Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

Những dấu chân qua.....



Chúng tôi từ giã Nha Trang và những người bạn sau hơn một ngày loanh quanh với những tiếng cười đùa . Nha Trang hiền lành từ cái nhìn của những người lao động ven biển đến cái lặng thầm của những con sóng buổi sáng tinh mơ..ngay cả cái nắng tháng bảy ở thành phố này cũng hiền lành đến lạ . Chuyến xe buổi trưa đưa chúng tôi đến Đà Lạt băng qua con đường đẹp nối liền hai tỉnh Khánh Hòa với Lâm Đồng …nối liền tiếng rì rào của sóng với lung linh sắc màu của hoa …


Trời bắt đầu chuyển mưa khi xe dừng lại một quán ăn nhỏ thuộc xã Khánh Lê huyện Khánh Vĩnh tỉnh Khánh Hòa trước khi băng qua núi Hòn Giao bằng con đường đèo quanh co và đẹp như dải lụa . Tôi ngồi sát cửa nhìn qua khung cửa kính mờ lăn tăn những giọt nước mưa chảy dài … Chiếc xe kềnh càng khéo léo trườn mình trong cơn mưa tháng bảy, xuyên qua cái chập chùng của núi đồi, của những vách đá lạnh lùng và màu xanh biêng biếc của cỏ cây .. thỉnh thoảng lại có những chỗ sương mù che phủ , chiếc xe đi chậm lại , thận trọng trong cơn mưa nghiêng gõ rì rào ngoài cửa xe như tiếng hát nhỏ …Dọc hai bên đường lô nhô những đồi cỏ xanh rì, ngơ ngác những nhánh cỏ lau mong manh vươn mình nghiêng ngả trong cơn mưa …


Cái đẹp của đại ngàn bỗng làm tôi muốn im lặng như rất nhiều những chuyến đi trong đời tôi luôn im lặng thả tầm nhìn ra khỏi ô cửa nhỏ mênh mang với cái phiêu du đầy nằng gió và những cơn mưa bất chợt của những chặng đường …Xe trườn mình lên độ cao 1650m thuộc xã Sơn Thái (Khánh Vĩnh) để giã từ Khánh Hòa bước vào huyện Lạc Dương của tỉnh Lâm Đồng. Trời tạnh mưa dần, càng vào sâu trong Lạc Dương hình ảnh của những người dân tộc sống nơi đây chỉ còn nhận ra qua làn da đen sạm và đôi mắt to bí ẩn . Những ngôi nhà, hàng quán , phố thị hai bên đường trở nên trù phú y như nơi sinh sống của những người Kinh. ..Trời chiều chớm lạnh , chị Hà thiu thiu bên cạnh … Xe đi qua thị trấn nhỏ xinh xắn Dran huyện Đơn Dương thì thật sự cái lạnh ùa vào ..Tôi co vai trong chiếc áo khoác nhìn những rặng núi phía xa chìm vào màu xám trời chiều …lòng bâng khuâng .


Chúng tôi vào thành phố hoa sau hơn 130 cây số . Đà Lạt không phải là thành phố lạ với tôi …nó luôn thân thuộc dù luôn luôn tôi có cảm giác chẳng bao giờ biết hết về nó. Với tôi, ám ảnh của Đà lạt vẫn là nỗi cô đơn tôi nhận ra từ những rừng thông … nỗi cô đơn bằng bẵng cho dù thông có đứng một mình hay với cả một cánh rừng bè bạn… Tôi yêu Đà Lạt từ hình ảnh của những cây thông sừng sứng ngẩng mặt nhìn trời ..kiêu hãnh và cô đơn .Chúng tôi ở Đà Lạt cũng chỉ hơn một ngày với một buổi chiều mưa tầm tã trên đỉnh Langbiang và Thung lũng Vàng , với hình ảnh chiếc xe jeep trườn mình lên dốc trong cơn mưa trắng xóa … Rừng thông nghiêng ngả, mưa nghiêng ngả và lòng tôi cũng nghiêng ngả trước thiên nhiên đẹp đến ngẩn ngơ..


Chúng tôi giã từ Đà Lạt cũng vào buổi trưa …Khác với cái ấm áp của thành phố biển hôm giã từ, Đà Lạt trưa nay gió nhiều và lạnh buốt da Tôi và chị Hà co ro khi ngồi chờ chuyến về ở bến xe Phương Trang trong khi trước đó tôi cứ ca cẩm : “ Đà Lạt bây giờ sao không lạnh..”.
Tháng này trời cứ như cô gái nhỏ vui buồn bất chợt. Xe đi qua thị xã Bảo Lộc trời bỗng xụ mặt buồn buồn và cơn mưa thật sự đổ xuống khi xe vào đèo Bảo Lộc , con đường đèo quanh co hiểm trở và đẹp đến lạ lùng trong cơn mưa chiều … Tôi cố thu lấy hình ảnh con đường mưa trên đèo mà không thể làm tốt hơn, tiếc ngẩn ngơ .


Tôi trở nên bồn chồn hẳn khi xe vào đến Thị trấn Hoa Phù Dung _ cái tên tôi đặt cho thị trấn Madagui tỉnh Lâm Đồng_ những ngôi nhà gỗ nhỏ ẩn trong làn sương sớm với những khu vườn hoa phù dung xưa đã không còn. Thị trấn đổi khác đến xa lạ… trù phú, hiện đại hơn mà sao vẫn làm tôi tiếc ngẩn ngơ cái thị trấn xinh xẻo thơ mộng ngày nào.


Xe qua Phương Lâm rồi Tân Phú… , tôi không còn nhận ra cái nơi cách đây hơn 30 năm, mà tôi _ đứa con gái thị thành_ một mình ngơ ngác đợi chuyến xe cũ rích , cà tàng trở vào rừng cách đó 14 cây số để loay hoay với đám học trò da đen nhẻm , tóc khét nắng và những đêm vùi đầu vào gối khóc thầm vì nhớ nhà, nhớ phố .Những rừng cây giả tỵ xanh mướt ngày xưa giờ trở nên khô quắt …những khu rừng cao su âm âm buồn buồn lùi lại phía sau cái nhìn của tôi trong cái nắng nhạt cuối ngày. Tôi bấm máy nhanh thu lại hình ảnh con sông La Ngà với những ngôi nhà nhỏ như cái chuồng chim câu và ngôi trường ở thị trấn Định Quán _ nơi tôi đã từng ở lại hơn một tuần trong một khóa học cách đây hơn ba mươi năm_
Đoạn đường từ Thị trấn Hoa Phù Dung đến hết Quốc lộ 20 thường níu lại lòng tôi những nỗi nhớ không nguôi… Những nỗi nhớ về một phần đời tuổi trẻ… cái phần đời cho tôi những tin yêu phơi phới, những ngộ nhận ngây thơ lẫn những thất vọng về chính những điều mình từng hy vọng.


Tôi nhận ra rằng mình yêu những chuyến đi không hẳn vì những nơi sẽ đến mà chính là vì những con đường lãng đãng những ước mơ chưa đến . Tôi yêu cái khung cửa nhỏ của những chuyến xe, nơi các ruộng đồng, bờ bãi, nơi những phố thị , làng mạc , nơi những rừng cây, núi đồi cứ lùi lại phía sau trong nắng gió, mưa trong của đất trời … Những con đường mang hình ảnh của những giấc mơ phiêu lãng ..những giấc mơ trong trẻo của nàng công chúa nhỏ khi cô còn tin rằng phía trước là khu vườn cổ tích có chàng hoàng tử đợi cô với đóa hoa hồng ….



Tôi từ giã những ngày mùa hè ở cuối chuyến đi … chuyến đi lung linh những con đường nắng ấm mưa trong ..Người ta thường để lại chút mình trên những đoạn đường đã đi qua và rồi quên lãng … để có một lần nào nhớ ngơ ngẩn những dấu chân khuất lấp mịt mù




...









....






..






..






...






..






..

















....










..






..










....































...

Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011

Nụ cười Bayon ...(bài viết của GIA MINH)



Dù trải qua nhiều giông tố cuộc đời ..tôi vẫn luôn cho mình là người may mắn bởi đã nhận được từ cuộc sống những nhân duyên . Vòng đời hẹp ..bất trắc thì vô cùng , nhân duyên thì không phải cứ xòe tay ra là có nên tôi luôn cảm ơn những nhân duyên mình đã được nhận trên suốt quãng đường đời đã đi có cả bình yên lẫn giông tố ...

Một may mắn nữa tôi cũng muốn cám ơn mẹ cha bởi người đã dạy tôi biết tự lau nước mắt sau những nỗi đau và biết cười ngay cả khi muốn khóc.... Không ít những hạnh duyện tôi nhận được từ chính nụ cười của mình ..như món quà tôi nhận hôm nay .

Cám ơn chị Gia Minh _một trong những người đồng môn lớn tuổi ...mà tôi gặp gỡ khởi đi từ cùng nỗi nhớ thương về một ngôi trường .Cám ơn 216 khuôn mặt, 216 nụ cười Bayon mà chị kể cho chúng ta nghe ... Câu chuyện là một bức tranh thơ mộng mang giá trị cuộc sống từ một chuyến đi đã lâu được gợi nhớ từ ...nụ cười của tôi ..

Cám ơn Gia Minh , cám ơn chị nhiều lắm ...Cám ơn một người Văn Khoa xưa ...



Tặng Gió Heo May

   

Photobucket

 

Chuyến đi này đã lâu rồi, cách đây khoảng muơi năm, khi tóc tôi chỉ mới chớm bạc và chân tôi còn khỏe, tôi đã đi theo một nhóm bạn trẻ du lịch bụi Campuchia, ký ức mạnh mẽ về đất nước có một quần thể kiến trúc tuyệt vời hơn 100 ngôi đền bằng đá vẫn nằm trong tôi. Lúc đó chưa có  blog, và đến bây giờ tôi mới viết blog. Khi tôi nhìn nụ cười của một cô bạn trên blog của cô, người phụ nữ mà những cơn gió lớn cuộc đời làm oằn vai cô, nhưng nụ cười của cô vẫn làm mềm lòng người nhìn. Cô làm tôi nhớ đến chuyến đi này…



Một chuyến đi tập họp những người có thể nói tàm tạm tiếng Campuchia, tiếng Pháp, tiếng Anh và giỏi nhất … tiếng Việt, túi nhẹ tiền mà lại thích du lịch, thời điểm đó Campuchia là thích hợp nhất, trừ tiền visa là 25 USD/người khi qua biên giới và vé vào cổng Angkor 20 USD/người/ngày, còn thì các chi phí khác gần giống như chúng tôi đang sống một ngày bình thường ở Việt Nam, và chúng tôi đã đi ngẫu hứng, không giống như chương trình tour Campuchia của các công ty du lịch.  Vậy lại hóa hay, có thể ngừng lại bất cứ nơi nào thích, để có thể hiểu Campuchia nhiều hơn một tour du lịch có chương trình, nhưng cũng có điều dở, vì lang thang nhiều ngày ở các nơi, nên chỉ có một ngày với Angkor, đến đó mới biết 1 ngày là không đủ, tôi đã tiếc đến nổi vài năm sau nữa tôi quay lại Angkor và ở đó 3 ngày, vẫn chưa phải là nhiều nhưng ít nhất cũng đủ để tôi không phải tiếc nữa.

 

* Thoáng qua đất nước và con người Campuchia

 

          Đầu tiên khi bước qua khỏi khu vực hải quan mang kiến trúc đặc thù Campuchia, xe đi qua các làng mạc thì tôi lại thấy như đang ở Việt Nam, cảnh làng quê giống hệt Sóc Trăng, Hà Tiên…, nhưng khi đến bến phà đầu tiên, nhìn những chiếc xe chở người Campuchia  đi ngược chiều tôi sửng sốt…

 

Photobucket

  

Thoạt tiên tôi nghĩ do xe ít mà nhu cầu người đi quá đông, nhưng  sau này thấy có những chuyến xe ít người ngồi bên dưới mà vẫn có người ngồi vắt vẻo trên nóc xe, hỏi ra mới biết, thứ nhất giá tiền ngồi trên nóc xe rẻ hơn ngồi trong xe và thứ hai theo như chính người ngồi trên nóc xe nói là ngồi trên đó… mát hơn!

 

          Làng mạc, con người, hoa sen… thoạt nhìn cũng tương tự Việt Nam, thật ra rất…  Campuchia

 

Photobucket

 

Photobucket

 

Photobucket

 

Bóng dáng những chiếc áo vàng ở đường lên một ngọn núi mà người Campuchia cho rằng có dấu chân của Phật nhắc tôi nhớ Campuchia hiện tại là nơi mà đạo Phật như quốc giáo.


 

Photobucket

 

Nhưng điều làm thú vị là khi ghé ngang con sông Ngàn Linga với vô số linga nằm dưới lòng sông cho thấy từ xa xưa đất nước này lại mang dấu ấn đạo Hindu.

 Photobucket

 

Ở con thác nhỏ đầu dòng sông này, những người Campuchia đến tắm dưới dòng chảy của con thác hiền vì họ tin rằng khi ngồi tắm ở đó và khấn nguyện thì sẽ được như ý. Tôi nghĩ khi người ta có niềm tin chắc là sẽ thấy hạnh phúc.

 

Nhưng điều choáng ngợp nhất chuyến đi lần đầu đến Campuchia vẫn làAngkor.

 

Photobucket

 

Khi tôi tận mắt nhìn thấy những ngôi đền ở Angkor thì cứ như bị đấm một cái vào ngực, tôi nghĩ nhà thám hiểm người Pháp Hessi Mouhot năm 1860 khi lần đầu tiên vạch những bụi cây trong một góc rừng già và thấy Angkor hiện ra trước mắt chắc cũng có cảm giác như vậy. Sao lại có một nền văn minh rực rỡ đến thế của con người lại bị ngủ vùi trong rừng rậm, và tôi thật tiếc, chỉ có một ngày ở Angkor, chúng tôi đã tiêu phí những ngày ít ỏi của chuyến du lịch tại nhiều nơi trên đất nước Campuchia, nên dừng chân ở Angkor có  một ngày, chỉ 3 ngôi đền Angror Thom, Angror Wat và Ta Prohm cùng đỉnh núi Bakheng đã ngốn hết  một ngày. Ở ngôi đền nào cũng vậy, bước qua cổng như bước qua cánh cửa thời gian, bỏ lại sau lưng thế giới của thế kỷ hiện đại, trở lại với thời gian của gần 1.000 năm trước.

 

* Nụ cười Bayon:

 

Angkor Thom có nghĩa là Thành phố vĩ đại, kinh đô cuối cùng của đế chế Angkor, sau khi vua Jayavarman VII dành lại được thủ đô từ tay người Champa, đã xây dựng từ cuối thế kỷ  XII theo phong cách Phật giáo (khác với Angkor Wat được xây dựng theo sử thi Ramayana của Ấn Độ). Có đến 5 cổng thành có tường cao hào sâu chung quanh thành phố cổ xưa này, chúng tôi đi như mọi người vào cổng phía Nam, đó là một đại lộ mênh mông với hai bên là công viên cây xanh cao vút có những bầy khỉ rất dạn dĩ, hai bên đường là hai hàng tượng đá – thiện ở bên trái, ác ở bên phải –108 nhân vật thần thoại nắm giữ thân rắn thần Naga trên đầu gối và đứng canh gác cho cổng thành. Nơi bắt đầu con đường, tượng Naga tỏa thành 9 đầu xòe hình nan quạt, thân rắn cùng đoàn tượng đá kéo dài hơn 200m đến gopuras (cổng vào). Đỉnh của mỗi gopuras là 4 khuôn mặt khổng lồ tạc vào đá với đôi mắt khép hờ nhìn ra 4 hướng.

 

Photobucket

 

Bước qua cổng chỉ có những phương tiện không có động cơ mới được phép đi lại trong kinh đô cổ có chu vi 12 km này. Tấm ảnh tôi chụp trước cổng cho thấy sự nhộn nhịp ngày nay với lượng khá đông du khách ở đây.

 Photobucket

 

Tôi tìm được trên mạng tấm ảnh minh họa đúng với tên tôi muốn gọi: Cánh cổng thời gian.

 

 Photobucket

 

Bước qua cổng thời gian, phế đô hiện ra sừng sững mà điêu tàn, tôi ngậm ngùi khi liên tưởng đến nơi đây đã từng được xây dựng như hình ảnh của một tiểu vũ trụ mà mỗi con đường dài dẫn tới mỗi goguras là hình ảnh cầu vồng nối liền thế giới của thần thánh và con người. Đi sâu vào bên trong, đền Bayon hiện ra, tôi đứng đó và ngơ ngẩn, những gương mặt khổng lồ hiền lành mà bí ẩn vây chung quanh, con người trở nên nhỏ xíu trước sức nặng của ngàn năm lịch sử đổ xuống.


Photobucket 

Photobucket

  

Tôi như lạc trong mê cung của  54 ngọn tháp tượng 4 mặt thần Lokesvara (còn gọi là thần  Avalokitesvara) tượng trưng cho sự quan sát của thần linh về 4 hướng. Hãy hình dung  bạn lạc vào một điện thờ hình tròn với 12 gian tỏa chung quanh, và nối với vô số những ngọn tháp nhỏ, mỗi tháp có 4 gương mặt với nụ cười Bayon nổi tiếng, tưởng chừng như giống nhau nhưng đó là 216 gương mặt với 216 nụ cười khác nhau, mỗi gương mặt là một nét riêng, nhưng đều rất thông tuệ, luôn gắn với một nụ cười thật lặng lẽ, hiền lành và đầy bí ẩn, có một điều gì đó mơ hồ ẩn sâu bên trong.

 

Photobucket

 

Photobucket

 

  Tôi nghĩ ở độ cao trên 25m đó các vị thần đã phải nhìn những thăng trầm của đất nước Campuchia 800 năm qua, các nụ cười bằng đá u uẩn trước một nền văn minh rực rỡ bỗng chốc biến mất mà cho đến nay vẫn chưa tìm ra lời giải thích, tìm lại trong lịch sử chỉ thấy các cuộc chiến tranh ở Campuchia từ thế kỷ XV đến thế kỷ XIX chưa đủ tàn khốc để xóa sạch một nền văn minh, không thấy dấu tích một trận dịch bệnh lớn để tiêu diệt hết những nghệ nhân  đã làm nên một kinh đô bằng đá nhưng rất lãng mạn, không hề thấy sự nặng nề của đá. Dường như bí mật lịch sử nằm trong các nụ cười Bayon.

 

Photobucket

 

Tôi chụp một tấm hình đứng gần các vị thần, nụ cười của tôi nhạt lắm vì nỗi đau cuộc đời tôi như hạt cát so với nỗi đau của một kinh đô bị quên lãng trong rừng già. Tôi sẽ trở lại Angkor một lần nữa vì các ngôi đền bị lãng quên này.

Photobucket

                                                                                                      GIA MINH

http://giaminh03.multiply.com/journal/item/8/8



Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

Ba mươi ba....



Rồi cũng phải yên thôi …
nỗi đau ba mươi ba tuổi
Ba mươi ba năm một bóng bên đời
Năm với tháng cứ đầy thêm mãi
Tuổi thu vàng … mấy độ tàn rơi



Rồi cũng phải yên thôi
Trái tim tôi ba mươi ba năm thiếu phụ
Ba mươi ba năm nhạt thếch câu cười
Lòng tôi mỏng …nỗi buồn gai nhọn
Hắt hiu đầy … xuân lại dần vơi



Rồi cũng phải yên thôi
Tôi ba mươi ba năm ngơ ngác
Gió ba mươi ba năm phiêu bạt
Lòng ba mươi ba năm mênh mang
Ba mươi ba năm …hương khói bay vàng



Rồi cũng phải yên thôi
nỗi buồn ba mươi ba tuổi
Bên kia sông bạc trắng tim người
Đường trăng cũ lối mờ rêu phủ
Người có về ..chắc cũng xa xôi !!!


Ba mươi ba năm tôi vẽ tim tôi
Ba mươi ba năm tôi vẽ tim người…


Viết cho ngày 18.6 âm lịch


Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 11 tháng 7, 2011

Một chút heo may cho sắc đỏ cuối mùa ....


Tháng bảy, những cơn mưa hay bắt đầu ở buổi chiều, lớn hơn và thường kéo dài cho đến tối. Có những hôm ở lớp dạy tối ra, trời đổ mưa , tôi treo nón bảo hiểm vào cái móc nhỏ trên xe, dầm mưa chạy chậm qua những con đường nhiều bóng cây âm âm tối của khu phố quen về nhà. Mưa tạt vào mặt ran rát , gió lùa chút lạnh co vai , con đường cứ như nghiêng trong cơn mưa cuối hạ . Những chiếc bàn nhỏ của khu café nằm dưới tán lá của những cây bàng Thái Lan xinh xắn như cố nép mình dưới những chiếc dù nhờ nhờ đỏ …tôi bỗng nhận ra con đường đi về mỗi ngày của mình đẹp ra từ lúc nào không biết …


Thầm cảm ơn ai đó về ý tưởng trồng phượng quanh những con đường bỏng nắng này. Những hàng phượng vài năm trước bé tí nay bỗng phổng phao lớn …ban ngày cứ biêng biếc xanh, đêm lại co mình dưới bóng tối của những con đường ít bóng đèn đường …và bỗng trở nên cô đơn một cách dễ thương vào những ngày mưa như thế. Chỉ vài năm nữa thôi, khu phố thời con gái của tôi sẽ có những “đường phượng bay”…., bóng thời gian đang trượt dài trên thềm đá cũ của những con đường đất buồn thuở nào mà nay đã thành quên lãng….


Tháng bảy ….
Cứ như mùa hè đang bắt đầu qua. Sáng nay nhận tin nhắn: “Ngày mai học chuyên môn buổi sáng” .Lại bắt đầu những buổi tập trung nhạt thếch, những buổi tập trung mà thường thì tôi cố tìm một tán lá non bên ngoài khung cửa sổ của lớp học để nhìn vu vơ và nghe …cũng vu vơ.


Tôi đi qua mùa hè với những ngày ngồi nhà nhiều hơn ra ngoài. Tự dưng sợ con đường dài _ con đường mà chỉ cách đây vài tháng tôi vẫn thường lầm lũi đi về vào những tối trời mưa hay những ngày lắm gió, con đường có khi chênh chếch một ánh trăng soi hoặc nhấp nháy một vì sao đơn độc cuối trời. Cứ như tôi đã bỏ lại đằng sau mình một con đường rộn ràng tiếng cười của những hẹn hò phố xá…


Tháng bảy , tôi chuẩn bị một chuyến rong chơi như dự định vào cuối tháng trước khi bắt đầu một năm học mới … Mùa hè đang gõ bước chân cuối cùng vào những cơn mưa tháng bảy_những cơn mưa thường hắt những giọt nước trong veo vào tấm kính của khung cửa sổ chỉ thấy một khoảng trời bé tí của tôi… một khung cửa sổ chỉ mở ra như một nụ cười nhếch mép .

Tháng bảy cũng gởi cho nhánh phượng cuối mùa một chút heo may hình như đến sớm....



Những bàn cafe dưới tán lá bàng





..Con đường rợp bóng phượng phía trước ngôi trường quen thuộc





..


Mưa chiều...




Cơn mưa chiều trên đường đi dạy






Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011

Saigon mai gọi nhau bằng "cưng" *



Tôi đọc lại bài  thơ “Tám phố Saigon” của Nguyên Sa  từ blog huyvespa_ một người trẻ yêu Saigon và thích nhặt nhạnh từ những ngổn ngang bây giờ những thứ thuộc về một Saigon rất cũ_ Sang nhà Huy, tự dưng tôi nhớ một số tập thơ, tập nhạc, những cuốn sách mình có thời con gái . Hồi trẻ, tôi thích mua sách hơn tất cả bởi vì mọi thứ khác đều đã được mẹ mua cho hoặc dẫn đi mua…


Tôi cũng không có cái thú dạo quanh các cửa hiệu quần áo hay những thứ linh tinh con gái khác với bạn bè , chúng nó chỉ rủ được tôi đi vào nhà sách nên cứ nhấm nhẳng tôi là : “đồ cù lần” …Đến lúc đi làm , tự nắm trong tay đồng lương bèo bọt từ nghề thì cuộc sống lại không cho phép mình có quyền nương theo sở thích bản thân…
Hơn nữa, tôi lại dạy học trong một cánh rừng heo hút, ngày ngày chỉ đối diện với cái thứ nắng gay gắt như đổ lửa hoặc những cơn mưa rừng kéo dài, đất bazan đỏ quạch gót giày … quần áo là những bộ sẫm màu, dầy cộm, thô cứng may từ vải tiêu chuẩn… tóc khét nắng, da khô cằn..những cơn ốm một mình nằm bẹp rồi lại tự đứng dậy đến lớp giảng bài trong cơn sốt rừng hầm hập… Mọi thứ của phố thị trở thành xa xỉ … Ngày lên rừng nhận nhiệm sở, vali của tôi chất đầy những quyển sách còn sót lại sau lần bố tôi đốt đi những quyển sách tôi đã có cùng nhiều thứ khác ….mà với tôi, đó một ám ảnh khôn nguôi.

Ngồi café và đọc sách báo bất kỳ ở đâu là nét văn hóa không hề mất đi của người Saigon. Cứ mỗi sáng sớm chỉ cần đi ngang những góc phố ta có thể gặp bác tài già ngồi trên chiếc xích lô không khách chăm chú đọc tờ báo mới trong ngày, chỉ cần ngồi ở những quán café vỉa hè ta có thể nghe thấy tiếng lào xào của những tờ báo được lật trang từ những người lao động bình thường nhất … Những tờ báo ngày ở Saigon hồi ấy như Tia Sáng, Tin sáng là những tờ báo tự do, công khai lên án chính quyền, những tờ báo ít quảng cáo, sắc bén như dao găm và không cần định hướng .

 Ngày ấy, tôi nhớ sách báo cũng rất nhiều nhưng không bát nháo như bây giờ … Những người trẻ như chúng tôi cũng say mê sách và âm nhạc như bọn trẻ bây giờ mê net …Mười tám, hai mươi tuổi tôi đã đọc “Uyên Ương gãy cánh” của Kahlil Gibran, “Bay đi những cơn mưa phùn” của Phạm Công Thiện, "Đỉnh Gió Hú" của Emily Bronte.  Hoàng Tử Nhỏ của Saint Exupéry . Mười tám tuổi tôi đã say mê Scarlett O'Hara trong tác phẩm kinh điển “Cuốn theo chiều gió” của  Margaret Mitchell .

Tuổi trẻ chúng tôi lớn lên thấm đẫm cái hồn của thơ Tagore, Guillaume Apollinaire, Bùi Giáng, Nguyên Sa , Du Tử Lê, Trần Dạ Từ, Nhã Ca và cái thứ âm nhạc mê hồn cùa Đoàn chuẩn , Từ Linh, Cung Tiến, Phạm Duy,Phạm Đình Chương, TCS ,The Beatles v…v.. Bé hơn , tuổi thơ Saigon không ai không biết Con sáo của em tôi, Bồn Lừa , Chương Còm, Con Thúy, Dzũng Đa Kao của Duyên Anh hay những truyện tranh nổi tiếng như Xì Trum, Lucky Luke….


Ngôn ngữ viết ngày ấy thuần Việt hơn, nó đẹp và trong sáng như bản chất Tiếng Việt mình đã có. Những tạp chí như Văn, Bách Khoa, Văn học, Ý thức v..v... có thể thấy trên những quầy báo ven đường hoặc những nhà sách lớn nhỏ ở Saigon. Những tờ báo cho tuổi vừa lớn không nhiều nhưng sạch sẽ và có chọn lọc như Tuổi Hoa, Tuổi Ngọc , Ngàn Thông. Ngàn Thông là tờ báo do thầy Đào Quang Mỹ dạy tôi môn Việt Văn năm Đệ Tứ làm chủ bút, quý thầy, chúng tôi say mê tờ báo của thầy không kém …

Sau này , tờ Áo Trắng ở Saigon được xuất bản với cách trình bày, tiêu chí giống Tuổi Ngọc do một số nhà văn, nhà thơ của Tuổi Ngọc ngày xưa thực hiện, nhưng dần dà ..do nhiều lý do nó vẫn là một tờ báo mang tính thị trường và chẳng bao giờ có thể nuôi được cái hồn Tuổi Ngọc…

Bây giờ tôi vẫn không bỏ ý thích đi dạo nhà sách và mua sách … Nhưng xin lỗi vì tôi khó thể chọn hoặc ưa thích một tác giả trẻ trong nước nào đến độ đi tìm để mua sách họ về một cách có chủ đích, tôi vẫn thường lướt qua , cầm lên rồi đặt xuống, thi thoảng cầm về nhà do cái ồn ào của dư luận về quyển sách rồi …ân hận  . Sách của những người trẻ bây giờ nhiều nhan nhản nhưng cứ nhàn nhạt hoặc cách họ dùng tiếng Việt làm tôi không chịu được ..Có thể tôi cực đoan , khó tính ..có thể tôi đúng là "người muôn năm cũ" mà hồn không thể ở đây bây giờ... 


Sách là một mảng màu trong đời sống muôn màu …nó phản ảnh cái nếp nghĩ, nếp ăn ở, nếp cư xử của con người trong mỗi giai đoạn sống … Tôi cho là văn hóa đọc vẫn là một nét chấm phá không thể thiếu và hình như nó diễn ra từng phút một trong đời sống của cả ngày xưa và bây giờ … trong đó đọc trên mạng là một nét mới với hình ảnh con dao hai lưỡi ..Trong mênh mông thông tin từ báo mạng ta nhặt ra vô số những thứ nhảm nhí … đủ giết chết sự trong trẻo của một thế hệ …

Tôi lớn lên từ một Saigon mênh mang chữ nghĩa..mênh mang thơ nhạc. Cám ơn quá một “Saigon mai gọi nhau bằng cưng”

.Tạp chí Văn ngày xưa ( lấy từ blog huyvespa)

Photobucket
..
Những quyển sách  cũ

Photobucket
.
.Photobucket


Tuần báo Tuổi Ngọc ngày xưa..

Photobucket

Một sạp báo ở Saigon bây giờ

..Photobucket


Đọc báo
.                   .Photobucket..

Photobucket

      ảnh xin từ nhà trungthuphoto ..

                                 Photobucket


Bìa một tờ Tuổi Ngọc tôi dã từng yêu thích cách đây gần 40 năm _ huyvespa chụp tặng

..Photobucket

 * Thơ Nguyên Sa



Đọc tiếp ...