Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Một chút thu Saigon cho lãng tử ...




Tôi gọi nguyenhong là lãng tử …cái tên riêng tôi tự đặt và gọi thế không biết từ lúc nào nhưng nguyenhong mặc nhiên chấp nhận như một thông điệp riêng mà chỉ tôi và nguyenhong biết.


Lúc yahoo 360 thoi thóp thở, tôi sang yume chỉ để tìm một chỗ cất giữ những bài viết của mình, tôi rất ít đi thăm bạn bè dù bạn ở yume của tôi cũng không hề ít … và ở đấy, tôi quen nguyenhong từ cái com trong một bài thơ của tôi .Yahoo 360 chết , tôi chọn Multiply là chỗ dừng chân và gặp lại nhiều bạn bè cũ trong đó có nguyenhong …


Do bận , chỉ thỉnh thoảng nguyenhong ghé sang guestbook hoặc những bài thơ nhỏ của tôi nhưng lúc nào tôi cũng nhận được từ nguyenhong những tình cảm ấm áp : một cái hình được chỉnh sửa , một cái theme đúng sở thích , những hướng dẫn chi tiết cho trang blog…Từ lúc nào nguyenhong đã trở thành người bạn nhỏ trong rất nhiều những người bạn nhỏ khác mà tôi yêu quý


Thích chạy xe tốc độ , thích võ thuật , thích mạo hiểm nhưng lại cũng rất lãng mạn và yêu thơ …Đọc thơ nguyenhong ta có cảm giác cái tâm hồn lãng tử này nợ mùa thu một điều gì ray rứt lắm, món nợ không trả được nên nó cứ đeo đẳng trong nhiều bài thơ về mùa thu …


Đã lâu rồi không chạm bút vào thơ
Em mắc nợ Mùa Thu chuyến hành trình phiêu lãng
Vay gió heo may chút lạnh lùng vô cảm
Em lặng ru mình trong khoảng vắng không tên.

Có những tháng ngày thơ chẳng thể nguôi yên
Nỗi nhớ trong tim bỗng choàng thức giấc
Em thương anh giữa dòng đời tất bật
Nẻo vô tình thu có lạnh không anh?

Xin gửi vào sắc cốm non xanh
Hương gió ấm trong vần thơ em viết
Mưa Mùa Thu nói gì anh có biết
Mắt lá thì thầm... anh có nhớ em không?
(Thơ em gởi mùa thu)



Anh vẫn nhớ em, anh nhớ mùa thu
Nhớ nụ cười đêm nghiêng tình anh thao thức
Nhớ những vần thơ tình bé con con em viết
Có mùa thu về chợt mưa nắng gió bâng khuâng

Anh vẫn nhớ em, cô bé có đôi mắt buồn thu
Nhớ mùa mây về lạc hoang đi trong mắt
Nhớ heo may chiều em buông rèm mi tựa cửa
Làm con sóng muôn trùng bỗng lặng hóa cô đơn

Anh vẫn nhớ em, anh nhớ bé mùa thu
Nhớ lắm tình em ngây ngô ngày hoa nắng
Nhớ câu thơ hồng ươm thơm hương giấy trắng
Thơm giọt hoa nồng em rót lỡ, ta say...

Anh vẫn nhớ em, nhớ lắm bé mùa thu
Nỗi nhớ cạnh bên đời tha hương vất vả
Nỗi nhớ từ lúc bình minh xua cuộc đời hối hả
Về đến hoàng hôn thân chập choạng rã rời...

Anh vẫn nhớ em, anh nhớ mùa thu
Anh nhớ từ nơi anh ở, nhớ từ ngày qua lặng lẽ
Nhớ từ phía không em có những mùa về trong giá rét
Phố lạnh co mình, không viết trọn bài thơ...
...Nếu ngày mai không đến, cô bé mùa thu ơi! em có còn nhớ anh không?...
nguyenhong_(anh nhớ mùa thu)



Cách đây hơn 1 tháng tôi nhận từ nguyenhong một cái PM :
Em đang tổng hợp thơ của chị để làm ra file iBook bỏ vào tủ sách của máy ipad. Cho chị coi cái bìa sách, hôm nay mới in vào được 24 bài, còn lại để về VN em làm tiếp (chỉ để em đọc thôi)
Em muốn thêm hình ảnh cho mỗi bài thơ, nhưng phải do chị chọn. Về SaiGon rảnh rang em sẽ cùng chị hoàn thành tập thơ. Thơ của chị em chọn hết, chị có thể tìm hình ảnh từ bây giờ. Sách rất đẹp chị sẽ coi được khi gặp em.

iBook là một tủ sách (chỉ là cái tủ trống không) rất tiện lợi và đẹp do apple phát hành miễn phí cho bất cứ ai trên thế giới dùng ipad và iphone 4G,( tuy nhiên ở iphone 3GS vẫn coi được). Em mới tham khảo được cách tạo sách cho ibook, và tất cả những cuốn sách sau này sẽ được phát tán rộng trên mạng internet.
hihi...em sẽ "rêu rao" thơ chị bay khắp mạng iBook ...

hẹn chị SaiGon cafe đấy.




Tôi thì chẳng hiểu gì về cái loại hình sách mạng này cả ..nhưng vui vì thấy cái bìa và trang sách đẹp , vui vì tình cảm quý mến của nguyenhong dành cho mình .Lần đầu gọi cho tôi qua phone khi vừa về đến Saigon nguyenhong reo lên: “Trời ơi em đã tưởng tượng giọng nói của chị y như thế này , thật đấy !…”


Chúng tôi gặp nhau với nhiều câu chuyện vui buồn giữa một buổi sáng Saigon tháng bảy ở café Du Miên … Nguyenhong nhận ra tôi ngay khi bước vào quán, trước mặt tôi là một người đàn ông không còn quá trẻ nhưng cũng chẳng quá già , nguyenhong trẻ hơn tuổi mình và đúng là một chàng lãng tử ,nụ cười hiền lành với ánh mắt nheo lại làm cái nhìn như cũng biết cười , thái độ thân thiện cởi mở và chân tình , giọng Bắc di cư bỗng cho tôi cái cảm giác gần đến thế …tôi không nghĩ mình bước ra từ cái thế giới im ắng này để gặp nguyenhong lần đầu …


nguyenhong giới thiệu tập thơ xinh xắn của tôi do chính mình thiết kế từ trong một cái máy ipad nhỏ chỉ tiếc tôi không mang theo kiếng nên chưa coi kỹ được … Kể về một quãng đơi thật đẹp và cả quãng đời gian nan vẫn bằng nụ cười như thế , vẫn bằng cái giọng sôi nổi và ánh mắt tươi vui như thế …Tôi hiểu đời cho mình quá nhiều hạnh duyên để gặp một trong những người bạn thế này …

Cám ơn nhé langtu ..cám ơn một chuyến về từ xứ Phù Tang của em ..Tháng tám , Saigon chẳng có mùa thu nhưng chị tin rằng langtu sẽ thấy mùa thu trên những con đường em đã từng đi qua suốt quãng đời lận đận của mình , em sẽ nhìn thấy mùa thu trong những cơn mưa như dỗi hờn của Saigon thật trẻ ,em sẽ thấy mùa thu trong một ánh mắt nào đấy vừa đi ngang phố để lại một vạt tóc bay làm chạnh nhớ một người tình nào xa lắc …


Mùa thu sẽ chầm chậm đến rồi sẽ lẩn khuất đâu đây …để suốt đời langtu vẫn nợ mùa thu một lời xin lỗi …phải không?


Bìa tập thơ do nguyenhong thiết kế
                            ... Photobucket


... Trang thơ đầu tiên

Photobucket

..Địa chỉ trang blog của nguyenhong
http://nguyenhongjp.multiply.com/guestbook?replies_read=1665


Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2010

Saigon chẳng có mùa thu...

               
     
Saigon chẳng có mùa thu
Nên mơ chút heo may qua phố
Nên co vai mà chừng như chưa đủ
Vẫn vu vơ mơ một cái nhìn gần


Tháng tám
những cơn mưa đành hanh
Cứ tạnh, cứ mưa như giỡn
Cái nắng vàng nhớ mùa thu ngủ sớm
Hàng cây xanh lại thao thức thầm thì


Saigon … đôi khi
Nhớ mùa thu muốn khóc..
Thèm chút trời xanh bích ngọc
Thèm thu


Saigon chẳng có mùa thu
Thế mà buồn nhẹ thế
Thế mà chiều thật khẽ
Chiều đi..


Ngang góc phố nào nghe tiếng hát Khánh Ly
“Ừ thôi em về
Chiều mưa giông tới…”
Ừ thôi em về …đường xa vời vợi
Ừ thôi em về …
Về thôi
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Hoa và Phong vị Huế




Tôi nhận tập thơ xinh xắn vào ngày đầu tuần . Cầm cuốn sách bé bỏng trên tay tôi bỗng nhớ Huế với những con đường nhỏ thanh bình rợp bóng những hàng cây bằng lăng tím ngát mùa hè năm trước , nhớ ánh trăng mỏng manh lấp ló sau những tán lá xanh trên bầu trời Huế , nhớ cành phượng vĩ soi bóng xuống dòng sông Hương hiền lành mệt mỏi vào buổi chiều trước ngày tôi từ biệt Huế …nhớ cả nỗi tiếc nuối khi không được gặp anh _ nhà thơ Võ Quê_. Ngày rời Huế tôi thì thầm nhất định sẽ một lần trở lại .

 

 

VÕ QUÊ _ HOA & PHONG VỊ HUẾ _ tập thơ nhỏ nhắn giản dị mang tính cách Huế là món quà tôi nhận được từ thành phố tôi vẫn còn nợ một lần trở lại . Tôi quen anh Cuội ( nhà thơ Võ Quê) từ yahoo 360 , tôi thích gọi anh bằng cái tên giản dị :”Cuội” . Lần đầu vào nhà anh , đọc những điều anh viết …tôi có cảm giác anh giống một ông Bụt nhiều hơn một nhà thơ …hay đúng hơn là một “ông Bụt làm thơ” . Anh hiền lành, thơ anh hiền lành , thâm trầm , sâu sắc đúng chất Huế …Thơ anh thường đi vào những điều giản dị quanh mình , nó gần như khi bạn nếm một món ăn rất Huế , như bạn bắt gặp một cái nhìn rất Huế trên một con phố hiền lành trong Thành Nội…

 

 

HOA & PHONG VỊ HUẾ  gồm những bài thơ nhỏ 4 câu ca ngợi vẻ đẹp của những loài hoa và những món ăn mang hương vị Huế.Có thể nó là cái nhìn níu lại từ những buổi sáng anh thơ thẩn ngoài khu vườn nhỏ của mình để chăm sóc , để vu vơ ngắm cái vẻ đẹp tinh khôi của hoa trong những buổi sáng đầu ngày . Nó có thể là cảm xúc từ những món ăn do chính  bàn tay người phụ nữ rất Huế sống bên anh đã nâng niu giữ gìn cái hương vị quê nhà để nó theo anh , làm anh ray rứt nhớ trong những lần xa Huế  ..nó bình  dị đến ngạc nhiên …và cũng từ đấy mới thấy được tình yêu thâm sâu của anh với Huế …

 

 

Cám ơn anh Cuội , cám ơn món qùa nhỏ của anh, món quà lại làm Gió nung nấu thêm ước mơ một lần ghé Huế… Một số những bức ảnh gió đề thơ anh …xem như chút lòng Gió gởi cho Huế …thành phố Gió còn nợ một lần quay lại …mai này .

 

... Photobucket

 

... Photobucket

 ... Photobucket


hoa Ngô đồng

Photobucket


        hoa Hoàng Hậu

                 Photobucket


hoa Sầu đông

Photobucket


hoa Cúc vàng
 .. Photobucket



hoa Ti-gôn
.. Photobucket


hoa quỳnh
.. Photobucket



hoa gạo
.. Photobucket



hoa Vô ưu
.. Photobucket


hoa phượng vĩ
.. Photobucket



hoa Sao tím
.. Photobucket



hoa lộc vừng
... Photobucket


hoa Ngọc Lan


Photobucket


....Nguồn ảnh : google
                Thơ : Võ Quê
                Bài viết kính tặng anh Cuội _ nhà thơ Võ Quê _ như một lời cám ơn

Một người bạn _ linalol_cũng nhận được quà và gởi lời cám ơn dễ thương đến anh Cuội . Gió xin phép post thêm ở đây ...



Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

Lời phi lộ




Tôi làm thơ giống như yêu … cứ trăn trở , say mê , cứ thủ thỉ lời ầm ào của sóng gió …,luôn luôn nó là lời thủ thỉ như luôn luôn tôi chỉ lướt qua tình yêu bằng nụ cười và ánh mắt e dè … Những bài thơ tình là sự thôi thúc của trái tim ngỗ ngược nơi tôi …nó nói chứ tôi im lặng . Đôi lúc người đọc bất chợt thấy mình ..cũng chơi vơi, cũng day dứt mà cũng chỉ thầm thì như thế …trong đó có MM _ người bạn nhỏ tôi yêu và yêu tôi …


MM viết cho chính mình qua bài thơ của tôi ..và tôi nhìn lại chính mình trong bài viết của MM …Cám ơn em nghen MM bởi cái chạm khẽ của cảm xúc này với cảm xúc kia nó làm nên điều kỳ diệu của Tình Yêu… chị tin thế …Và cám ơn cuộc đời vì trong những bước loạng choạng vui buồn ta đã vấp phải nhau ….


TÔI NHÌN TÔI QUA THƠ TÌNH NGÀY CÓ BÃO


Tôi không khỏe một tuần nay vậy mà tối nay, nể quá nên bất chấp cơn mưa tầm tã, vẫn phải sà vào một chiếu nhậu. Bạn tôi- chịu đựng tính khí này nhiều năm, đôi khi vẫn “nghẹn ngào” hỏi: Tại sao trong tình cảm, bà không biết “nể nang” như vậy hả Bà? Tôi cũng đã nhiều lần tự hỏi mình như thế, rằng, giá tôi biết “nể tình” hơn, biết đâu giờ đã “ngồi sui” chiếu trên, chiếu dưới. Rằng đôi khi tôi cũng thấy mình khá “tàn nhẫn” trong tình cảm hơn là trong…rượu…và cư xử một cách nghiêm khắc với Bạn Lòng so với Bạn nhậu của mình… Cái đôi lúc đó lắm khi làm lương tâm tôi cắn rứt, ví dụ như trong buổi nhậu chiều nay. May quá, đời còn có một người Phụ nữ …yêu không giống tôi. May quá, đời còn có một người phụ nữ không tàn nhẫn như tôi…Chị biết làm thơ mà …không biết uống rượu, vậy mà, chị vẫn dành ra những lời thơ gan ruột, để giúp tôi tự trả lời cho những lúc lương tâm bị “nhai mòn”:

Nên không cần phải hỏi : Em có yêu ?
Tình yêu vẫn luôn đâu đó
Hãy lắng nghe nhịp tim anh ..rất nhỏ
dịu dàng lời em ….
Hãy lắng nghe nhịp tim anh …rất nhỏ
dịu dàng lòng em…

(Tình Yêu-Thơ Hạ Dung)


Tôi không có đức tính dịu dàng như mọi người phụ nữ khác. Khi Bạn hỏi về một khắc khỏai Yêu, tôi thường “mau mắn” trả lời: Ngu sao! Nhưng dù không dịu dàng, tôi vẫn là phụ nữ, mà mọi phụ nữ đều có chung một tính xấu “nói có mà không”, Chị biết thế, từ chính lòng mình, Chị nói hộ tôi:



Đừng hỏi : Em có yêu anh không ?
Vì tình yêu không thể bắt đầu từ câu hỏi
Vì mùa thu níu sắc vàng bối rối
Trong cái nhìn của anh
Vì khi bàn tay em nằm trong lòng tay anh
Thời gian dường như chậm lại
Cơn mưa chiều vỗ nhịp đời xa ngái
Bỗng mênh mông …

(Tình yêu-Thơ HD)

Tôi thật thà ân hận đã quen biết Chị quá muộn. Và càng thật thà ân hận hơn khi không biết Chị có những dòng thơ “chính xác” về Tôi như thể cú húc đầu lịch sử mà Zidane dành cho Ronaldo trong Worl Cup 2006. Nếu biết, Tôi đã xin Chị bài thơ này về photo ra hàng trăm bản, để trả lời cho ai đó có chút nghi ngờ rằng tôi qúy rượu hơn quý Tình, yêu nhậu hơn yêu Bạn và hòan tòan tàn nhẫn khi nói Ngu Sao! Có Chị và thơ của Chị, người ta sẽ hiểu Tôi rằng:


Tình yêu trong em không là bão giông
Nên chẳng thể ồn ào … se sắt
Em yêu như nắng vàng rót mật.....
vào mùa thu
Em yêu như mùa đông mặc chiếc áo sương mù
co vai đợi rét....
Em yêu như ngọn gió chiều mỏi mệt
thèm nói lời lặng im…

(Tình Yêu-Thơ HD)


Có Chị và thơ của Chị, người ta có lẽ đã tin Tôi rằng :Tình Yêu với tôi là một điều kỳ diệu, nó có khả năng đem lại cho tôi sự dịu dàng khả thể, sẽ mang đến từ tôi một cuộc sống hiền lành cho người khác nữa. Và, nếu nói rằng ngày mai tận thế còn dễ tin hơn nói rằng Tình Yêu sẽ dạy cho tôi biết im lặng, thì người ta cũng sẽ vẫn tin…

Khi dịu dàng anh nói :yêu em…
Cuộc đời bỗng hiền lành đến thế

Tiếng cười … bỗng dưng thật khẽ , reo vui
Hãy cứ nhìn em như anh vẫn nhìn thôi
Không chỉ nhìn bằng mắt.....
Hãy cứ nghe em trong muôn vàn lẩn khuất
sâu lắng một tình yêu

( Tình Yêu-Thơ HD)

Thật đáng buồn khi quen biết Chị quá muộn. Càng đáng buồn hơn khi biết Chị có những bài thơ như là …bài …sấm của đời tôi. Chị không chỉ nói hộ Tình Yêu tôi trong những ngày thời tiết bình thường. Chị còn biết, tôi và Tình yêu của mình sống ra sao vào những ngày có bão :

như sáng ngật ngừ giấc ngủ
bỗng nhận tin:
“anh nhớ em dù trời đang bão”
ừ nhỉ ! tình yêu cứ luôn thơm thảo
tình yêu sợ gì bão giông ???

( Thơ tình ngày có bão- Thơ Hạ Dung)



Là người luôn phải nhận những cú điện thoại lúc 2 giờ sáng, những cú điện thọai không có gì gấp, thậm chí đôi khi gọi “ không có nội dung” chỉ là những câu vớ vẩn làm tôi điên tiết và luôn hỏi Tại sao lại có kẻ rỗi hơi như thế? Nhờ Chị tôi hiểu “thấu” một điều bão giông còn không sợ, Tình Yêu sợ gì tôi điên!


Người ta nói nhà thơ đôi khi như …nhà thờ, nghĩa là, họ rao giảng hộ thiên hạ những điều mà nhiều người biết không dám nói, hoặc chỉ nói khẽ mà không dám la to, còn khi đã la to thì thảng hoặc điều đó “ai cũng biết” hoặc là “chả ai cần biết nữa rồi”. Chị cũng vậy, nhà thơ nữ mà tôi yêu qúy, các bài thơ tình Chị làm chắc chắn không phải từ khi quen biết Tôi và càng không làm thơ cho tôi. Không ai can đảm lấy tôi ra làm “nàng thơ” cả, cho dù Chị có yêu qúy tôi đến đâu đi nữa. Vậy mà Chị hiểu tôi như đến chân tơ kẽ tóc, làm Tôi đọc thơ Chị nhiều khi sợ đến …gai cả người :


tình yêu cũng có lúc lặng im
niềm vui cũng có lúc lặng im
và hạnh phúc đôi lần không réo rắt
và nỗi nhớ đôi lần im bặt
chờ giông .
tình yêu đôi lúc giấu mặn nồng
như ta nhớ đớn đau ….mà không nói
như ta yêu mềm lòng …. mà rất vội


cất vào tim như sợ có ai nhìn
nhưng tình yêu đôi lúc … mênh mông
giữa cơn gào của bão
em cất nỗi nhớ anh trong vạt áo
đường mưa bay
em giấu tình yêu của anh vào đôi tay
đủ ấm ngày mưa gió


Sợ nhất là khi Chị dặn dò như thể quá biết tính tôi: Tôi thường thì thầm những khi nghe lời rủ rê đi nhậu, nhưng lại có thể “hả” rất to trong những lần hiếm hoi được …tỏ tình. Chị dặn dò, vì không chỉ biết ngày có bão thơ tình rất …không ổn, mà còn e, từ Tôi, Tình Yêu vốn êm đềm có thể …bão giông…


hãy chỉ nói yêu em rất nhỏ
đủ bão giông giật mình
đủ nắng vàng lúng liếng gọi bình minh
tình yêu… làm tan cơn bão


Cảm ơn Chị- người đàn bà làm thơ Hạ Dung, Blogger Gió Heo May rất yêu qúy… Được hân hạnh quen biết Chị không đủ lâu, nhưng có lẽ Em có cơ may được lắng nghe nhiều chuyện đời dàn trải từ Chị. Lắng nghe như một cái máy thu mà không phát, bởi em hiểu Chị không tìm đến em chia sẻ để mong cầu một sự ủng hộ nào. Chị đủ sức, khi đã tự cho mình đủ sức đứng lên từ những tàn phá ghê người mà cuộc đời mang đến còn hơn cả sức phá của bão giông, nên không cần dựa đỡ.

Những bài thơ hoặc những tản văn Chị viết và post lên nhà, không nhất thiết cần những chia sẻ của vô tình thiên hạ. Chị viết, như nó đáng phải viết và nên viết. Chị viết nhiều khi như cắt chính lòng mình ra để nhìn ngắm so đọ, nhiều khi lại như một cách để “ru yên tình gần” và đôi khi “ ru vội tình xa”. Chị viết, còn như viết hộ cho những tâm hồn đa đoan phụ nữ, những khắc khỏai trống vắng lòng và cả những lúc đuối sức của những ai đang “một mình bước tới” . Và chính bởi viết như thế, nên mọi người tìm ra nơi mảnh dẻ dáng hình Chị một sự dựa đỡ rất lớn…như em tếu táo ba lơn mà cũng còn tìm gặp mình nơi Chị, nơi thơ của Chị thế kia… vì vậy, đời cũng như em, chờ một ngày nào đó, được nhấm nháp trọn những lát cắt đó, để hình dung và muốn được hình dung rõ hơn một chân dung Phụ Nữ viết thơ tình trong bão… Được không Chị?

Mập M_ Lâm Minh Trang.


Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 8 tháng 8, 2010

Tạp chí Nha Trang...




Lâu lắm rồi …tôi không còn cái thú ti toe ngồi viết bài gửi báo . Phần thì bởi cái giấc mơ ôm ấp từ ngày còn bé của tôi dường như tan dần theo những bất trắc của cuộc đời mình, phần thì bởi tôi chán ngán quá các tờ báo bây giờ, và vì tôi nghĩ rằng với cách viết bây giờ của mình…bài tôi chỉ có thể nằm trong …sọt rác …

 

 

 

Nhớ những bài thơ tình vụng dại tôi gò lưng viết bằng ngòi bút chấm mực tím gửi cho chương trình đọc thơ của Đài Phát Thanh Saigon trước năm 1975 hoặc cho những tờ báo học trò mà chẳng bao giờ thiết tha đến tiền nhuận bút ..Nhớ có lần nhận phần thưởng là chiếc xe đạp Martin từ giải nhì một bài thơ trên báo Áo Trắng _ cái xe là món quà quý của cái thời nhiều khó khăn ấy tôi đã cho đứa cháu và nó đạp đi học suốt thời trung học … giờ đã tốt nghiệp Đại học đi làm bằng chiếc xe tay ga đắt tiền ,thi thoảng nó vẫn nhắc chiếc xe đạp đã gắn bó với nó thời đi học và sau đó mang cho một đứa bé nghèo trong xóm ..Tất cả niềm say mê đó giờ đã thành yêu dấu tan theo ...

 

 

 

Trung tuần tháng sáu vừa rồi người bạn là blogger Nguyễn Man Nhiên ở Tạp chí Nha Trang nhắn : Gió gửi vài bài thơ cho Tạp chí Nha Trang đi …tôi “ừ” rồi bận quá lại quên . Đến lúc Nhiên nhắn thêm lần nữa mới nhớ và gửi mail đi 2 bài thơ tình , sau đó vài tuần Nhiên bảo tháng tám Tạp chí sẽ đăng 2 bài thơ của tôi .. Hai tuần trước Nhiên nhắn tôi gởi địa chỉ để gởi báo biếu và tiền nhuận bút ….Tôi nhờ Nhiên chuyển tiền nhuận bút thành báo hộ tôi …và mới giật mình biết Tạp chí Nha Trang không in để bán mà chỉ lưu hành nội bộ …Giữa thời kinh tế thị trường này một tờ báo làm không bán quả là đáng ngạc nhiên…

 

 

 

Trưa nay tôi nhận bưu phẩm là 10 quyển Tạp chí xinh xắn .. bìa in đẹp, giấy trắng  , gồm những sáng tác và cả những bài nghiên cứu và phê bình Văn học , hai bài thơ tình của tôi nằm khiêm nhường nhưng thật dễ thương giữa tờ báo…Cầm tờ báo trên tay , đọc dòng chữ trong trang đầu tiên NHA TRANG – TẠP CHÍ SÁNG TÁC NGHIÊN CỨU PHÊ BÌNH VĂN HỌC  do Hội Văn học Nghệ thuật Khánh Hòa chủ trương và in ấn …Một tờ báo nghiêm túc , tôi cho là thế , giữa một rừng báo nhí nhố hiện nay , một tờ báo nghiêm túc cũng đáng trân trọng biết bao .

 

 

 

Chúng ta vừa chứng kiến cái trò hề của Hội Nhà văn trong kì Đại hội lần VIII vừa qua …Người ta bảo Văn học là Nhân học …nhưng với trò hề đó quả là ngợm hơi nhiều .  Vì thế cám ơn nhé Tạp chí nhỏ xinh , trong trẻo với hơi gió biển chớm thu …Cám ơn ông bạn Nguyễn Man Nhiên đã tin mà gởi cho tôi lời đề nghị dễ thương tháng sáu…Hẹn gặp ở biển Nha Trang tháng chín với ly café thơm ngắm biển lao xao nhé Man Nhiên !

 

 

                 THƠ TÌNH NGÀY CÓ BÃO

 

                         em vẫn muốn viết thơ tình

                         giữa những ngày có bão
                         giữa những ngày vài hàng tin trên báo
                         làm mình lặng im

                        
                         tình yêu cũng có lúc lặng im
                         niềm vui cũng có lúc lặng im 
                         và hạnh phúc đôi lần không réo rắt
                         và nỗi nhớ đôi lần im bặt
                         chờ giông .

                        
                         tình yêu đôi lúc giấu mặn nồng 
                         như ta nhớ đớn đau ….mà không nói
                         như ta yêu mềm lòng …. mà rất vội
                         cất vào tim như sợ có ai nhìn

 

                        
                         như sáng ngật ngừ giấc ngủ
                         bỗng nhận tin:

                        “anh nhớ em dù trời đang bão”
                         ừ nhỉ ! tình yêu cứ luôn thơm thảo
                         tình yêu sợ gì bão giông ???


                         nhưng tình yêu đôi lúc
                         … mênh mông
                         giữa cơn gào của bão
                         em cất nỗi nhớ  anh trong vạt áo
                         đường mưa bay
                         em giấu tình yêu của anh vào đôi tay
                         đủ ấm ngày mưa gió



                         hãy chỉ nói yêu em rất nhỏ
                         đủ bão giông giật mình
                         đủ nắng vàng lúng liếng gọi bình minh
                         tình yêu… làm tan cơn bão


                         em vẫn muốn viết thơ tình

                         giữa những ngày có bão

                        

 

                          TÌNH YÊU

 

 

                    Đừng hỏi : Em có yêu anh không ?
                    Vì tình yêu không thể bắt đầu từ câu hỏi 
                    Vì mùa thu níu sắc vàng bối rối
                    Trong cái nhìn của anh
                    Vì khi bàn tay em nằm trong lòng tay anh
                    Thời gian dường như chậm lại
                    Cơn mưa chiều vỗ nhịp đời xa ngái
                    Bỗng mênh mông ….



                    Tình yêu trong em không là bão giông 
                    Nên chẳng thể ồn ào … se sắt
                    Em yêu như nắng vàng rót mật.....
                    vào mùa thu
                    Em yêu như mùa đông mặc chiếc áo sương mù
                    co vai đợi rét....
                    Em yêu như ngọn gió chiều mỏi mệt
                    thèm nói lời lặng im….



                    Khi dịu dàng anh nói :yêu em…
                    Cuộc đời bỗng hiền lành đến thế

                    Tiếng cười … bỗng dưng thật khẽ , reo vui
                    Hãy cứ nhìn em như anh vẫn nhìn thôi
                    Không chỉ nhìn bằng mắt.....
                    Hãy cứ nghe em trong muôn vàn lẩn khuất
                    sâu lắng một tình yêu



                    Nên không cần phải hỏi : Em có yêu ?
                    Tình yêu vẫn luôn đâu đó 
                    Hãy lắng nghe nhịp tim anh ..rất nhỏ
                    dịu dàng lời em ….
                    Hãy lắng nghe nhịp tim anh …rất nhỏ 
                    dịu dàng lòng em….

 

.. Photobucket

 .. Photobucket ...

Photobucket

               ... Photobucket


                .. Photobucket .

.



Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

Em mở cửa lòng mình giông tố...thả tình trôi


Tôi thích đứng trước biển một mình … Đôi khi thèm thét thèm gào với biển …nhưng lại chưa bao giờ . Có lần nghe Aquapham kể về tiếng gào của mình trước biển thế là lòng tôi cứ thét gào đâu đó... một bài thơ .Có thể Em trong này là Tôi, có thể là Aqua hoăc có thể là một ai khác nữa …Điều đó không còn quan trọng vì dù sao …nó cũng là tiếng gào Aqua nhỉ ?

( Bài thơ tặng Aquapham…)


Em đi về phía biển
phía không anh
Nơi con sóng cứ chòng chành quên nhớ
Nơi giọt nắng cuối ngày nghiêng đổ
Nơi tình yêu giấu những tiếng thở dài


Chẳng phải tình đã tàn phai
Cũng chẳng thể nối liền khoảng cách
Nơi em và anh chỉ đôi bờ lau lách
mà nhớ nhung
mà héo hắt
nghìn trùng


Nơi bạt ngàn đêm .. bạt ngàn mênh mông
bạt ngàn gió
bạt ngàn bão tố
Cái tâm bão cứ oằn mình thống khổ
Chẳng giữ được tình
Chẳng níu nổi bình yên


Em đi về phía biển
phía em
Trăm sợi tóc lại rối bời thương nhớ
Ngẩng mặt hét …lời sóng tan trong gió
làm sao anh ?


Làm sao ta giữ được mong manh
Giữ được gió, giữ được đời cuồng nộ
Giữ được giấc mơ
 tàn phai
quên nhớ
Em mở cửa lòng minh giông tố
thả tình trôi……


Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

Nói không.....



Hôm qua vài đồng nghiệp cũ gọi café trưa … Lại linh tinh những câu chuyện bắt đầu cho năm học mới … Một đồng nghiệp bảo : “Năm nay bác Nhân nhà mình có thêm một cái “nói không” nữa đấy …chị nghe chưa ?” Thế rồi cả bọn cứ rũ ra cười với câu “nói không” của bác Nhân: “Nói không với học sinh đánh nhau” .

 

 


Năm học mới lại bắt đầu với đăng đăng đê đê công việc , với những ngổn ngang của năm học trước dường như chưa giải quyết đâu vào đâu …với hai cái “nói không…” từ ba năm trước vẫn còn chưa thật “không”  thì năm nay, năm học mới sẽ lại bắt đầu bằng những buổi sinh hoạt chuyên đề :Nói không với học sinh đánh nhau”.

 

 


Đúng là các ngài tiến sĩ , thạc sĩ khả kính phát câu nào ra là dân thường đố mà hiểu ngay được . Tôi cứ đọc đi đọc lại cái cụm từ không có chủ ngữ  : “Nói không với học sinh đánh nhau” mà vẫn chưa hiểu hết được cái thâm ý của câu nói .Ta thử đặt câu hỏi : Ai nói có với học sinh đánh nhau đâu mà giờ phải nói không ? Và học sinh đánh nhau thì ai có thể nói không hộ chúng ?

 

 

 

“Học sinh đánh nhau” là một hiện tượng đau lòng và nổi cộm trong thời gian gần đây … nhưng vấn đề không phải đơn giản là ta chỉ hô khẩu hiệu “nói không” , việc cần làm là tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của hiện trạng này và cái bắt đầu không chỉ là các buổi sinh hoạt chuyên đề , nó cần phải là cái tát thực sự vào xã hội , nó cần là cái đánh thật sự vào lương tâm từng người thầy , nó cần trở thành nỗi ray rứt trong tấm lòng của từng người cha người mẹ ..nó cần là cú nock out thực sự vào những người có trách nhiệm ...lúc đấy hy vọng nó trở thành bài học làm người thực sự đối với lũ trẻ .

 

 

 

Vấn đề là người lớn đã thực sự “lớn” chưa để đủ lấy lòng tin của lũ trẻ , để có thể làm gương trong việc dạy bảo chúng . Nhìn quanh ta xem : người lớn học giả bằng thật , học giả bằng giả , người lớn “đánh nhau” ra trò để tranh giành cái ghế , người lớn chạy chức , chạy quyền, chạy tội, chạy hợp đồng , người lớn lấy của công làm của tư ,người lớn phỉ báng ngay cái giá trị bên trong  tôn vinh cái giá trị bên ngoài … người lớn lơi lỏng nhiều vấn đề trong việc giáo dục con cái , người làm lớn lại chưa có biện pháp hữu hiệu bình ổn cái bất an của xã hội …lũ trẻ chỉ là cái bóng được lặp lại từ cái hình người lớn . Cứ tìm hiểu kỹ hoàn cảnh của những học sinh hư ta sẽ thấy nguyên nhân từ đâu để cũng cần bắt đầu một cái gì đấy tích cực hơn hầu mong còn giữ được những đứa trẻ chưa hư đâu đó và chấm dứt những tình trạng đau lòng như hiện nay.

 

 

 

Nghĩ cho cùng , trong cuộc sống không thiếu những lần ta phải “nói không” : nói không với một cuộc nhậu , nói không với một lời mời, nói không với một lời cầu hôn, nói không với những việc làm vi phạm lương tâm , đạo đức , nói không với những mối lợi bẩn thỉu .Có những lời “nói không” nhẹ tênh và dễ dàng nhận được sự thông cảm , đồng tình, nhưng có những lời nói không chẳng phải dễ dàng bởi lòng tham, bởi sự ham hố của chính ta …nhưng chỉ “nói không” khơi khơi với một hiện trạng mang tính xã hội mà thiếu sự tích cực , thiếu sự đồng bộ của toàn xã hội thì nó chỉ như “viên đá cuội rớt vào lòng biển khơi” …

 

 

Tháng tám vào mùa … Tháng tám nói không với những ngày nắng gắt ...để nhạt nhòa những cơn mưa ngắn ...bất ngờ về.

 



Đọc tiếp ...