Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2009

Lặng Yên


Lặng  Yên trở nên thân thuộc với tôi từ lúc nào …chính tôi còn không kịp biết .Thế đấy , có những người trở thành một trong muôn vàn những hình ảnh gần gũi với mình một cách hồn nhiên như thế … hồn nhiên và chân chất như chính Lặng Yên vậy.

 

Là một trong những người bạn có dịp gặp nhau nhiều nhất …Mỗi lần gặp, tôi lại phát hiện ra nét dễ thương của Lặng Yên : xinh xắn ,cười nhiều hơn nói , hiền lành, chân thật như lúa đồng và… đôi lúc hồn nhiên như trẻ thơ …. Cứ có dịp vui chơi , nhìn Lặng Yên nhảy đầm là tôi và Ngọc Yến lại cười rũ rượi …vì Lặng Yên chỉ nhảy bài bản lúc đầu thôi …lúc sau thể nào nhỏ cũng quơ quào .. choi choi làm tức cười không chịu được .

 

 

 Hôm có truyện ngắn đăng trên báo Phụ Nữ Chủ Nhật, Lặng Yên khoe bạn cũng e dè bẻn lẻn thấy mà thương , cứ đọc Đám Giỗ mà xem sẽ nguyên vẹn một Lặng Yên với tâm hồn trong trẻo mà lại tinh tế lạ kỳ … Lặng Yên cứ lặng lẽ quan sát những sự việc chung quanh mình với nụ cười thanh thản như không .

 

 

Lặng Yên thế đấy ..không màu mè điệu đàng trong tình cảm … cứ nghe Lặng Yên nói , nhìn Lặng Yên cười, chia sẻ những gì Lặng Yên viết … ta sẽ hiểu mình may mắn biết bao khi được làm bạn với một tâm hồn trong lành như thế …

 

 

Cám ơn em nghen Lặng Yên …Cám ơn vì đã biết em . Em trở nên thân thuộc với lòng chị chậm rãi từ từ mà bền chắc . Chúc mừng sinh nhật 20.11 đã qua …Chúc mừng một ngày cuối tháng mười một thật ấm nồng …

Với chị Gió

 Với Khúc Thụy Du

Hồn nhiên...đứng !!!

Điệu đàng với biển

Dịu dàng


Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009

Gió ơi !!!




Bạn gọi điện cho tôi … giọng nói dường như chùng xuống : “Có lẽ Gió là một trong số ít người mình báo tin cho biết là khuya nay mình đi” .Tôi hỏi nhanh như sợ bạn cúp máy : Đi đâu ? _ Đi Mỹ …Thì ra thế ! Cái tin mà bạn cứ úp úp mở mở , xa xa gần gần mấy hôm nay trong mấy cái message  như đùa như thật gởi cho tôi là tin này đấy .Uh , thì bạn đi, tôi đã có quá nhiều những người bạn rời xa mình rồi thêm bạn nữa thì có sao đâu nhỉ ? Thế mà …bỗng dưng buồn .


Mà cũng buồn cười thật … Có lẽ tôi và bạn cũng chỉ thật sự trò chuyện nhiều với nhau qua cái thế giới im ắng này trong vòng hai ba tuần lễ gần đây  khi bạn cứ mang mấy cái notes điên điên của tôi ra để gời lời com trêu tôi _ những cái com chỉ gởi qua message _

Tôi nhớ bạn một cách mơ hồ vì ta chỉ gặp nhau một lần trong ngày hội ngộ tháng sáu _ Lần đầu gặp đúng là bạn không như tôi tưởng tượng khi chỉ dựa cái nick name bạn thường dùng , ta chỉ thoáng gật đầu cười xã giao với nhau và hình như có một lúc nào thật nhanh bạn lại gần tôi cười bảo : gioheomay bé tí vậy sao ? .



Cũng nhiều tháng trôi qua rồi đấy , tưởng chừng như có thể bạn cũng lại lướt qua trí nhớ tôi vừa đủ như thế : rằng bạn là người nhiệt tình,hay  quan tâm đến bạn bè, rằng bạn là người hay ray rứt với chuyện thế sự , rằng bạn là người cũng có chút bão gió gì đấy của riêng mình. Chỉ thế thôi nếu hai ba tuần sau này bạn không thi thoảng trêu tôi bằng mấy cái message nửa đừa nửa thật . Đôi khi tôi không muốn hiểu cả cái nửa thật và cái nửa đùa của bạn bởi ranh giới của thật và đùa vốn mong manh và nghiệt ngã biết bao . Một điều chắc chắn là chân dung bạn ngày càng rõ rệt hơn trong trí nhớ tôi.



Hôm qua  nhận món quà kỉ niệm của bạn :4 CD gồm những giọng hát tôi thích và những bài hát tôi thích . Bạn ân cần gọi điện ngay lúc tôi cầm trên tay món quà : “Gió nhận được chưa? Có thích không ?” Tôi như đứa trẻ con tíu tít với món quà … làm sao tôi biết được đó là món quà bắt đầu cho một cuộc chia tay ?


Thôi thì bạn đi _ bình an như ta vẫn thường hay chúc nhau ấy mà .Nếu thật sự có những hao hụt trong cuộc đời mình tôi mong bạn sẽ gặp được những niềm vui mới .Nếu thật sự có những trăn trở trong tâm hồn mình tôi mong bạn an nhiên .



Cám ơn bạn _ người bạn online … Cám ơn bạn những lần kiên trì chỉ dẫn đứa dốt công nghệ thông tin như tôi cài đặt những phần mềm cần thiết , cám ơn những cái message trêu đùa quen thuộc : “Ngủ thiệt ngon cho chóng lớn !” bạn thường gởi cho tôi .Cám ơn vì bạn thích gọi “Gió ơi !” trong mấy cái message và cả trong di động ....rồi cười .Hôm qua tôi nghĩ mình nợ bạn một món nợ thân tình thì hôm nay cho tôi nói lại …bạn cũng còn nợ tôi một chầu café Saigon như đã hẹn .Món nợ cứ còn đấy để ta mơ một ngày gặp lại , phải không?



Saigon chiều nay mưa _ cơn mưa giữa những ngày Saigon khi không mà biết lạnh … Tôi gởi một bàn tay vẫy giữa bầu trời đêm nay và giá mà được nghe bạn gọi lần nữa : Gió ơi !!!!

 Viết cho bạn

Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2009

Mấy hôm nay....




Mấy hôm nay….. Saigon biết lạnh .Sáng đi làm sớm ,lại co vai trong cái áo khoác … lại có thêm cái khăn quàng cổ mong mỏng vừa đủ ấm , lại chân mang vớ , tay mang gant …lại thi thoảng mỉm cười khi thấy người ta ngồi sát nhau hơn . Trời lạnh .. để người Saigon điệu đàng hơn chút xíu . Phố lung linh hơn  bởi những chiếc áo khoác xuống đường . Bầu trời cao, hàng cây xanh biếc lá … Lá mùa đông sao non tơ làm vài chiếc lá vàng cuối thu bỗng trở nên đáng thương đến lạ !

 

Mấy hôm nay ….thích im lặng .Im lặng vì lòng sao mà quá đầy …im lặng vì cái khoảng trống của riêng mình sao cứ lao xao những điều không rõ rệt . Thèm quá một buổi chiều không phải làm gì để xách xe lang thang qua những con đường nhiều hàng cây , thèm dừng lại một góc đường …ngước nhìn cái ô xanh  thanh bình , thèm nghe tiếng lích rich từ trong chòm lá biếc , thèm nghe hơi lạnh ôm vai , thèm quá một tiếng guitar bất ngờ từ một ngôi nhà có giàn hoa giấy .

 

Mấy hôm nay…nhớ . Buổi sáng cứ thích mở một bản nhạc quen từ cái máy của trường “ Silent night ! Holy night ! All is calm,all is bright! Round yon Virgin Mother and Child  …………….” Bài hát nhắc nhớ ngôi trường nằm trong một ngôi giáo đường có gác chuông cao , nhắc nhớ cô giáo dạy anh văn năm lớp đệ tứ với bài hát âm vang mãi cho đến bây giờ . Nhớ những sáng mùa đông đến trường …áo trắng ngát , tóc xanh ngời ,lấm lét nhìn mấy ông MP người Mỹ đứng gác trước đài truyền hình xí xa xí xô nhìn mình cười nói  . Nhớ Thu Sâm hiền lành , Đông Hạnh líu ríu như chim , nhớ những sáng trời lạnh ba đứa chui vào phía sau cái hang đá khổng lồ chúi đầu xuýt xoa với bịch cóc chua lòm

Nhớ những sáng mùa đông, dậy sớm, đạp xe qua những con phố rộng để đến Văn Khoa . Phố ngày ấy hiền lành , mình ngày ấy trong veo, Saigon ngày ấy mùa đông dịu dàng như con gái.

 

Mấy hôm nay….say . Cái ngây ngây khiến không muốn làm việc , không muốn giam mình trong căn phòng nhỏ ngột ngạt với cái máy tính lóc cóc như tiếng thì thầm ,cứ thèm ra  café Tuấn Ngọc chỉ cách nơi làm việc một con đường vắng , ngồi nhìn nắng nhảy trên khuôn sân rộng , nghe Sĩ Phú hát thì thầm như lời tỏ tình ,nhấm nháp vị ngòn ngọt , chua chua của ly đá chanh ..nhớ  bài hát một thời hay nho nhỏ ở một góc hành lang Đại học ……“ Chủ nhật uyên ương hẹn hò đây đó …uống ly chanh đường ..uống môi em ngọt …” Cái ngây say làm bước chân mùa đông bỗng chếch choáng , làm lòng bâng khuâng…

 

Mấy hôm nay …trời nhiều gió .
Buổi tối ngồi ở Diva , gió thổi lao xao tán lá màu xanh trắng trên đầu , những chùm lá kết vào nhau mà nhỏ Liên bảo giống như một bàn tay có những ngón chụm lại , nhũng bàn tay tinh nghịch đong đưa trông như đùa .Gió đưa tiếng piano bay lững lờ qua cái không gian thơm mùi lá cây và âm ấm mùi khói thuốc … Gió dìu tiếng hát cô ca sĩ bảng lảng  khói sương dưới cái lập lòe của những ngọn bạch lạp    “…. Làm sao về đươc mùa đông … để nghe chim trời xa vắng ....Thôi đành ru lòng mình vậy… vờ như mùa đông đã về ..” . Gió làm lạnh quá mấy sợi tóc bay ngang nỗi nhớ mịt mù .

 

Buổi chiều về qua con phố quen . Khí trời vẫn se se ,mây trời mỏng tang như khói . Nhận món quà muộn của một người bạn qua đường bưu điện  . Cám ơn nhé chút thân tình mình nợ bạn . Món nợ ân tình luôn khó trả phải không … ?

 

Mấy hôm nay Saigon biết lạnh …mình cũng thế …biết lạnh !!!!



Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2009

Những bông hoa cho tháng mười một





Tháng mười một , hình như bầy chim sẻ không còn bay về ríu rít chuyện trò với nhau bên cái ngạch cửa sổ nơi tôi ngồi nữa . Vắng tiếng chim …chiều im lặng .

Tháng mười một …dù thật sự không muốn nhớ , tôi vẫn thật khó quên một phần đời mình bởi những nhắc nhớ không nguôi .Như hôm café với đám đồng nghiệp trẻ ở ngôi trường cũ , nghe chúng bảo : “20.11 cô nhớ về trường nghen cô.” . Như hôm nhận lá thư của đứa học trò cũ : Giá mà năm nay con vẫn còn được học với cô!” . Như hôm lần giở những entry xưa lại nhớ người thầy thuở ấu thơ trong một bài thơ đã cũ .


Hơn ba mươi năm vẫn còn đó một tình yêu _ Cái tình yêu không còn trong trẻo như tiếng cười giòn tan ở sân trường sư phạm ngày ra trường nữa _ Cái tình yêu pha lẫn những mỏi mệt , bức bối , những tin yêu , những thất vọng …..nhưng nó vẫn là tình yêu . Cảm ơn vì nó còn là tình yêu .


Tháng mười một tôi muốn gởi những bông hoa cho nhiều người thầy của tôi _ những người thầy còn đâu đó trong cõi tạm này với mái tóc pha sương , những người thầy đã mãi mãi ra đi về nơi xa lắm .
Cám ơn các bà soeur nghiêm khắc ngày tôi còn là con bé ngơ ngác líu ríu theo bố đi dọc theo các hành lang nhà dòng để đến cái lớp học ngoài trời của một bà soeur rất đẹp .
Cảm ơn cô giáo dạy thêu với những buổi chiều cô tẩn mẩn dạy tôi từng đường kim mũi chỉ, trong khi tôi cứ phụng phịu giận hờn vì các bạn thì được ra về mà mẹ thì cứ bắt tôi ở lại học thêm may vá .
Cám ơn thầy _ người thầy thời tiểu học  với những bài học thực tế từ những cánh rừng mà tôi nhớ nhất.Cám ơn thầy giáo dạy văn năm Đệ Thất đã thả vào lòng tôi tình yêu văn học từ các bài giảng mê say , cảm ơn cô giáo dạy toán năm lớp Đệ Tứ với những quãng đường dài mưa nắng tôi theo cô đến lớp mỗi ngày
Cảm ơn thấy Thanh Lãng , thầy Rật , thầy Lượng vì những cái chìa khóa văn học các thầy đã trao cho chúng tôi những ngày miệt mài ở trường đại học . Và còn biết bao các vị thầy tôi đã nợ một đời mà không có dịp cám ơn .


Tháng mười một … tôi muốn gởi những bông hoa cho những bạn bè tôi …những đồng nghiệp đã cùng tôi chung vai sát cánh trong suốt một thời gian dài .Tôi gửi lại các bạn những điều mình chưa làm được. Tôi tin rằng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn từ những viên phấn vô tri mỗi ngày lung linh nở thành hoa phấn từ bàn tay các bạn


Tôi muốn gởi những bông hoa cho học trò tôi …Cám ơn vì các em cho tôi hiểu tình yêu từ cái cho đi mỗi ngày lên lớp . Cám ơn vì sự im lặng đến tê người khi các em nghe tôi đọc một bài thơ , cám ơn vì thi thoảng lại nghe các em nhắc nhở :“Cô ơi kể chuyện lịch sử đi cô , con thích nghe cô giảng sử”.Cảm ơn vì thi thoảng tôi còn nhận được những là thư thăm hỏi ,còn nhận cái gật đầu chào trên quãng đường đông đúc người qua .

Tháng mười một … tôi còn nợ nhiều điều từ một tình yêu … đã cũ !

..................................................................

Cám ơn vì chị Hà đã nhắc một bài thơ cũ tôi viết tặng vị thầy tôi yêu quý ... Thầy không còn nữa _ Post lại bài thơ này như một sự tri ân của con Thầy ạ


Tháng 11
Con chim sẻ nhảy ở sân trường
Lũ trẻ nhảy ở hành lang lớp học
Nỗi nhớ nhảy ở những tờ lịch mỏng
Và ở giữa bài vừa giảng sáng hôm nay
Tháng 11 – vẫn rực niềm mê say
Vẫn có những cảm xúc giật mình giữa bài giáo án.
Con vừa giảng lại bài thầy đã giảng .
Có chút nhớ nào trong bài học ngày xưa

Bài học có tiếng võng đưa
Có vầng trăng thu mỏng
Có cánh diều chao nghiêng gọi nắng
Có dòng sông xao xác dáng mẹ gầy
Có chú dế ngủ say
Giữa đồng hoa trắng nở

Những bài học… bỗng thành hoa rực rỡ
Giữa lòng bao trò nhỏ thầy ơi !
Chúng con bước vào đời..
Mang theo lời thầy dạy

Bạn bè con…có đứa không trở lại
Đứa vào đời vấp váp , bôn ba
Vẫn nhớ bài học hoa
Nhớ ngôi trường năm cũ
Ngôi trường nép bên cánh rừng lộng gió
Tuổi thơ con … chạy dọc những con đường .


Tháng 11
Con chim sẻ nhảy ở sân trường
Lũ trẻ nhảy ở hành lang lớp học
Nỗi nhớ nhảy ở những tờ lịch mỏng
Và ở giữa lòng bài học cũ thầy ơi !!!
(Kính tặng thầy Phạm Văn Hòe và bạn bè ở ngôi trường tiểu học ngày xưa)

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2009

Đông biếc ....


Hình như mùa thu cứ nấn ná trong cái màu vàng phai của những buổi chiều tàn, hình như mùa đông cứ bồn chồn thả cái se se vào khu vườn buổi sáng . Thời tiết của phút giao mùa cứ như cái chạm nhẹ .


Thu vàng chạm vào đông biếc .
Ánh trăng chạm đoá quỳnh hoa
Hạnh phúc chạm vào nỗi buồn …
Và lòng em chạm khẽ lòng anh ….

Thời gian ngừng lại phút ấy … phút giao thoa của úa tàn và rạng rỡ , của nỗi nhớ và nỗi quên , của nồng nàn và hờ hững , của xa cách và trùng phùng .
Sàigòn chẳng rõ rệt thu đông , tôi vẫn thấy lúng liếng một chút Thu Vàng , Đông Biếc...


.....

Mùa thu lướt qua song cửa
Tàn phai níu chiếc lá vàng
Non tơ níu màu cỏ biếc
Dịu dàng níu ánh trăng lan



Mùa thu chạm vào đông giá
Lòng em chạm phải lòng chàng
Nụ quỳnh bên thềm nghiêng bóng
Tự tình với giọt sương ngoan.



Chẳng phải rằng thu chậm lại
Chẳng phải là đông vội vàng
Chỉ là …. sắc thu bối rối
Chỉ là đông biếc mơ màng



Mùa thu chạm vào đông giá
Lòng em chạm phải lòng chàng
Quấn quýt thu vàng, đông biếc
Tỏ tình dưới bóng trăng tan…

(Chớm Đông 09)





lao xao hoa trắng

Đông biếc



non tơ


Lòng em ...chạm phải lòng chàng ....

Hình ảnh : Google

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009

Sinh nhật hoa hồng ...



Minhon nè !


Gió nhận lời dự tiệc sinh nhật của minhon vì nhiều lẽ , bởi thật ra Gió cũng còn đang khật khừ chưa hết bệnh , nhà thì lại xa lơ xa lắc , mỗi lần về … cứ một bóng đường khuya ….

Lẽ thứ nhất là vì do bận việc , Gió đã từ chối nhiều lần cuộc họp mặt với minhon và các bạn . Lẽ thứ hai có lẽ Gió cũng đã nói chuyện với minhon hôm qua …cái cảm giác đúng thời điểm , cái thời điểm vừa đủ để mình nhìn nhau gần hơn ,có thể ôm nhau mà cảm nhận sự ấm áp và còn nhiều những lý do vặt vãnh không đáng kể khác nó cho Gió cái cảm giác thích đi … và thế là , chủ nhật trời cũng đẹp như mơ vừa đủ để buổi tối ta cười với nhau …về nhà còn tiếc nuối



Ta luôn có cảm giác thế giới này rộng lớn _ nó lớn là vì nó vốn đã bao la mà nó lớn còn bởi vì nó có biết bao những trắc trở , bất an trong đó . Ngay cái thế giới tưởng là thầm lặng , tưởng là sâu thẳm của những tâm hồn đa sắc này mà … cũng có lúc bất an thì cuộc đời đúng là không sao lường được phải không minhon ?
Thật ra dù đã đủ những đắng cay trắc trở trong cuộc đời … đôi lúc Gió vẫn còn dư một chút ngây thơ để tin rằng người ta không đủ ác để chỉ nuôi mãi những thù hằn và chỉ chực trao cho nhau những cái nhìn sắc lạnh . Xin cứ giữ mãi chút ngây thơ này để ta còn có thể mở lòng để cho và mở lòng để nhận minhon héng ?


Dù đã nghe minhon nhắc thời Yume nhưng thật lòng Gió không nhớ được . Cảm giác về minhon là chiếc đầm đen và mái tóc dài trong một ngày tháng 6 … rồi rõ hơn chút trong cái mũ rộng vành hôm minhon xuất hiện trong nhà Gió và hỏi : “Có nhớ minhon không ?” . Lúc này thì mình nhớ .


Gió luôn đi chậm trong tình cảm _ kể cả tình bạn _Nhẹ nhàng nhưng thường ngắn gon một lời chúc , một lời chào . Gió ít bày tỏ nhiều trong câu comment cho bạn bè ( trừ trường hợp đăc biệt ).. lại càng ít trò chuyện dài hơi _ khuyết điểm đấy nhưng xin bạn bè miễn thứ _ Vì thế ta cứ qua lại hàng ngày …vài ngày nhưng thật lòng hôm qua mới cảm nhận rõ về minhon hơn : một minhon chân thành , thân thiện và … cũng đâu đó chút ngây thơ khi nhìn cuộc đời như Gió .


Khoảng cách vỡ để nhường cho những vòng ôm , cái nắm tay , cái choàng vai , những nụ cười và cái ồn ào …rất phụ nữ . Không gian của Siu Black hình như quá bé cho niềm vui . Nhìn minhon rạng rỡ ôm hoa , ôm quà chụp hình như cô bé vừa lớn lần đầu tổ chức sinh nhật …Gió ngộ ra rằng trước hạnh phúc người ta thường trẻ ra như thế .


Tin rằng minhon đã có một sinh nhật khác với những lần sinh nhật đã qua _ giống như Ngọc Yến cô bạn của mình cảm nhận như thế .Tin rằng những khuôn mặt bạn bè ..một Ánh Nguyệt ,Kim Lệ thân tình , một Chiều Tím , Thuỷ Ngọc gần gũi, một Ngáo , Kim Loan hiền lành…một Kim Gia Hân ngổ ngáo cá tính ,một Lặng Yên , Khúc Thuỵ Du dễ thương,rồi chị Hà , Ngọc Yến ấm nồng …một Gió hay cười nhưng nhiều bão tố …đủ một lần để nhớ phải không minhon ( …cầu trời cho mình đừng nhắc thiếu một ai ..không thôi khó sống quá !!!!)


Thế nhé …Cám ơn những ngày đầu tháng mười một không có cơn mưa ngay buổi tối hoa hồng . Thế nhé , chúc một ngày 3.11 bạn mình rạng rỡ hơn , hạnh phúc hơn nữa trong vòng tay người thân . Và hãy giữ nguyên cái cảm nhận về Gió như minhon viết trong một entry : “Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ Gió còn be bé , biết rằng Gió hơn tuổi tôi nhưng tôi vẫn thích kêu bằng Gió mà thôi , tôi vẫn thích nụ cười ấy, Gió nhe .”

Cứ rạng rỡ thế nghen sinh nhật hoa hồng …
....


Với hoa hồng....


Với bạn bè

Với những nụ cười









Với cả người nổi tiếng


Và ...với Gió

Gió be bé thế thôi ...

  


Đọc tiếp ...