Lại sắp đến ngày khai trường . Hôm qua tôi viết một entry tư lự gởi theo mùa , hôm nay lục lại entry viết cho mùa cách đây một năm bất chợt phát hiện lòng mình đã có bao đổi khác ….
Tháng tám năm nay không có những cơn bão rớt như tháng tám năm ngoái , cũng không có nhiều những sáng trời se lạnh để có cảm giác mùa thu lại gần , gần đến nôn nao . Tháng tám năm nay, tôi không còn đứng ở dãy hành lang dài của ngôi trường cũ để nhìn những tán bàng xanh mướt đón mùa , không nghe tiếng trống mùa này để nhớ một tiếng trống trường thời xa lắc , không thoáng bâng khuâng khi thấy vạt áo trắng bay ngang phố .
Tháng tám bây giờ ,lòng tôi lặng lại , hiểu nhiều hơn về nghề ,về cuộc sống, ưu tư hơn và… thất vọng nhiều hơn .Tháng tám, Saigon không có mùa thu , tôi vẫn thèm một chút heo may vừa đủ níu một chút bâng khuâng cho những ngày bắt đầu một mùa phấn bảng …
Sáng qua đến trường .. trời se se lạnh - có lẽ do ảnh hưởng một cơn bão ở xa -.Bỗng thấy lòng bâng khuâng ... bỗng thấy mùa thu đâu đó .
Tháng tám , Sài Gòn không có mùa thu , Sài Gòn chỉ có nắng vàng , chỉ có những ngày mưa vội ... nên chút lạnh đầu ngày bỗng biêng biếc heo may . Thấp thoáng vài tà áo trắng chạy xe đạp nhẩn nha lướt qua phố .. nhắc mùa sang . Mùa khai trường ... mùa của những ngày lao xao ... mùa của những đôi mắt kiếm tìm loanh quanh những hàng cây trên con đường đi học, mùa của những nuối tiếc ngày đã xa ... xa lắc .
Tôi chợt nhớ chiếc xe đạp mi-ni trắng nhỏ xinh của mình cái thời đi học - Tôi chỉ thực sự có cái xe đạp khi lên Đại học vì lúc ấy nhà tôi đã chuyển lên Thủ Đức , dù chẳng cách Sài Gòn bao xa nhưng vì mẹ tôi cũng làm ở Sài Gòn nên hai mẹ con ở trọ nhà một người quen ở đường Trương Minh Ký . Văn Khoa nằm ở Cường Để nên con đường đến trường của tôi cũng khá xa . Sáng nào , tôi cũng dậy sớm . nhẩn nha cùng chiếc xe đạp nhỏ của mình lướt qua những con phố rộng ...
Tháng tám năm nay không có những cơn bão rớt như tháng tám năm ngoái , cũng không có nhiều những sáng trời se lạnh để có cảm giác mùa thu lại gần , gần đến nôn nao . Tháng tám năm nay, tôi không còn đứng ở dãy hành lang dài của ngôi trường cũ để nhìn những tán bàng xanh mướt đón mùa , không nghe tiếng trống mùa này để nhớ một tiếng trống trường thời xa lắc , không thoáng bâng khuâng khi thấy vạt áo trắng bay ngang phố .
Tháng tám bây giờ ,lòng tôi lặng lại , hiểu nhiều hơn về nghề ,về cuộc sống, ưu tư hơn và… thất vọng nhiều hơn .Tháng tám, Saigon không có mùa thu , tôi vẫn thèm một chút heo may vừa đủ níu một chút bâng khuâng cho những ngày bắt đầu một mùa phấn bảng …
Sáng qua đến trường .. trời se se lạnh - có lẽ do ảnh hưởng một cơn bão ở xa -.Bỗng thấy lòng bâng khuâng ... bỗng thấy mùa thu đâu đó .
Tháng tám , Sài Gòn không có mùa thu , Sài Gòn chỉ có nắng vàng , chỉ có những ngày mưa vội ... nên chút lạnh đầu ngày bỗng biêng biếc heo may . Thấp thoáng vài tà áo trắng chạy xe đạp nhẩn nha lướt qua phố .. nhắc mùa sang . Mùa khai trường ... mùa của những ngày lao xao ... mùa của những đôi mắt kiếm tìm loanh quanh những hàng cây trên con đường đi học, mùa của những nuối tiếc ngày đã xa ... xa lắc .
Tôi chợt nhớ chiếc xe đạp mi-ni trắng nhỏ xinh của mình cái thời đi học - Tôi chỉ thực sự có cái xe đạp khi lên Đại học vì lúc ấy nhà tôi đã chuyển lên Thủ Đức , dù chẳng cách Sài Gòn bao xa nhưng vì mẹ tôi cũng làm ở Sài Gòn nên hai mẹ con ở trọ nhà một người quen ở đường Trương Minh Ký . Văn Khoa nằm ở Cường Để nên con đường đến trường của tôi cũng khá xa . Sáng nào , tôi cũng dậy sớm . nhẩn nha cùng chiếc xe đạp nhỏ của mình lướt qua những con phố rộng ...
Ngày ấy , Sài Gòn không đông đúc , chật chội như bây giờ , nên bỗng dưng phố với tôi thật thênh thang , rất nhiều con đường rợp bóng hai hàng me ... lá nhỏ , xanh biêng biếc , cây cứ vẩn vơ thả những con mắt lá của mình xuống tóc , xuống vai người qua đường ... và tôi bắt đầu thích ngước lên cao nhìn những vòm cây từ ngày ấy . Từ Trương Minh Ký tôi cứ chạy dọc qua con phố sầm uất đông vui Trương Minh Giảng , rồi qua Tú Xương , Trần Quý Cáp ...Tôi yêu con đường Tú Xương bởi nó nhỏ và vắng , hai hàng cây cứ châu đầu vào nhau thì thầm suốt ngày , bởi hương thơm của cây ngọc lan trồng ở một góc đường luôn níu vòng bánh xe tôi lại . Thời ấy dù đã lên Đại học , chúng tôi vẫn mặc áo dài đến trường , áo lụa vàng , áo xanh màu trời , áo trắng ngát màu mây... cứ thấp thoáng trên từng góc phố , cứ bâng khuâng bao ánh mắt sân trường .
Những ngày cuối tuần tôi lại về nhà , thường thì mẹ hay bắt tôi đi xe lam về Thủ Đức , ngày ấy xe lam là một phương tiện thông dụng của người Sài Gòn , chiếc xe chứa đủ mười chỗ ngồi , có khi bác tài cũng tham lam nhét thêm một hai người ngồi giữa rất chật chội nên tôi không thích . Có những chiều thứ bảy , học xong ,tôi đạp xe lững thững về Thủ Đức , qua cầu Sài Gòn những ngày mưa nhỏ cứ bâng khuâng câu hát ... Em đi về cầu mưa ướt áo . đường phượng bay mù không lối vào , hàng cây lá xanh gần với nhau ...- Hồi ấy , quốc lộ I cũng không nhiều xe tải , xe ô tô, xe máy như bây giờ ,hai bên đường có vài cánh rừng cao su nhỏ , đường chưa mở rộng ,nhà cửa thưa thớt .. tôi cứ thích dừng xe dưới một bóng cây hưởng làn gió thổi ngược làm bay tóc , bay tà áo .
Chiếc xe cùng tôi đi về trong nhiều năm , những ngày thong dong phố phường cùng bè bạn , những ngày lang thang qua phố một mình ... những vòng bánh xe bé nhỏ đã cùng tôi thì thầm suốt bao tháng ngày đẹp đẽ ấy . Lần cuối, tôi chở Thu Sâm về Văn Khoa ,đi quanh phố , qua Trần Quý Cáp , ghé đại học Luật Khoa , ghé Hồ Con Rùa vu vơ nhìn đám mây trắng trên bầu trời rộng ... phân vân , hoài nghi , lo lắng ... đó là những ngày tháng sáu năm bảy lăm ...
Phố bây giờ có quá nhiều thay đổi , vài con đường đã thay tên mà tôi không sao nhớ được , Thu Sâm đã xa tít trời Âu , chiếc xe đạp không còn , đã lâu tôi không về qua Trương Minh Ký , qua Trương Minh Giảng , qua Tú Xương , Trần Quý Cáp ...đã lâu tôi bỏ lại đâu đó một phần đời xanh biếc lá me , quấn quýt vòng xe bé nhỏ của mình .. để hôm nay , một buổi sáng với chút se lạnh , với tà áo trắng thấp thoáng nhắc nhớ mùa sang , bỗng .... mang mang nhớ .
Mùa đã sang ...mùa vào trường .. xin gởi chút nhớ thương cho những ngày đã cũ...
Nguồn ảnh : google
Sg đêm nay trở lạnh chị àh...
Trả lờiXóaCái hình chiếc xe đạp bên cạnh đường .... đẹp quá.
Trả lờiXóaNăm nay cũng là năm đầu tiên em thật sự không còn cảm giác bâng khuâng, náo nức, hồi hộp khi vào mùa học mới đó chị. Hồi xưa, đạp xe đạp hì hụi qua các phố phường, mệt nhọc mà lúc nào cũng thấy vui, hén chị. Giờ thì em không còn bao giờ dám lang thang kiểu vậy nữa rồi
Trả lờiXóaXe đẹp hay đường đẹp hả anh GG ???
Trả lờiXóaCó lẽ khi ta lớn lên , cảm xúc vẫn còn nhưng không còn tinh khôi nữa thithao ạ .
Trả lờiXóaChị cũng thấy se se lạnh ..
Trả lờiXóaĐọc bài, nhìn hình ảnh, nhớ một thời đã xa....một cảm giác lâng lâng khó tả chị à!
Trả lờiXóaÐoi luc, chung ta can co nhung khoang lang trong tam hon de nhin lai minh. Roi tat ca se nhu gio bay xa,theo thoi gian di mai. Mot mua thu lai ve... Mot nam hoc moi lai den... Em kinh chuc Cô luon tim thay niem vui trong cuoc song va hanh phuc trong su nghiep TRONG NGUOI!
Trả lờiXóaDễ thương, cả bài viết và hình ảnh Gió ạ.
Trả lờiXóaChúc cô mang được những hoài niệm đẹp vào bài giảng, để mình thấy đời có trước có sau, để thấy cái hôm nay chính là cái hôm qua đã già, đã chín, để hoài niệm tô điểm cho hiện tại, để hiện tại gối lên kỷ niệm mà mộng mơ
Trả lờiXóamùa đã sang chị ạ! gắng rảnh 1 tý cafe với em Khói nhé!
Trả lờiXóaĐọc entry của cô, lòng cứ buồn man mác như khi nghe "Nhìn những mùa thu đi" của Trịnh. Mới hôm qua đây thôi còn háo hức tung tăng đến trường mùa khai giảng, mà nay đã xa ghế nhà trường 13 năm rồi. Thời gian qua nhanh thật.
Trả lờiXóa"Chợt gặp lại bao tà áo trắng
Bỗng xôn xao nhớ nắng sân trường
Mái tóc thề nửa chờ nửa đợi
Nón bài thơ một phía nghiêng về" (Một thời áo trắng - Nguyễn Văn Hiên-Lê Nhược Thuỷ).
TF
Thời ấy Sài Gòn của W, chắc Kh với mấy thằng bạn đang thay phiên chở nhau đi qua nhà một cô nàng nào đó để nhìn thấy bóng cô ta đang tưới cây rồi về "tương tư tập thể". Có điều lạ là bây giờ gặp nhau chẳng thẳng nào hé môi nhắc chuyện cũ cả. :-)
Trả lờiXóaNhững hoài niệm về một thời xa xăm trong miền ký ức , như dây tơ mỏng lửng lơ giăng ngang tầm mắt . Lại nhớ về Saigon ,một Saigon thương yêu ngày đó . Saigon chỉ kịp nhận ra chiến tranh khi nghe đại bác đêm đêm dội vào thành phố , người phu quét đường dừng chổi lắng nghe . Saigon chỉ kịp ngó thấy chiến tranh , khi người lính trận miền xa ghé về phố thị , gương mặt đẫm mồ hôi với bộ đồ lính nặng mùi khói súng . Vậy thôi . Thường khi , Saigon thanh bình với những tà áo trắng , áo xanh , áo vàng , áo tím , trên những chiếc xe đạp mini xinh xắn , hay trên những chiếc PC , Honda Dame , Yamaha nhẹ nhàng .Con đường Cường Để , giữa trưa hè nóng nực , chợt đón cơn gió trong lành từ sông Bạch đằng thổi tới , làm tung bay những tà áo con gái . Những con đường Tú Xương , Duy Tân lung linh trong nền âm nhạc của Saigon , con đường có lá me bay , chiều chiều ta lại cầm tay nhau về .
Trả lờiXóaCó lần nào đó , em đã nói em hay buồn , hay nhớ khi đọc những gì sis Gió viết . Bây giờ cũng vậy , sis ơi .
Thật đẹp.
Trả lờiXóaEntry của Gió làm Stone nhớ thời cấp 3 của mình quá.Yêu
Trả lờiXóacứ mỗi lần mùa tựu trường , trong lòng mỗi người lại bâng khuâng nhớ lại thời cắp sách đến trường nó thật đẹp và đầy kỷ niệm.
Trả lờiXóaChieu chuyen mua em ben ay lanh khong?
Trả lờiXóaBuoc xuong pho nghe thu ve chom voi
Hoang hon nay co mot nguoi boi roi
Gom nang vang goi ben ay mua sang.
Homesick again. Haiz!
Hồi học cấp ba em cũng có một chiếc xe đạp trắng! Đạp dọc triền đê Bình minh và hoàng hôn trên sông Hồng, có vẻ đẹp rất kì lạ. Mùa này ngoài bắc trời mưa nhiều và có nhiều hôm se lạnh. Cảm giác nao nao buồn, gợi nhớ một điều gì xa xôi lắm. Đây là mùa của các thi nhân. Mong chị viết được nhiều nhé!
Trả lờiXóaEntry cũ đọc lại vẫn thấy mới và thấy một Gió của ngày cũ với nhiều hình ảnh cũ có bạn bè, trường lớp thân thương... Gió viết với một tâm hồn... rất dễ thương ! Chiếc xe đạp đó còn hông Gió, bữa nào đi off bằng xe đạp cho chị dòm lại một chút hen! hìhihì... thích mấy cái ảnh áo dài đạp xe dứơi hàng cây lắm! nhớ một thời xa lắc...
Trả lờiXóaChị gió ơi ! nhocquay thấy mấy tấm hình đó đẹp quá ..mà đẹp nhất là chủ nhân của mấy chiếc xe đó ...hi hi
Trả lờiXóaCái xe đạp xưa không còn , nó ra đi cùng với nhiều cái em yêu trong giai đoạn khó khăn nhất của người Saigon lúc ấy chị ạ .Thế mà hình như chưa bao giờ em quên nó mới lạ !!!
Trả lờiXóaNhớ về cáiđã qua nhiều khi cũng tiếc ... Há Gió !
Trả lờiXóaNhưng em khác chị Gió à , hay la do em qúa ba lơn nên thường không giữ trong lòng mình đượcnhững trăn trở lâu dài ?
Vì vậy mùa khai giảng nào em cũng thực sự nôn nao . Và đã nôn nao 25 mùa như vậy ...
Em biết ngày nào đókhi em không còn nôn nao nữa . Nghĩa là bục giảng , bảng đen , phấn trắng sẽ "điểm danh" em bằng hai tiếng : khiếm diện ...
Khi lòng đã nguội với nghiệp dĩ này ,em sẽ chọn cách buông bỏ Gió à ...
Những vòng xe đạp (em yêu chiếc xe đạp mini của em hơn) & tà áo dài trắng trong entry của chị gợi cho em nhớ da diết về thời sinh viên của mình. Những con đường nắng mưa, những hàng lá me bay, cặp da đen, nón lá..Đọc mà nghe lòng mình ướt sủng nỗi nhớ về một Ngày Xưa Hoàng Thị ...
Trả lờiXóaBây giờ, thi thoảng lái xe trên đại lộ cao tốc (highway) bên này, nghe bài hát của Ngọc Lễ, em lại hay nhớ & về dắt xe đạp ra chạy lăn tăn quanh nhà, mong tìm lại cảm giác ngày xưa..
Em đi về cầu mưa ướt áo . đường phượng bay mù không lối vào , hàng cây lá xanh gần với nhau ...
Trả lờiXóaTừng nghe ai hát câu này, giờ nghe chị hát, nghe lảng đảng 1 niềm gì khó tả..
Thật nhớ quá khứ êm dịu đã quá xa xôi.
Trả lờiXóaÔI nhớ cái thuở áo dài, đạp xe hai bánh kà kê đến trường.
Trả lờiXóaBạn liên kết sao đó mà vô nhà bạn nhiều lần mà không biết đâu là bài cũ -bài mới nữa -
Trả lờiXóa