Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

Có một bài thơ thả nhánh ngậm ngùi.....



Lâu lắm rồi tôi chẳng làm thơ . Thơ với tôi luôn luôn như thế ..cứ như người bạn tâm tình mà ít khi gặp gỡ . Tháng sáu đang qua, sáng nay bất chợt gặp một bài thơ tháng sáu với những nốt ngậm ngùi từ nhà MM bỗng run lên trong tôi một nhịp thơ lúng liếng chút buồn... nỗi buồn của mùa cúc vàng đã đi qua ..lâu lắm ! 

Tháng sáu rồi sẽ qua
Người cũng xa vời vợi
Còn một nửa mùa,
thôi chờ đợi
Chắc chẳng kịp rồi
mùa cúc vàng hoa....


Tháng sáu
có một chiều mưa sa
Bài thơ khe khẽ ướt
Ta đợi người, tuổi tóc bay… gió vuột
Để phía sau ngơ ngác một cái nhìn…
Tháng sáu nhớ người
giữa vời vợi nỗi quên…


Tháng sáu
Qua…..
Ừ, thì qua
Mọi cái rồi cũng qua
Cả tình yêu một thuở
Qua cả bước chân chiều ngang phố
Qua cả ta …thuở líu ríu bên người
Qua cả đời mỏi mệt
tiếng cười lơi…

Tháng sáu
Bài thơ thả nhánh ngậm ngùi…


Bài thơ tặng MM.







Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

Nói với chính mình....





Cái lưng vẫn chưa ổn, ông bác sĩ bảo : “Tốt hơn cô nên hạn chế chạy xe và đi lại nhiều khoảng ba, bốn tuần cho khỏi hẳn”. Thế là dù không muốn thì những “lời hẹn thề cũng đành là những cơn mưa…..”


Tháng sáu, rùng mình với những viên thuốc đủ màu, tù túng như con chim nhỏ trong chiếc lồng treo trước hiên nhà.
Tháng sáu, trời không mưa nhiều, nắng cứ như đùa, lúc vàng hanh lúc nhạt nhòe buồn bã
Tháng sáu, loanh quanh với cái không gian nhỏ của riêng mình trong khi ngoài kia …. phẫn nộ cứ trào dâng như sóng..
Tháng sáu ngộ ra rằng mình yêu quá nhiều điều _cả cái ngớ ngẩn như viên cuội nhỏ hay con ốc nhặt được ngoài bãi biển cho đến cái từ hôm nào bất ngờ nghe lại từ một bài hát cũ :”nước ơi”…

Tháng sáu , bỗng thấy mấy tờ tạp chí , nhật báo trở thành cái thứ nhăng nhít vớ vẩn không chịu được , thỉnh thoảng nằm im cầm tờ báo đọc vài dòng rồi lại đặt xuống vì cái cần đọc thì không thấy, cái đầy nhan nhản thì toàn chuyện để thấy bức bối đến thành phẫn nộ.


Tháng sáu, hôm nào về qua những con đường cũ _ cái thành phố gần mười triệu dân này dường như cả đêm không ngủ mà cứ tỉnh táo lúng liếng cái nhìn trong veo. Saigon hình như không bao giờ biết mệt mỏi. Cứ như có một thứ tình nào thức dậy sau giấc ngủ im làm người ta nghĩ nhiều hơn đến cái bản đồ hình chữ S nằm gối đầu nhìn biển Đông dậy sóng. Ở đâu, cũng nghe người ta nói đến chuyện “nước non” …



Hôm nào ngồi ở tiệm vá xe, nghe người đàn ông tay đầy dầu mỡ, nhếch nhác trong bộ quần áo lao động vừa hí hoáy với cái ruột xe, vừa trò chuyện với khách về mảnh đất ruột thịt đang bị đe dọa bởi bọn giặc Tàu “thì đánh bỏ mẹ nó đi chớ sợ gì nó….” Bỗng nhớ đọc ở đâu đó câu hỏi của một người hình như cũng đầy bồ chữ rằng:”nhiều người cứ bảo đánh đi ..liệu có đánh thật họ dám bỏ nhà cửa , vợ con để ra trận không?” Thế mới biết tình yêu nào thì cũng nở hoa trong lòng người bằng những cách khác nhau …!!! và câu hỏi cũng là câu trả lời cho chính người hỏi .Như có hôm thằng bé học trò trong lớp học hè chỉ vào một tin trong tờ báo mình đang đọc hỏi: “Trung Quốc nó đánh mình phải không cô?” …Mình cười hỏi lại nó : “Thế con nghĩ mình có nên đánh lại nó không?” thằng bé cười bẻn lẻn “con đâu có biết cô..” Ừ, làm sao con biết được khi chính những người lớn như cô còn không thể biết …



Nhớ ngày còn bé nghe thầy đọc bài thơ của Lý Thường Kiệt trong giờ học Sử :
Nam Quốc Sơn Hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư

chẳng biết lúc ấy, do cái hào khí của bài thơ hay giọng đọc hào sảng của thầy mà làm mình cứ lạnh toát người . Hồi bé sao mà mình dễ tự hào đến thế về cái hào hùng của dân tộc mình để cho đến bây giờ vẫn cứ nôn nao khi nghe đến tiếng gọi “nước ơi..!”, mà hình như tiếng gọi bây giờ buồn hơn chút xíu... Nỗi buồn của một điệu hát ru...

Tháng sáu...mình nói nhiều hơn với chính mình.
Tháng sáu gần qua …đang qua !
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2011

Một sáng Saigon với bạn xưa...



Thế là qua bao lần hẹn không thành chúng tôi đã gặp nhau .
Bốn mươi mốt năm … những cô gái ngày xưa nay đã tóc ngả màu, vết nhăn hằn trên đuôi mắt, chỉ có tiếng cười từ những câu chuyện về kỷ niệm thì vẫn cứ giòn tan .


Tôi đến Nối, rồi lần lượt Tú Hải, Loan , Quý … Chúng tôi ôm nhau, nhìn nhau ..cứ như cuộc chia tay mới diễn ra hôm qua ..chưa kịp để mọi cái đều trở thành xa lạ. Quý lấy trong giỏ xách cuốn lưu bút nó giữ hơn 40 năm ra ..những khuôn mặt bạn bè lần lượt hiện ra có quên có nhớ, một số thông tin : Ánh chết trận năm 1974 , Khiêm cụt hai chân trong một trận đánh, Tùng ở Mỹ , Trần Văn Hải buôn bán ở Long Khánh …và còn bao nhiêu bạn bè khác mịt mù chẳng biết tăm hơi …
Tuổi trẻ chúng tôi đi qua một thời khói lửa_ cái thời mà cứ sau mỗi mùa hè lại thấy khuyết một chỗ ngồi_ thế mà sao nó đẹp đến thế, để dù đã đi qua một phần đời bão giông rồi ..nhắc vẫn cứ rưng rưng .


Chúng tôi lại chở nhau qua những con đường của Saigon ngày xưa ..Trời chủ nhật sao mà đẹp .Góc quán nào cũng vang những tiếng cười khi chúng tôi bước vào. Tôi nhìn bạn bè …chúng vẫn cứ như xưa - cái tính cách của thời con gái- Tú Hải chậm rãi hay cười ..Nối quan sát nhiều, thi thoảng lại lườm yêu các bạn, Quý vẫn khôi hài một cách duyên dáng, câu chuyện nào của nó cũng làm cả bọn cười lăn , Loan_ cô bạn gái có với tôi nhiều kỷ niệm nhất_ cứ thỉnh thoảng chen vào những câu châm biếm đến tức cười …


Bạn bè tôi đó …giữa một ngày chủ nhật bên cạnh dòng sông Saigon lung linh dáng phượng. Mùa hè của hơn 40 năm trước chúng tôi chia tay nhau để mùa hè này gặp nhau với mỗi cuộc đời hạnh phúc, đau thương xen lẫn : Tú Hải có một gia đình, hai con và hai cháu ngoại, Quý cũng yên ổn với chồng và một con trai , Nối thì một mình nuôi con sau cuộc chia tay đã lâu , giờ cũng ba cháu nội , chỉ có Loan vẫn đếm thời con gái của mình đi qua dần với những nỗi buồn có lẽ từ lâu chẳng nói với ai…


Quý và Loan là bạn ở chung xóm trong một trại gia binh và học chung với tôi từ lớp Đệ Thất .Tôi thương Loan nhất trong đám bạn ,đơn giản vì nó có quá nhiều kỷ niệm với tôi. Ngày còn con gái , nó 17, tôi 16 …những choáng ngợp đầu đời của nó hình như chỉ mình tôi biết ..Ngày nhà tôi dọn lên Thủ Đức hai đứa cùng khóc , chiều nào nó cũng phóng xe lên nhà tôi, ra về là mắt hai đứa đều đỏ hoe dù Saigon_ Thủ Đức chẳng bao xa.. Tôi thương nó còn bởi cả thời con gái dường như nó dành hết cho gia đình…để bây giờ tuổi xuân qua , nỗi buồn hình như ngày một lặng lẽ hơn…


Chúng tôi chia tay với một lời hẹn khác khi Tú Hải có việc phải về sớm .Dòng sông Saigon lặng sóng , nắng Saigon vàng hoe ..chúng tôi chia tay với cảm giác vẫn còn chưa nói hết những điều muốn nói.


Tôi đi qua những con đường quen về nhà … Đường Saigon sao mà nhiều chỗ xóc, cảm giác nhói đau của cái lưng vẫn còn nhưng niềm vui thì vẫn lung linh đến lạ !

..Photobucket

Quý_ Nối_ Tú Hải_ Loan

..Photobucket

Chúng tôi với quyển lưu bút trên tay tôi




...Photobucket

Loan và Quý _hai người bạn cùng xóm, cùng lớp


..Photobucket

Cả hai đều mê bụi trúc
..

..Photobucket

Loan và Tú Hài

Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

Nằm một chỗ...


Mùa hè của tôi bắt đầu bằng những ngày nằm dài với cái lưng đau vì tai nạn…Quanh cái nệm lổn ngổn những cuốn sách chưa đọc và cả những cuốn sách đã đọc rồi ..cuối cùng thì những cuốn chưa đọc vẫn… chưa đọc và những cuốn đọc rồi vẫn cứ nằm y thinh …


Nằm một chỗ, ngay cả trở mình cũng thốn đau… đau đến không thể nhoài mình bấm cái nút của cái quạt máy, đau đến sợ tiếng chân người bước lại gần mình, sợ tiếng thăm hỏi, sợ tiếng thúc giục đi bệnh viện của người thân, đau đến không thể đứng dậy đóng cánh cửa để tránh vạt nắng hắt vào chỗ nằm, hình như người ta trở nên buồn cười nhất, vô dụng nhất khi chỉ có thể ngồi nhìn vạt nắng chuyển dịch từ từ qua mình ..qua ngày …qua nhiều điều của cuộc sống xao động ngoài kia ..

 

Nằm một chỗ, cảm nhận sự chật hẹp của căn phòng , cái bức bối của chính mình … ghét cái bức tường của ngôi nhà hàng xóm khi nhìn qua khung cửa sổ nhỏ vừa được mở ra … ghét khoảng trời bé tí có cụm mây trắng lười trôi, ghét những cơn đau và cái nhăn nhó xấu xí mỗi lần trở mình … ghét cái computer im thin thít trên đầu nằm, ghét những điều chỉ nghe thấy từ đôi mắt của người khác … Nằm một chỗ, cứ như mình biến thành cô Cám ích kỷ, nhỏ nhen …một cô Cám đáng ghét bước ra từ câu chuyện cổ tích ngày bé …

 

Nằm một chỗ, thỉnh thoảng con bé cháu bốn tuổi cứ đến gần hỏi linh tinh đủ chuyện trên trời dưới đất … không thể trả lời hết câu hỏi của nó ...đôi khi đau quá phát cáu phải đuổi nó đi chỗ khác ..phát hiện ra hình như khi còn bé, người ta thường thích và ít dè dặt khi đặt câu hỏi về nhiều điều, người ta hay thắc mắc về những biến đổi xấu tốt từ những điều nhìn thấy chung quanh… Hỏi, có thể vì mọi cái đều quá lạ lẫm và hỏi còn bởi khi ấy người ta còn tin vào câu trả lời của những người lớn quanh mình.

Càng lớn ..người ta ngày càng ít hỏi ,có thể bởi dè dặt hơn ,nghi ngại hơn, tự tôn hơn …có thể bởi có cái để tin hơn cả con người là cái computer, và có thể “ít hỏi” còn là cách để bảo vệ mình khỏi những rắc rối luôn có sẵn trong cuộc sống cơ man những điều ..muốn hỏi. Hoặc giả người ta hỏi chỉ là để thay cho câu trả lời, hỏi, chỉ là cái cớ để người nghe câu hỏi có cơ hội… lúng túng . Những câu hỏi của người lớn và những người quá lớn hình như không còn là câu hỏi …

 

May là những ngày nằm một chỗ không kéo dài … nhưng mùa hè lại qua thật nhanh sau cú điện thoại nhắn vội : “lên trường nhận lớp” . Người quá lớn như tôi lại bâng khuâng tự hỏi : Có phải mùa hè qua ? _ Hỏi, nhưng đó cũng chẳng là câu hỏi … bởi chắc chắn mùa hè đã qua và dạo này hình như tôi trở nên ấm ớ chẳng viết, chẳng nghĩ cái gì ra hồn …

Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

Không chỉ là con số ....(Bài viết từ blog MM)


Mấy hôm nằm một chỗ , ngồi máy thì cũng chỉ lệt quệt vui đùa và dõi theo ngày 5.6 để thấy cái khí thế tưng bừng nói hộ mình biết bao điều ấp ủ ..chẳng viết được gì vì không thể ngồi lâu trên máy.


Xung quanh ta sao mà lắm chuyện …tức cười , buồn cười. Sao mà lắm điều không thể không phẫn nộ . Nhiều bạn bè khuyên tôi đừng nên đụng chạm đến những điều nhạy cảm …Xin lỗi, tôi không làm được và tôi muốn nói theo cách của mình . Ta không thể thờ ơ với chính cuộc đời dù nó chọn ta hay ta chọn nó …

 

Cám ơn vì bên tôi còn có một số bạn bè …biết phẫn nộ và biết cách nói . Tôi tự chọn cho mình một cái box với cái tên : GIÓ VÀ BẠN ..ở đây tôi giữ lại cho mình những điều bạn chạm phải tôi ..những cú chạm đủ thấy cuộc đời dù còn bao điều trăn trở vẫn cứ đẹp sao ….


Cám ơn vì ta không thể hững hờ với cả cái đẹp và những cái chưa đẹp .. Cám ơn vì ta nhìn thấy được những tấm lòng và thấy cả những con sâu đang lẩn khuất giữa đời …


Các bạn đọc ở đây một số thông tin ,và vài cảm nghĩ để biết rằng không phẫn nộ mới ..là lạ !!!

NGÀY GIẾT SÂU BỌ , NHÌN NGHE NGHĨ VỀ MỘT LOẠI SÂU BỌ KHÁC

 

Chị luôn quan tâm đến tôi, từ khi biết tôi là một nhà giáo khá…kỳ cục. Nên mỗi khi thấy những điều …kỳ cục trong ngành giáo, là Chị lại liên tưởng đến…tôi. Thay vì “cười ba tiếng, khóc ba tiếng” rồi…đi chơi với con, Chị lụm lặt tất cả những điều đó gởi cho tôi… tôi ơn Chị biết bao nhiêu, vì bằng cách nhẹ nhàng văn hóa như thế, Chị góp phần gìn giữ không để đời có thêm một nhà giáo… hư…Hôm nay Tết nửa năm…Chị gọi, không chúc Tết, không tình cảm, nhẹ nhàng bảo tôi đọc mail này… và sau khi đọc xong, tôi phải mạn phép Tác giả ( Con sẽ có lời thưa cùng Thầy nơi cuối bài) và mạn phép Chị được đăng lại ( mà không biết nguồn từ đâu…)

 

Bảy mươi ngàn tỉ đồng để biên soạn sách giáo khoa?

Bảy mươi ngàn tỷ đồng là nhiều hay ít? Cố nhiên ai cũng cho là nhiều, quá nhiều, ngoại trừ có một vài người cho là ít, thậm chí rất ít. Một vài phép tính số học đơn giản cho chúng ta thấy có thể làm được việc gì với số tiền bảy mươi ngàn tỉ đồng?

Đề án “Đổi mới chương trình, sách giáo khoa Phổ thông sau năm 2015” với kinh phí ước tính 70 ngàn tỷ đồng. Ảnh minh họa Đơn cử một vài việc (làm riêng mỗi việc chứ không làm tất cả cùng một lúc):

+Đủ kinh phí để tổ chức các cuộc bầu cử Quốc hội và HĐND các cấp như vừa qua trong vòng 500 năm tới (5 năm tổ chức 1 lần, 1 lần hết 700 tỉ).

          +Đủ để mua ô tô loại khá (1 tỉ đồng một chiếc) và phát không cho các vị vừa trúng cử, từ HĐND cấp huyện và thị xã cho đến Đại biểu Quốc hội, mỗi vị một chiếc. Còn cấp xã, cấp phường thì 6 người một chiếc (phải bình bầu hoặc bốc thăm).

          +Đủ để xây 140.000 căn hộ cho người thu nhập thấp.

          +Đủ để xây 2.000 ngôi trường mới khang trang hiện đại. Mỗi ngôi trường 35 tỉ là quá tuỵêt vời, nhất là ở vùng nông thôn, miền núi. Nếu chia đều cho các tỉnh thì mỗi tỉnh sẽ có hơn 30 trường mới như vậy.

          +Đủ để mua SGK và phát không cho tất cả học sinh phổ thông trong vòng 35 năm tới .

          +Đủ để tăng lương cho giáo viên (mỗi người thêm 1 triệu đồng một tháng) trong vòng 6 hay 7 năm tới.

Đọc đến đây, chắc có nhiều độc giả sẽ cáu: “Sốt cả ruột! Gì mà cứ lải nhải “đủ để" mãi như thế! Mà lấy đâu ra bảy mươi ngàn tỉ ấy mới được chứ”.

          Vâng, xin bạn cứ bình tĩnh đọc tiếp.

          Số là kẻ viết bài này vừa được mời dự một cuộc họp để góp ý cho đề án “Đổi mới chương trình, sách giáo khoa Phổ thông sau năm 2015”. Mục tiêu của đề án: Hoàn thành xây dựng chương trình và biên soạn sách giáo khoa mới cho bậc trung học phổ thông để bắt đầu thực hiện từ năm 2017. Kinh phí thực hiện: ước tính bảy mươi ngàn tỉ đồng!

          Kẻ viết bài này được dự họp từ 8h30’ đến 11h30’ (ngày 1/6 vừa qua), được phát biểu ý kiến 7 phút và được nhận phong bì trong đó có 450.000 đ.

          Thưa các bạn!

          Thế là trong danh mục các việc có thể làm với số tiền bảy mươi ngàn tỉ đồng mà tôi liệt kê trên đây có thêm một việc :

          +Đủ để làm một chương trình và biên soạn SGK mới hơn và tốt hơn so với hiện nay.

          +Mới hơn thì chắc chắn rồi. Chả lẽ với ngần ấy tiền mà cuối cùng chẳng có gì mới? Tuy nhiên tốt hơn thì còn phải kiểm chứng trong quá trình thực hiện. Nhiều khi cái mới lại không tốt và cái tốt thì không mới!

          +Nếu các bạn là người có quyền quyết định thì các bạn sẽ chọn việc làm nào để tiêu cho hết số tiền bảy mươi ngàn tỉ đồng ấy? Xin nhớ là chỉ những việc làm cho ngành Giáo dục thôi đấy, vì số tiền ấy lấy trong nguồn kinh phí dành cho Giáo dục.

          Còn nếu tôi có quyền thì tôi sẽ dùng số tiền ấy vào ba việc: một là xây 1.000 ngôi trường mới (mỗi cái 30 tỉ thôi), hai là phát không SGK cho mọi học sinh trong 5 năm tới, ba là tăng lương cho thầy cô giáo (mỗi người một năm thêm 10 triệu) trong 4 năm tới!!! Thế là vừa hết nhẵn70000000000000 đồng nhé! (Các bạn chú ý: sau con số 7 là 13 con số 0).           

GS _ Nhà Giáo Văn Như Cương

 

Lời thưa lại của kẻ hậu sinh cùng Giáo sư Văn Như Cương: ( blogger MM)

 

Kính thưa Thầy!

Một đứa học hành làng nhàng với cái bằng cử nhân chuyên tu như con, chắc còn lâu lắm hoặc sẽ chẳng bao giờ có cơ hội trở thành học trò chính thức của Thầy.

Bẩm Thầy, xưng con, bởi con cho rằng, dù mình không chính thức bước vào lớp học của Thầy, chưa được vinh dự ngồi nghe Thầy giảng buổi học nào, nhưng bằng vào mớ tri thức con học được nơi Thầy qua các bài viết đăng rải rác trên các báo, bằng vào việc tự “chỉnh sửa” nhân cách, nhân dáng con người mình mỗi khi đọc một bài về giáo dục “đau hơn xát muối vết thương” của Thầy, con vẫn có thể tự hào nói : tôi là học trò của Giáo sư Văn Như Cương.

Và hôm nay, con mạn phép Thầy đăng lại bài viết này lên blog của con. Đăng lại vào một ngày đặc biệt: Ngày Tết giết sâu bọ. Con không thấy bóng dáng con sâu thiên nhiên nào trong bài viết của Thầy, mà con thấy đông đúc và ngày càng đông đúc hơn những bầy sâu bọ dạng khác. Chúng không có chút tri thức nào về giáo dục, càng không có chút tấm lòng nào với ngành quốc sách đang tiềm ẩn nhiều nguy cơ vụn bở của nước ta. Nơi chúng chỉ là mớ bạc ngồn ngộn mà chúng nhắm tới rút tỉa cho đời nay, cho đời mai, cho muôn đời sau… mà quên mất “tiền không mua được nhân cách của dân tộc”.

Thầy có hỏi chúng con- có lẽ Thầy muốn dành câu hỏi này cho những người nhìn đồng tiền rất quan trọng, nhưng không vì tiền mà làm ra nhiều việc …mất tự trọng- rằng: chúng con làm gì khi có 70 nghìn tỉ đồng? Xin thưa, chúng con hòan tòan muốn bỏ phiếu bầu cho những “dự án” mà Thầy vạch ra. Bởi, nó sẽ đem lại không chỉ một cái nền bê tông đủ chắc lúc này cho những sạt lở trong giáo dục, mà nó còn ươm những ước mơ “đê chắn sóng” cho giáo dục tương lai. Được học trong những môi trường trường học tử tế, bất kể vùng miền; được học những thầy cô được đào tạo tử tế, thảnh thơi cơm áo, chỉ chuyên tâm lo vào con chữ cho trò, thay vì cứ nhoai người chạy show trung tâm, trẻ em Việt Nam tất sẽ thành công.


Thành công nhất, có lẽ, chúng ta sẽ có những thế hệ trẻ em biết nói tiếng nói quật cường, đanh thép trước mọi chèn ép “nước lạ”. Quật cường, đanh thép vì các em biết mình mạnh ( người ta nói “mạnh vì gạo, bạo vì tiền”) trẻ em VN con tin sẽ biết mình mạnh vì một điều khác hơn đó là nhân cách dân tộc bao đời truyền thụ được. Chúng ta sẽ có những thế hệ trẻ em biết đi buôn lậu trong tư cách ngọai giao là nhục, biết vào siêu thị cầm nhầm đồ khi đang giữ công vụ là sai lầm, biết nhũn nhặn với kẻ thù là lâu dần sẽ trở nên nhũn nhão… chúng con tin, 70 nghìn tỉ được dùng như Thầy dạy, sẽ mang lợi về rất lớn… và con cũng tin, Thầy cũng như chúng con, đều biết ta đang mơ…

Nhưng có một điều "không mơ" Thầy dạy cho chúng con thông qua bài viết, đó là, phải làm sao cho cái giấc mơ nhám nhúa 70 nghìn tỉ kia của bè lũ sâu mọt, phải được giết chết từ trong trứng nước… giết như sáng nay Mẹ con bắt anh chị em con vén áo để Mẹ vẽ lên một vòng vôi đỏ…với niềm tin: vôi vữa nhân gian đủ sức giệt trừ lũ sâu từ trong…trứng…

 

Một lần nữa, con xin được cảm ơn bài viết này của Thầy. Kính chúc Thầy trường thọ!

                                               Blogger MM 

                                       http://minhtmap.multiply.com/journal/item/122/122?replies_read=4


Đọc tiếp ...