô hiểu hơn về cuộc đời ,hiểu hơn về nghề mình, hiểu hơn và đôi lúc phẫn nộ hơn với chính những điều mình đã chọn … Lòng không còn những tin yêu , trái tim đã đôi lần khép lại với những điều cháy bỏng , cảm nhận sâu sắc hơn những cay đắng về thân phận người thầy.

 

Cám ơn vì chính các con đã níu giữ cô sống trọn với nghề ,chính các con đã dạy cô bài học sạch trong khi đối diện với những điều sạch trong từ ánh mắt nhìn , từ nụ cười hồn nhiên vui thích của các con trong những bài giảng .Cám ơn vì giữa những hoài nghi cô vẫn có được niềm tin không phải từ những điều người ta hô hào mà chính là từ những điều thấy được từ các con…

 

 

 

Cám ơn nhé lũ trẻ đã cùng cô đi hết một quãng đường dài hơn 30 năm .Cám ơn vì chính các con dạy cô rằng tình yêu nghề  phải khởi đi từ tình yêu con người , chính các con cho cô biết rằng cái ta cho thật ra luôn luôn bé hơn những cái ta nhận về chỉ là nhiều khi do những ham muốn không cùng ta đã không nhận thấy …

 

Cám ơn những bài học đã biến thành hoa trong lòng các con mà thỉnh thoảng những đứa bé ngày xưa thường chống cằm nghe cô đọc thơ …nghe cô giảng Sử , nghe cô kể về những điều tốt đẹp giữa đời, nay đã là những chàng trai, cô gái , đã là những ông bố bà mẹ trẻ gặp cô vẫn thường nhắc lại . Cám ơn tiếng kêu mừng vui , cái gật đầu chào , cái ôm thân tình các con đã dành cho cô trong những lần gặp lại ..

 

 

Cám ơn các con những đứa học trò có khi cô quên , có khi cô nhớ … cả những đứa lớn khôn , thành đạt ..cả những đứa vấp váp, bôn ba ..Các con chính là những hình ảnh đẹp nhất trong phần đời đẹp nhất của cô ..cái phần đời có yêu thương và có cả những thất vọng khôn cùng .

 

 


Tháng 11 …

Cô viết lá thư cám ơn những tháng ngày đã cũ , cám ơn cả những cái khởi đầu ngây thơ khi bước vào nghề ..cảm ơn cả cái ngộ ra cô dần dà nhận được , cám ơn cả ngày từ giã nghề mà lòng vẫn bình yên thanh thản ..Cảm ơn phấn trắng , bảng đen , cảm ơn bạn bè đồng nghiệp …cảm ơn lũ trẻ cô đã trao nhiều điều và nhận lại nhiều điều …Cám ơn các con !

 

 

... Photobucket
... Photobucket

... Photobucket

... Photobucket



...Cùng GV hưu sáng nay

Photobucket


Về thăm trường cũ
..Photobucket.

...Khoảng sân xưa

Photobucket





Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

Một sáng Saigon với MM




M này ..
Lúc nào chị em mình gặp nhau cũng là những buổi sáng chủ nhật Saigon .Sáng nay ,Saigon cũng thật đẹp … Đường phố thông thoáng, nắng dịu dàng và chừng như mùa thu vẫn ở bên kia đường, trên hàng cây vàng lá mà M bất ngờ nhìn thấy để thu vào một bức ảnh cho chị …


Chị đang có những ngày tất bật , hẹn M trước tiên là có lý do nhưng rồi hình như cái lý do đó trở nên thứ yếu mà ta gặp nhau vì cần gặp là chính M nhỉ ?  Suốt chặng đường về của chị _ khi mà có lẽ M còn đứng lại đâu đó trên con đường mà cả chị và M đều yêu con đường một thời dẫn đến ngôi trường của M và ngôi trường của chị để vu vơ lia một vài bức ảnh _ chị bỗng nhớ đôi mắt đỏ của M… chị bỗng nhớ có một lúc nào đó trong những câu chuyện tưởng chừng như vu vơ của hai chị em mình, chị cũng chừng như cay mắt .


Người ta thường cứ hay nghĩ lung về những điều mất đi , những điều không còn là của mình ,những điều mà có khi do mình , có khi do người nó đã không còn cùng mình nương cánh … Với những cái được thì dường như lúc nào cũng chừng như quá ít và với những cái mất đi chừng như lúc nào cũng lại quá nhiều … đó là những lụy phiền mà con người cứ tự chuốc cho mình ,phải không?

Càng ngày chừng như chị ngộ ra nhiều điều về những được mất trong đời .Ngộ để tự nhủ mình mở lòng buông bỏ . Nghĩ cho kĩ mọi thứ trên cuộc đời này đều có cái duyên ràng buộc ,khi không còn duyên ta hãy nhẹ lòng buông và tập dần quên nó nghen M.


Thật dễ thương khi M chọn một góc trên bờ sông Saigon làm nơi gặp nhau .Chị yêu lắm con sông này …con sông mà suốt thời con gái chị vẫn thường ngày đi qua ,con sông có một chuyến tàu mà một phần đời chị đã cô đơn dò từng bước, con sông nước luôn lặng lờ soi bóng những tòa nhà cao tầng của cái thành phố chẳng bao giờ biết già này…Người ta luôn có một nơi chốn để yêu thương và trở về ,có khi không hẳn vì nó là nơi chôn nhau cắt rốn phải không ?


Ngày đang qua ,chị nhớ những giọt nước mắt sáng nay , chị nghĩ đến màu vàng của những chiếc lá ,chị nghĩ đến những dề lục bình thoáng thấy ở rìa sông .Nước mắt rồi sẽ khô, những hàng cây rồi sẽ tự thay lá mới ,những dề lục bình sẽ phải tìm được nơi chốn trở về , ta cũng thế , lại đi tiếp ,lại tập yêu thương và quên lãng…nhé M !



..Cafe Vườn Kiểng ven sông Saigon

 Photobucket


Đường Tôn Dức Thắng ( Cường Để cũ)

      
                       .. Photobucket

Góc quán

.. Photobucket



..Mùa thu vàng bên sông Photobucket..


Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 11 tháng 11, 2010

Còn chút hương xưa...




Bạn nhắn : “Mai mình về Saigon , café nhé !” Tôi nhắn lại : “Sợ gì mà không !” Tôi với bạn luôn có cách nói nhát gừng bỡn cợt như thế từ những ngày bắt đầu là bạn …Hơn 30 năm , thời gian cứ trôi qua tuồn tuột …Cái chàng thanh niên một thời hay “dòm lén” vạt áo dài màu tím của tôi giờ đã là người đàn ông bệ vệ , da ngâm đen , mái tóc lấm tấm bạc ..duy có nụ cười hiền là không đổi thay .


Bạn bảo : “Mình đúng là hai lúa rồi … Saigon giờ thay đổi đến sợ ,nhiều nơi mình không nhận ra” Tôi cười: “Miễn là nhận ra tui là được rồi ..” .Bạn lại cười : "Chừng nào D thay đổi đến nỗi ko nhận ra thì tui không về Saigon nữa …” Tôi đùa …"Thế lần này về vì công chuyện hay về vì nhớ tui?" …Bạn chẳng trả lời , chỉ cười cười ..Tôi lúc nào cũng thích bắt bí bạn y như hơn ba mươi năm trước , y như thời tôi còn là con bé nhà quê giữa bao nhiêu thứ trang phục hợp thời trang vẫn thích mặc áo dài đi hoc và là kẻ hay lơ đãng với tình yêu như bạn nói , y như thời hai đứa thường ngồi đấu láo ở góc hành lang giảng đường Văn Khoa rồi cười loang cả buổi trưa nắng Saigon trong veo ngọc bích.



Bạn nhìn ra con đường trước mặt thoáng ưu tư . Hình như bạn gầy hơn năm trước ..hình như bạn buồn hơn năm trước .. Có phải khi già rồi người ta lại lặng thầm hơn không ? Tôi phá tan sự im lặng bằng một loạt những lời thăm hỏi về một nửa hiền lành , về hai đứa con và thằng cháu nội của bạn , xin lỗi vi lần trước không thể dự đám cưới thằng nhóc lớn của bạn do xa quá , công việc lại bó buộc …để nghe bạn cười tếu táo : "Thế là một đều nhá …kỳ này mình cũng không thể đến dự đám cưới thằng nhóc của D vì hôm đó có việc và cũng vì mỗi lần về khó khăn quá …”



Bạn than dạo này thường xuyên mất ngủ  …thỉnh thoảng cứ như hụt hơi  đau lói ngực nên về khám bệnh mà chắc sắp chết hay sao mà đêm không ngủ được lại nằm nhớ linh tinh ....

Bạn nhớ từng góc phố Saigon, nhớ từng góc sân trường, nhớ những ngày đao binh với hình ảnh bạn bè ngã xuống , mùi thuốc súng, đêm rừng nghiêng bóng trăng soi …nhớ cả khúc sông buồn bạn đã ngồi suốt buổi chiều khi quyết định không làm hồ sơ xuất cảnh vì thương cha mẹ già không ai chăm sóc .Thế mà về nhìn Saigon của cái thời trai trẻ chừng hai bữa là bạn lại nhớ khoảnh vườn quê, nhớ tiếng cá quẫy nước ban trưa , nhớ tiếng gà gáy sáng ,nhớ tiếng đàn phím lõm những tối có trăng và giọng vọng cổ buồn buồn của cô gái quê mà dù không phải là người mê cải lương bạn vẫn hình như luôn thương nhớ …

Tôi hỏi bạn có bao giờ có ý định trở lại sống ở Saigon . Bạn lắc đầu …có lẽ không, mọi cái đã thành nếp ..bạn là người của cái vùng đất xa xôi ấy từ lâu . Saigon giờ như người tình cũ chỉ để thỉnh thoảng nhớ và ghé thăm chứ không thể là sự chọn lựa cuối cùng.


Hai đứa im lặng nhìn ra đoạn đường xe cộ khít khao qua lại … Buổi sáng đang dần qua , Saigon lung linh cái thứ nắng nhí nhảnh cợt đùa trên những chiếc lá xanh của hàng cây cao trên góc đường ĐTH _ NĐC Bạn nhìn tôi cười :“Saigon thay đổi chóng mặt mà D hình như vẫn còn lơ đãng với tình yêu như “hồi nẳm” nhỉ?… Cái giọng Saigon lai miền Tây sông nước của bạn làm tôi buồn cười muốn chết ..Tôi dấm dẳng : “Mình ý hả ..lơ đãng muôn năm , với lại …sắp qua rồi !!! Có những điều không phải cứ muốn mà được Thạch ạ ! Mà Saigon thay đổi đâu có ảnh hưởng gì đến tui đâu ?” Bạn chỉ ừ hử hiền lành giống y như lần hai đứa chia tay ở cổng trường Văn Khoa trước ngày bạn nhập ngũ…hơn ba mươi năm trước …


Chúng tôi chia tay nhau . Bạn bảo : “Mai lấy kết quả bệnh tình thế nào rồi mình về luôn đấy” Tôi dặn kỹ có kết quả là báo với tôi ngay, tốt hay xấu gì cũng phải báo không thì “biết tay” tôi …Bạn lại cười hiền lành nói thêm : “Sáng đi ngang Văn Khoa .. trường giờ khác quá nhưng yêu Văn Khoa ngày xưa hơn …” Tôi bỗng chùng lòng …mình cũng thế Thạch ạ .


Thời gian qua …tôi qua , bạn qua …vẫn có điều gì thân thuộc lắm ở lại trên từng góc phố Saigon Thạch nhỉ ?



Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010

Buồn buồn ...cười vu vơ ...!


Lúc nào cũng vậy cầm tờ Tuổi Trẻ lên là tôi đi tìm cái ông Bút Bi để xin ổng một nụ cười dù đôi khi cười méo xệch …

Hôm rồi tôi ca cẩm trong một entry rằng : giá mà tôi được xòe tay nhận một chiếc vé trở về với tuổi thơ trong trẻo của mình thì … sáng nay, đọc bài viết ngắn của ổng tôi bật cười thành tiếng làm bà cụ ngồi bên cạnh đang nhăn nhó vì đau …cũng nhìn tôi và cười méo xệch , bỗng dưng tôi muốn hỏi bà cụ rằng : “Bác ơi bác có muốn mua vé trở về tuổi thơ không ?” hết sức nhưng ngại nên tần ngần mãi đến khi bà cụ khuất sau phòng khám…
Tôi ngồi nhìn dãy hành lang bệnh viện chi chit người nghĩ thầm : sao mà bây giờ người ta bị bệnh nhiều thế ? Rồi lại tự hỏi : bao nhiêu trong số những người này có một tuổi thơ êm ả để thi thoảng nhớ về ?


Nghĩ kĩ, ông Bút Bi này cũng có lý dù cứ như là chuyện nói đùa …Chẳng biết sau này đám trẻ bây giờ có nhớ về tuổi thơ của chúng không ? và nếu có thì chúng nhớ gì nhỉ ..?


MUA VÉ ĐI TUỔI THƠ...

Những linh hồn người chết rất ngạc nhiên khi gần đây trước cửa thiên đàng có thêm hai quầy vé. Một ghi “vé đi tuổi thơ”, cái còn lại ghi “vé đi người lớn”. Hỏi ra mới biết có một người chết lúc vào thiên đàng đã mang theo cuốn Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Nhiều thiên thần đọc được thấy hay, nên nảy ra ý định ban thêm cho những linh hồn trước khi nhập thiên đàng một đặc ân: ai có nhu cầu sẽ được nhận một chiếc vé để được nhìn lại một thời thơ ấu của mình. Nhưng có một vị thần nghịch ngợm bày thêm quầy “vé đi người lớn” để xem thử các linh hồn thật ra muốn trở lại với thời thơ ấu hay lúc trưởng thành.


Thời gian đầu tiên, “vé đi tuổi thơ” in bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng lạ lùng thay, chỉ một thời gian ngắn, số người xin vé đi tuổi thơ giảm đi hẳn. Các thiên thần ngạc nhiên, vì theo hiểu biết lâu nay của các thần thì ai cũng vậy, thích nhất là được gặp lại thời thơ ấu.

Một cuộc điều tra được bí mật tiến hành. Kết quả làm các thiên thần đau hết cả đầu. Hóa ra không ai đặt vé đi tuổi thơ, bởi tuổi thơ của họ gặp phải nhiều chuyện không vui. Người kém may mắn thì bị bạo hành, bị bỏ rơi. Người được xem may mắn hơn là được đi học thì gặp chương trình giáo dục quá tải. Ngay cả thú vui chơi của trẻ nhỏ thì than ôi, đồ chơi hầu hết không an toàn...
                                                                       BÚT BI
                                                       (Báo TT ngày 5,11,2010)




Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

Giá mà ...




Sáng nay, thấy mẹ tôi ca cẩm đứa cháu hiếu động , nghịch ngợm , lúc nào cũng vồ cái này , chộp cái kia … tôi cười hỏi mẹ :“Hồi còn bé, con thế nào hở mợ ?” Mẹ tôi cười : “Hồi còn bé con hiền và rất ngoan chứ không khó bảo như lũ trẻ bây giờ…” rồi mẹ kể hàng lô hàng lốc những kỷ niệm thời thơ ấu chứng minh rằng tôi ngoan và hiền …


Nhắc nhớ của mẹ bỗng làm tôi nhớ quá cái thời tuổi nhỏ yên ả của mình ở cái vùng đất nghèo nhìn đâu cũng thấy những cánh đồng xanh mướt lúa và những ngôi giáo đường nhỏ với những tháp chuông cứ kinh coong …kinh coong…mỗi sáng mỗi chiều


Tôi thời thơ ấu thế nào ?…bây giờ, chỉ còn lưu lại trong trí nhớ tôi hình ảnh một con bé nhỏ xíu mười tuổi học lớp nhất trường làng đi qua những cánh đồng lúa cao hơn đầu vào những sáng tinh mơ để đến trường hoặc những buổi chiều ngồi bó gối nhìn thằng bạn thân chân trần chạy trên khoảng đất rộng phía sau ngôi giáo đường nhỏ với cánh diều làm bằng những tờ giấy báo xỉn màu …


Hồi ấy tôi chỉ có vài đứa bạn vì lớp tôi chỉ vỏn vẹn có bảy đứa bốn trai ba gái … Trong đám bạn ,tôi thân nhất với thằng Phố. Nhà Phố nghèo , quanh năm đi học nó chỉ mặc cái áo sơ mi vàng ố …hoặc thi thoảng là cái áo may ô cũ rích . Phố lớn hơn chúng tôi một tuổi ,ốm nhom ,cao nhòng, tóc khét nằng với làn da đen nhẻm ..hay cười và đôi mắt sáng, trong veo .Tôi nhớ Phố lâu nhất vì ngày xưa, tôi luôn chọn Phố làm nhân vật trong bài luận văn thầy cho nếu đề tài liên quan đến “tình bạn” , phải rong ruổi với những gian truân của cha mẹ nên nó khôn trước tuổi lại rất khéo tay ,học với nhau suốt ba năm từ lớp ba rồi lớp nhì ,lớp nhất tôi luôn nhận được những món quà nhỏ từ tay nó làm ..như cái dây hoa làm bằng giấy để đựng lọ mực tím , cái đèn trung thu ,cánh diều bằng giấy báo hoặc những tờ giấy lấy từ cuốn vở viết đầy chữ ,bịch trứng cá nó hái từ cây trứng cá trước sân nhà hay chùm phượng vĩ đỏ rực mùa hè …vì thế tôi thân với nó một cách hồn nhiên như cây cỏ lớn lên từ đất.


Gần hết năm lớp nhất chuẩn bị đi thi tiểu học ..bố Phố mất vì tai nạn, tưởng rằng nó phải bỏ thi vì gia cảnh đã khó khăn lại càng khó khăn hơn sau cái chết của bố , nhờ thầy giáo giúp đỡ Phố cũng đi thi và tất cả chúng tôi đều vượt qua kỳ thi đầu tiên trong đời .


Mùa hè năm ấy , bố tôi lại chuyển sang một đơn vị mới , một công việc mới tại Saigon , tôi rời khỏi cái thị trấn nhỏ bất ngờ không kịp gặp lại các bạn , không kịp từ giã Phố … Sau này , mỗi khi có dịp nhìn những cánh diều vụng về trên nền trời cao tôi lại nhớ tuổi thơ mình trôi qua êm ả ở cái thị trấn nhỏ ấy và đôi lần tự hỏi : bây giờ không biết đám bạn bè cũ ra sao …và Phố, bây giờ lưu lạc phương nào ?


Người ta bước qua tuổi ấu thơ với lòng háo hức và đôi mắt luôn nhìn hau háu về phía trước .
Người ta lớn lên với vô số những mối quan hệ chằng chịt của tình bạn , tình yêu, tình đồng nghiệp, tình vợ chồng v…v…
Mọi thứ tình của cái_người_lớn biết toan tính thiệt hơn , biết phòng thủ để giữ mình , biết tấn công để chiến thắng, biết nhớ, biết quên, biết cười , biết khóc là cái thứ tình luôn có chút cái tôi cao ngạo và chút ích kỷ đời thường … để bỗng dưng đôi lần, làm ta nhớ quá cái thứ tình hồn nhiên như cánh diều lồng lộng, cái thứ tình bao dung đến lạ ..mà chỉ một cái lồng đèn , một chùm phượng vĩ cũng đủ làm nên một nụ cười , cũng đủ làm nên một cái nhìn biêng biếc trẻ thơ…


Giá mà... tuổi thơ ơi , ta có thể chìa tay ra nhận cho mình một chiếc vé ..trở về !!!

Đọc tiếp ...