Thứ Ba, 29 tháng 6, 2010

Tôi và cafe... gần như cái tựa đầu


Tôi không phải là người thích ngồi quán nhất là những quán ăn nhưng lại rất thích ngồi ở một góc café yên tĩnh ..có khi với bạn , có khi một mình .


Tôi yêu những buổi sáng ngồi nhìn màu xanh biếc của những chiếc lá non lấp ló vài mảng trời vàng nắng , thích im lặng nghe tiếng hót của những chú chim non trên cành cây cạnh chiếc ghế mình ngồi , thích nghiêng đầu nhìn những nhánh hoa nhỏ treo lủng lẳng trên cao của những quán café quen thuộc , thích ngồi một góc vắng nhìn ra mặt đường thỉnh thoảng vút tiếng xe qua , thích nhìn cái màu nâu sậm của ly café sữa thơm phức….Có thể vài câu chuyện cười đùa cùng bè bạn , vài câu chuyện tâm tình …Có thể một mình lặng yên …và luôn là sự lặng yên tuyệt vời .


Làng Đại học Thủ Đức là cung đường của “café quán” ..Quán nào cũng có vẻ đẹp và phong cách riêng . Chỉ cần một buổi sáng lượn xe chậm qua vài góc đường ..bạn sẽ thấy ngay những quán café đẹp và có ngay cái cảm giác yên tĩnh làm lòng nhẹ tênh … Thủ Đức là một quận ngoại thành nhưng luôn lúc nhúc xe cộ , những chiếc xe tải tìm đủ mọi ngõ ngách để ra khỏi thành phố hoặc đủ mọi ngõ ngách để lọt vào thành phố Saigon làm người ta luôn có cảm giác bức bối khó thở . Thế mà chỉ bước vào khu Làng Đại học, ta sẽ có cảm giác tách khỏi cuộc sống xô bồ bên ngoài . Len qua những con đường nhỏ , sạch bong , yên lặng , hiền lành bạn có thể thả bay những điều trúc trắc của lòng mình … nó là một thế giới yên tĩnh thu nhỏ ngay trong trăm thứ tiếng động rối ren của cuộc sống.


Tôi thường đến hai quán café quen thuộc : Tuấn Ngọc ( Thủ Đức) và Diva ( quận 9) ,đó là nơi tôi thường ngồi với bạn bè hoặc thi thoảng một mình , nó quen đến độ tôi không quan tâm đến những quán cafe khác trong vô số những quán café ở đây . Hôm qua đầu tuần , lại được nghỉ , nhà thì cúp điện nên tôi rủ Liên đi café sáng .Buổi sáng đầu tuần trong trẻo đến lạ . Liên bảo tìm một quán café khác thử xem , chúng tôi lòng vòng quanh những con đường nhỏ và chọn “café Dường Như” nằm ở góc đường Hòa Bình _ Làng Đại học .


Phía ngoài “Dường như” kín đáo như một nữ tu … Tường cao xanh biếc một loại dây leo lá nhỏ … Mái ngói , bức tường gạch cũ kĩ che khuất bên trong như gợi một câu hỏi nhỏ . Trên bức tường gạch ,tên quán màu đỏ trên nền một miếng gỗ sơn vàng khiêm nhường . Liên chỉ tôi cái kiếng bát giác rồi cười …


Thế mà chỉ bước vào bên trong , cả tôi và Liên đều sững người vì sự yên tĩnh tuyệt đối và khung cảnh lạ lẫm ở đây . Ở đâu ta cũng thấy gạch và ngói , những mái vòm dẫn qua những khu khác nhau của quán cũng được xây bằng gạch .Những chiếc lá xanh non cứ chấp chới ánh nắng đầu ngày … Những chiếc cầu bắc qua con rãnh nhỏ được lót bằng đá tàu đỏ nổi xanh rêu . Những mái che nhỏ cao thấp được lợp ngói cho ta cái cảm giác yên ả đến lạ lùng . Chỉ tiếc con rãnh không thoát nước trở nên xấu xí , dơ bẩn… Chị chủ quán cho biết con trai chị là kiến trúc sư thiết kế quán đang lên kế hoạch xử lý cái rãnh nhỏ này.


Tôi và Liên ngồi ngắm ánh nắng xuyên qua những vòm lá xanh, nhấm nháp ly café hương vị tuyệt vời , cảm nhận sự yên tĩnh hiếm hoi của cuộc sống …
Cuộc sống đôi khi bỗng trở nên quá đẹp chỉ vì một buổi sáng café . Nơi có thể làm người ta quên đi những chật hẹp của lòng người và của chính lòng mình ..Nơi người ta có thể gặp gỡ những người mình quý mến để cười vang vì những câu chuyện phiếm , nơi ta một mình đối diện với chính mình để chỉ vui buồn với những nhớ quên … nơi cuộc sống có tiếng nói riêng dịu dàng hơn những bon chen thường nhật .

Café và tôi ... gần như một cái tựa đầu .

... Mái ngói tường rêu
Photobucket
.Mảng xanh..

Photobucket

Lối đi ..

... Photobucket

.Góc cafe
 Photobucket
.Yên tĩnh..

Photobucket
.êm ả
 Photobucket
.Vắng

Photobucket
.Dường như ..trống vắng
 Photobucket
Tôi và góc cafe
... Photobucket

..Một gốc cây to phía ngoài quán Photobucket


Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010

Đôi khi chỉ là như thế ....!


Tôi yêu quá Saigon những ngày chủ nhật …một Saigon trẻ trung ,ung dung trên từng góc phố . Tôi và MMap ngồi ở café Trung Nguyên trên góc đường Nguyễn Văn Chiêm . Trung Nguyên có không gian rộng , thoáng đãng và thích nhất là có thể nhìn những tán cây màu ngọc bích lấp ló bầu trời Saigon xanh thẳm trên cao .

 



Lâu lắm tôi không có dịp nói chuyện riêng với MMap . Tôi hẹn M một sáng cuối tuần trong tháng sáu …khi mọi công việc của M đã thư thả hơn ..khi tôi cũng xong rồi những công việc khởi đầu ngay khi mùa hè chưa kết thúc .

 



Đôi khi chỉ như thế …. Chỉ là bỗng thèm được về qua những con phố quen một buổi sáng mùa hè , bâng khuâng nhìn màu nắng nhàn nhạt trải vàng trên những tán cây xanh ,chỉ là thèm một cơn mưa bất ngờ ngang phố, chỉ là bỗng thèm đứng lại một góc đường xưa , cảm nhận sự đổi thay trong từng cánh cửa của những ngôi nhà đã cũ ,cảm nhận được những đổi thay của chính lòng mình … mới biết mọi cái đều phù du đến thế.

 

 

Đôi khi chỉ như thế …. Chỉ là bỗng thèm có ai đó trong một khoảnh khắc , chỉ là thèm được gởi những hệ lụy của riêng mình cho một người nào đó , thèm được nghe rõ tiếng người từ nơi thăm thẳm sâu , nơi không phải ai cũng có thể ghé vào cười nói .Chỉ là thèm phút im lặng bên một người mà lòng bỗng nhẹ tênh…

 

 

Buổi sáng của tôi như thế …một khoảng trời xanh , một không gian rộng lắm người mà vẫn rất riêng tư , một MM _ người bạn nhỏ với những bắt gặp thú vị trong từng ngóc ngách nghĩ suy và những cảm nhận bất ngờ _ Cám ơn nhé M …Cám ơn vì chị có M trong cuộc đời mình.

 


Tôi yêu quá Saigon những buổi sáng chủ nhật , yêu cả câu nói giã từ của M ở bãi xe “…….hôm nay đường xa nhưng không ướt mưa heng chị ?”

..Với MM ở cafe Trung Nguyên
. Photobucket

...Dính tùm lum người

Photobucket
... MM cười như trẻ thơ

Photobucket


   ... Photobucket

...
.                    Góc khuất Photobucket


Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 16 tháng 6, 2010

Vẫn đâu đó ... mùa hè

Mùa hè của tôi đã qua với buổi sáng đầu tuần lu bu bao công việc .Mùa hè của đất trời thì vẫn chấp chới những cánh phượng khoe sắc hồng dưới ánh nắng vàng trên những con đường quen , vẫn những cơn mưa buổi chiều khi về ngang phố … Thế rồi giữa cái ồn ã ,mệt mỏi của cuộc sống bỗng mùa hè của nắng vàng , biển xanh như tiếng sóng ào ạt dội lại lòng tôi bao nỗi nhớ thương khi buổi sáng đầu ngày nhận món quà dễ thương từ Andropause …

 

 

Tôi quen Andropause từ những cảm xúc bắt gặp ở cái thế giới lăn tăn những ngọn sóng ngầm này ..những cảm xúc giống nhau …Tôi gặp Andropause từ lần về của thithao và nhận thấy ở Andropause nhiều điều mâu thuẫn , một sự phối hợp tự nhiên của một tâm hồn nhạy cảm dễ ngân vang như tiếng đàn guitar và một cái đầu tỉnh táo trước nhiều diễn biến ngẫu nhiên giữa cuộc đời .Trong đôi mắt quen nhìn những nỗi đau của con người vẫn giấu cái nhìn của một tâm hồn nghệ sĩ . Cứ nhìn những bức ảnh Andropause thu vào ống kính trong những lần đi làm công tác từ thiện hay những bài viết mang nhiều tính triết lý sẽ thấy rõ điều đó .

 

 

 

Cám ơn Andropause . Món quà như một nụ cười đầu ngày , như một cái nhìn thân thiện bắt gặp đâu đó trên quãng đường ta qua ,như một cái níu bắt người ta ngoái lại và chùng lòng nhớ một mối tình thơ , một vùng biển xanh , một chút nắng hạ hanh vàng …

 

Món quà để chị hiểu rằng mình là người hạnh phúc vì được nhận nhiều hơn cái cho đi….


HẠ VÀNG BIỂN XANH Sealed with a kiss ( Tặng chị gioheomay)

Mùa hạ lại về, dù đã qua thời mơ mộng nhưng sao mỗi lần nhìn cánh phượng lòng ta không khỏi bồi hồi khi nhớ về một mùa hè .... Mùa hè cuối cùng nơi miền biển ấy, có nắng vàng, có biển xanh, có đôi tình nhân nắm tay nhau đi dọc con đường nhỏ ngập cánh phượng rơi. Biển vẫn xanh, nắng  vẫn vàng, phượng đỏ rực cả góc trời nhưng anh đã không còn có em ...


Hình bóng cũ giờ đã lui vào dĩ vãng, chỉ còn lại tờ thư cũ mực đã hoen màu


Anh lần  giở lại tấm hình của mùa hè xa xưa, một mùa hè không thể nào quên được, mùa hè khi ta có nhau ...

Rồi âm vang bài hát, bài " Sealed With A Kiss " làm lòng anh buốt nhói, nỗi đau ấy đã không thể được xoa dịu 

Ngày nào đôi ta nói cách xa trong mùa nắng hè
Người yêu ơi còn nhớ hứa gì không mình đã cho nhau tình yêu
Những trang thư mang lại êm đềm biển xanh thơ mộng.
Mà giờ đây tim thấy giá băng ôi mùa hạ buồn
Người yêu hỡi người có thấu lòng em kìa những giấc mơ thật êm
Những trang thư mang lời tâm tình biển xanh thơ mộng.
Nhẹ thoáng tiếng hát vang ngàn nơi nhẹ bước lối nắng em tìm anh.
Hồn khẽ đắm đuối trao nụ hôn môi nhưng anh ơi anh đã xa vắng.
Chớ nói đến những câu từ ly trong mùa nắng vàng
Mình yêu nhau thì có lúc gặp nhau
Đừng giữ trong tim niềm đau xót xa
Chi cho lòng thêm nhớ biển xanh hỡi ta chào mi
Nhẹ thoáng tiếng hát vang ngàn nơi nhẹ bước
Lối nắng em tìm anh hồn khẽ đắm đuối 
Trao nụ hôn môi nhưng anh ơi anh đã xa vắng.

 Rồi năm tháng trôi qua, anh giờ đây là gã khùng lang thang, say chếnh choáng trong men rượu ...

Nhìn cành phượng vĩ thầm hỏi giờ này có ai còn nghĩ đến ta ?

Rồi bâng khuâng tự hỏi 


GIÁ ĐÂU ĐÓ CÓ NGƯỜI ĐỢI TÔI

Giá đâu đó có người đợi tôi

Cơn mưa chiều chơi vơi…

nghiêng phố

Tiếng đàn guitar chậm thở ..thóc mách lời tình yêu

Vạt tóc thơm níu giọt nắng chiều

Lay lắt nhớ ánh mắt nhìn thăm thẳm

Nụ quỳnh hoa bên hàng hiên im lặng

Trao hạt mưa …. lúng túng nụ hôn đầu

(Thơ chị Gió Heo May)


Mùa hè 2010

andropause

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2010

Giá đâu đó có người đợi tôi ...(*)



 


Giá đâu đó có người đợi tôi
Nụ tường vi khẽ cười
Màu tím bẻn lẻn giấu mình …dưới ánh chiều nhạt thếch.
Những chiếc kim đồng hồ xô lệch …chẳng còn nhận ra nhau.
Chẳng có lúc bắt đầu ,chẳng có hồi kết thúc
Nụ hoa đơn côi trong chiếc bình màu lục…
cựa mình vu vơ



Giá đâu đó có người đợi tôi
Cơn mưa chiều chơi vơi…
nghiêng phố
Tiếng đàn guitar chậm thở ..thóc mách lời tình yêu
Vạt tóc thơm níu giọt nắng chiều
Lay lắt nhớ ánh mắt nhìn thăm thẳm
Nụ quỳnh hoa bên hàng hiên im lặng
Trao hạt mưa …. lúng túng nụ hôn đầu



Giá đâu đó có người đợi tôi
Con đường hun hút xa xôi …bồi hồi hai hàng cây lá biếc
Mùa thu lãng quên ly biệt.. giấu tàn phai trong đám lá dợm vàng
Lòng tôi  như men rượu vang
Chếch choáng màu hổ phách
Nhịp ngày bỗng reo vui tí tách
Góc phố quen độ lượng những nụ cười
Bước chân người đơn côi
núng níu vào nhau …bối rối



Giá đâu đó có người đợi tôi
Nơi cho đi những tiếng cười
Nơi nhận về lời yên lặng
Nơi… tôi gửi đời tôi ngọt đắng
Những đau thương , hạnh phúc qua rồi ….


Giá đâu đó có người đợi tôi
Giá đâu đó có người đợi tôi

(*) Tựa một tập truyện ngắn của Anna Gavalda




Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 10 tháng 6, 2010

Như thế được gọi là tham nhũng ..?


THAM NHŨNG

 

Một anh bạn giáo viên gọi điện đến, giọng thì thào ra vẻ rất căng thẳng: “Ông này, tội tham nhũng nghe nói xử nặng lắm phải không ?”

-         Vấn đề là mức độ thế nào. To thì dựa cột, nhỏ tẹo thì treo. Nhưng quan trọng hơn hết là người đời chê cười, con cái luôn sống trong mặc cảm…

-         Ai cũng sợ nhất là cái “bia miệng” ngàn đời.

-         Nhưng sao hôm nay  ông lạ thế ? Mọi ngày nghe ông mạnh mẽ lên án tham nhũng lắm, sao giờ cứ thì thì thào thào vậy ?

-         Chỗ thân tình tui dốc gan ruột ra tâm sự với ông, xem có cách gì gỡ cho tui với…

-         Cái nghề giáo của ông có chuyện gì đâu mà căng thế ? Hay có dính dáng gì không tới vụ mua bán bằng cấp ?

-         Trời ơi, không có đâu . Nhà tui ba đời làm nghề gõ đầu trẻ , làm thế ông bà về vặn cổ cho đấy.

-         Hay lỡ nhận tiền ai đó để chạy trường ?

-         Không …không có đâu. Ông biết tui rồi làm gì dám như thế…

-         Vậy thì chuyện gì, nói thẳng toẹt ra đi để người ta liệu giúp.

-         Tui…tui…tui…dạy thêm.

-         A! Thiệt tội mấy ông , ai đời dạy thêm lại bị liệt vào hàng tham nhũng .Và cũng tội cho mấy ông ngoại tham nhũng , bị hạ xuống chung xuồng với mấy ông!

                                                  BÚT BI

                                                      ( Báo Tuổi Trẻ Thứ sáu ngày 4/6/2010)

 

Thú thật là tôi không nhịn được cười khi đọc đoạn đối thoại trên mặc dù biết là nó chỉ là một mẩu đối thoại hư cấu …Cười to đấy như khi đọc truyện cười _ mà tôi thì vốn không mặn mà gì lắm với truyện tiếu lâm nên  cười mà cứ như khóc ấy . Hôm rồi được đọc nội dung tin : Dạy thêm học thêm được đưa vào chủ đề chống tham nhũng là tôi đã nửa buồn cười , nửa ngạc nhiên .

 

 

Theo thông tin, tại buổi  “Hội nghị đối thoại chống tham nhũng trong lĩnh vực giáo dục” ngày 28/5 /2010 tại Hà Nội thì việc dạy thêm học thêm , tình trạng thi cử , việc thu phí là ba chủ đề lớn được tập trung bàn thảo  . Tôi không biết việc bàn thảo cuối cùng thế nào …nhưng cứ thầm hỏi : rồi thì có bao nhiêu thầy cô giáo sẽ nằm trong danh sách những người tham nhũng trong Giáo dục _ trong đó có tôi _ Tôi cho là để đi đến một quyết định mang tầm vĩ mô như thế thì người ta cũng cần tìm hiểu kỹ trước khi hạ bút, cũng cần tìm hiểu tại sao lại có tình trạng dạy thêm học thêm ? và có phải việc dạy thêm học thêm chỉ toàn là mặt tiêu cực hay không ?

 

 

 

Hơn ba mươi năm làm nghề trong đó rất nhiều năm _ cùng các đồng nghiệp _ tôi cố gắng chèo chống để sống với nghề , sống với tất cả nhiệt huyết và tình yêu trong trẻo với cái nghiệp do chính mình lựa chọn và ước mơ. Ở cuối thập niên 70 và 80 không có khái niệm học thêm …vì thế cũng không có việc dạy thêm.

 

 

Những năm đó là những năm ngành còn nhiều khó khăn , đồng lương giáo viên không đủ để nuôi chính mình chứ đừng nói chi đến nuôi gia đình . Tôi nhớ có những đồng nghiệp của mình sáng đi dạy tối về đạp xích lô …có hôm gặp phụ huynh học sinh cứ phải kéo nón xụp xuống che mặt , có người ra chợ ngồi bán rau muống buổi sáng ,trưa tất tả về đi dạy ..móng tay chưa kịp rửa kỹ còn xanh nhựa rau , có người lấy bánh thuốc về vấn thuốc lá đem bỏ cho từng chủ quán chính là cha mẹ học sinh mình , có người đạp xe gần chục cây số lấy bánh kẹo rảo quanh bỏ mối rồi vồ xấp vập ngửa vội vàng về cho kịp giờ lên lớp ….

 

 

Người thầy lúc ấy sao mà tội nghiệp .. tội nghiệp vì những cái nhìn thương cảm của cha mẹ học trò …Học trò lúc đó sao mà tội nghiệp , tội nghiệp vì chúng  chỉ được hưởng một nửa cái tâm của người thầy ,một nửa thầy phải gởi cho đời cơm áo …vì thật ra không thực thì lấy gì vực đạo , việc phụ đạo học sinh yếu chỉ được làm qua loa cho có , thời giờ đâu mà ngồi ôm lũ học trò yếu trong khi lũ con mình ở nhà khóc la vì đói …?

Tôi nhớ có năm làm tổ trưởng chuyên môn một khối lớp gồm 14 lớp, lớp nào cũng gần 50 học sinh , riêng lớp tôi là 54 em …Dù đã cố gắng làm hết trách nhiệm của mình, thậm chí tôi tập trung số học sinh yếu của cả khối rồi cùng cô tổ phó phụ đạo 2 buổi trong một tuần … cuối năm học, cả khối cũng có gần hai lớp học sinh lưu ban.

 

 

Lúc ấy cũng chẳng ai hoạnh họe tại sao học sinh lại ở lại nhiều thế , chẳng ai đánh giá  thi đua , chẳng ai nghiêm khắc phê bình , thành tích cá nhân và nhà trường không vì thế mà bị rêu rao hay bị khiển trách vì đó là tình trạng chung của toàn ngành . Học sinh học yếu thì ở lại ,phụ huynh học sinh xem chuyện ấy như một chuyện tự nhiên , không xin xỏ, không phàn nàn , danh hiệu học sinh giỏi hay học sinh tiên tiến hiếm có lắm trong một lớp học chứ không nhiều lềnh khênh như bây giờ, chuyện ấy cũng bình thường như mặt trời mọc ở phương đông và lặn ở phương tây .

 

 

Thế thì từ lúc nào và tại sao việc dạy thêm học thêm lại trở thành ‘vấn nạn” rồi bây giờ lại mặc thêm cái áo sọc có 2 chữ “tham nhũng”to đùng ?

 

Tôi cho là có rất nhiều nguyên nhân mà nguyên nhân cơ bản thứ nhất là nội dung chương trình ở từng cấp học .Ngay ở bậc tiểu học, ai đã là giáo viên dạy những lớp cuối cấp sẽ hiểu rằng suốt một năm học cả thầy và trò sẽ phải đánh vật với chương trình Toán và Tiếng Việt đến bở hơi tai chưa kể những môn học khác mà môn nào cũng có những đòi hỏi thực ra cao hơn cái gọi là chuẩn kiến thức . Kiến thức thì nhiều , thời gian luyện tập thì ít ,bên cạnh đấy thầy trò vừa dạy vừa học lại vừa cong đuôi vì hàng đống những phong trào mà hầu như tháng nào cũng có từ những ngày lễ được gọi là “kỉ niệm” .Vậy để đạt được việc “dạy tốt học tốt” , có thêm thời gian cho học sinh rèn luyện những kiến thức được học , dạy thêm học thêm bắt đầu có mặt .

 

 

Cái nguyên nhân thứ hai mà ta nghe rất quen tai những năm gần đây là căn bệnh thành tích dù đã cố gắng chữa nhưng dường như không thuyên giảm bao nhiêu của ngành . Vì thành tích , cấp trên đưa chỉ tiêu cho cấp dưới , phong trào chống bệnh thành tích rầm rộ thế ..nhưng thử đi sâu vào sẽ rõ chỉ tiêu vẫn cứ đập vào đầu người thầy , đập vào lòng tự ái của ban giám hiệu từng trường , bao giờ cũng là từ 40 – 45 % học sinh giỏi , 50 % tiên tiến ( ở cấp tiểu học ) và bằng mọi cách để giảm đến không có học sinh lưu ban . Ở tiểu học, học sinh yếu có thể thi lại những ba lần … thử tưởng tượng một HS thi lại đến lần thứ ba xem …nếu có lên lớp thì các em sẽ học thế nào ở lớp tiếp theo …?

 

 

 

Bên cạnh đấy, chẳng hiểu sao bây giờ có nhiều quý vị cha mẹ học sinh mê danh hiệu học sinh giỏi của con em mình còn hơn chính bọn trẻ đến thế , có thể đó chỉ là lòng tự ái với đồng nghiệp khi ngồi đấu láo khoe khoang thành tích học tập của con mình hoặc những phần thưởng từ cơ quan dành cho con CBCC cuối năm mà con mình không được …cũng làm mình quê mặt Hơn nữa, phần đông cha mẹ các em đi làm cả ngày không có thời gian kèm cặp các em nên việc nhờ thầy cô mà mình tin tưởng cũng là một nhu cầu mang tính xã hội không có gì là bất hợp pháp .

 

 

 

Nguyên nhân thứ ba là nguyên nhân tế nhị nhưng không thể không nhắc đến là hiện nay người thầy vẫn còn quá khó khăn với đồng lương từ sức lao động của mình .Chuyện đến bao giờ người thầy có thể sống được bằng lương là chuyện của nhà nước lớn và bây giờ , khi mà “lời hẹn thề vẫn chỉ là những cơn mưa …” thì phải chăng việc sống được bằng chính nghề mình một cách trong sáng và có tâm là một việc làm chính đáng và hợp pháp ?

 

 

Dĩ nhiên không phải là không có những người thầy xem việc dạy thêm là một cách làm tiền để rồi tìm đủ mọi cách bắt học sinh phải tìm mình xin học …nhưng cũng không thiếu những người thầy xem đó là một việc làm chính đáng và họ làm bằng hết trách nhiệm của mình để có thể sống và tiếp tục làm nghề . Tôi biết có những người đã từng dạy không lấy một đồng nào cho không ít những học sinh nghèo trong một lớp học thêm có nhiều học sinh con nhà khá giả trong nhiều năm liền như vậy .

 

 

 

Ta thử đặt tình huống nếu bây giờ cái được gọi là “vấn nạn dạy thêm học thêm” được dập tắt .. có hẳn đó là điều mong mỏi của tất cả cha mẹ học sinh ? có hẳn là đánh đổ được một tiêu cực trong ngành ? có chắc là chất lượng học sinh giữ được như thế này với những lý do tôi nêu trên ? Ngoài ra , khi chưa thể quản lý được những gia sư  tự do không có chuyên môn , những trường tư thục chưa hẳn có chất lượng , thì việc chính người thầy sống bằng sức lao động và nghề mình nhằm củng cố kiến thức cho học sinh hỏi có gì không chính đáng ????

 

 

 

Tôi nghĩ vấn đề không phải là đánh ngã nó – cái vấn nạn dạy thêm học thêm ấy - bằng cách này hay cách kia mà vấn đề là ta nghĩ cách tháo gỡ những nguyên nhân sinh ra nó và những cái xấu lẩn khuất trong nó. Mà cho dù có muốn đánh chết nó thì gán cho nó cái tội “tham nhũng” ..quả thật là buồn cười .

 

 

 

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

Trong veo ...mưa nắng Saigon



Saigon vẫn nắng mưa đỏng đảnh đến buồn cười , đến bực mình mà cũng đến đáng yêu .
Lâu lắm tôi mới được thong dong nhìn một Saigon trong lành giữa một sáng chủ nhật . Nắng hôm nay sao mà dịu dàng đến thế , ngồi thảnh thơi trong một góc café trên đường Trần Cao Vân … tôi có thể nhìn màu nắng vàng nhạt trải trên những tán cây xanh thẫm chung quanh Hồ Con Rùa …. Anh Thế Dũng nói đùa : “ …Nắng Saigon Gió đi mà chợt mát há …hôm nay Gió về ,nắng Saigon dịu hẳn” cả tôi , anh Dũng và chị Hà cùng cười


Chủ nhật mà quán thưa người …
Chủ nhật nên phố không đông …
Chủ nhật nên cái vội vàng người ta cất nó đi cùng với bao cuồng nộ của đời sống thường nhật .Chủ nhật nên khuôn mặt người giãn ra, thả bao nhọc nhằn trở trăn cho tuần lễ đã qua ..Chủ nhật nên trời Saigon trong veo cả nắng cả mưa ..cả những đôi “uyên ương hẹn hò phố xá ..”


Trời thỉnh thoảng cứ xám lại như sắp mưa ..chúng tôi thì cũng có biết bao câu chuyện vui buồn . Tôi nhìn hai người bạn lớn của mình ..bất giác nhớ nhiều khuôn mặt những người bạn tôi đã từng gặp gỡ …mới hiểu rằng cuộc đời luôn mở ra cho ta biết bao điều thú vị … Cuộc đời nhận , cuộc đời trao , cuộc đời cho đì, cuộc đời lấy lại …Cuộc đời không chỉ ban tặng không mà cuộc đời đôi khi cũng đánh cắp của ta nhiều điều , cuôc đời khắc nghiệt đa đoan nhưng cuộc đời cũng bao dung rộng lượng … có chăng là chính lòng ta , chính lòng người luôn đau đáu những phiền toái , những vương mang …để rồi mãi lơ láo đi tìm sự công bằng giữa cuộc đời.



Tôi từ giã hai người bạn lớn rồi loanh quanh qua những con đường quen, lấy máy bấm tí tách để giữ một Saigon nắng dịu dàng , một Saigon sắp mưa …Tôi băng qua Nhà thờ Đức Bà … hai ngọn tháp trắng vươn cao hồn nhiên giữa bầu trời Saigon nửa như mỉm cười ..nửa như sắp khóc . Tôi quyết định đi qua Đồng Khởi để ra phía sông Saigon … Có lẽ hiện nay Đồng Khởi là một trong rất hiếm những con đường còn lại của Saigon có hai hàng me rợp bóng …Hai hàng me cứ như vòng ôm thân thiết, vu vơ thả những chiếc lá me vàng bé li ti xuống vai , xuống tóc người qua đường khi bất chợt một cơn gió thoảng qua  …Hai hàng me tôi thường ngước nhìn những ngày đi học , những ngày đạp xe loanh quanh phố ….Bỗng dưng chùng lòng nhớ quá ngày xưa …


Trời bắt đầu chuyển mưa khi tôi dừng lại trong công viên cạnh dòng sông Saigon …Những cây phượng vĩ đung đưa trong ngọn gió thổi từ sông vào, đôi tình nhân trẻ ngồi dưới những nhánh hoa đỏ rực bỗng trở nên lúng túng khi thấy tôi cứ lăm lăm cái máy ảnh lia về phía họ … thế rồi tôi cũng nghịch ngợm thu được cái lúng túng dễ thương ấy vào máy …


Bầu trời xám lại , dòng sông lặng lờ, thi thoảng có con tàu chay ngang, đám lục bình lại bập bềnh trôi dạt vào rìa sông tụ thành  một dề lục bình lớn xanh rì xen lẫn rác rến . Nhìn sang bên kia đường là Saigon Công thương Ngân hàng với màu xám buồn buồn bỗng nổi bật giữa nhiều màu sắc khác của những ngôi nhà cao tầng chung quanh . Khách sạn Majestic đồ sộ ngạo nghễ bỗng mờ nhạt trước bức tượng Đức thánh Trần đen kịt cao ngạo chỉ tay xuống dòng sông…


Dọc con đường Tôn Đức Thắng ..tôi chợt bâng khuâng với bao mảnh đời bất ngờ nhìn thấy … những sạp mắt kiếng ế ẩm buồn buồn , chị đàn bà ngồi nép mình dưới cái cột điện tư lự , cái sạp lèo tèo vài chai nước ngọt nhìn đến là tội nghiệp … và bỗng giật mình ,tôi bắt gặp một gánh hàng rong …một hình ảnh thân thương với tuổi thơ tôi mà kể từ sau nghị định cấm bán hàng rong trong thành phố hôm nay tôi mới gặp lại …

Vài hột mưa rơi xuống , người phụ nữ  vội vàng lấy những miếng ni-long lúi húi che chắn cho gánh hàng , tôi cũng vội vàng bấm máy rồi chạy nhanh tìm chỗ trú mưa … Đủ thấm ướt khi tôi tấp xe nép mình dưới mái che của cánh cổng trường Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn. Mưa thành một tấm màn mỏng như sương giăng ngang phố ,con đường bỗng dưng vắng hẳn …sạp báo bên kia đường được che chắn cẩn thận vẫn tắm trong cơn mưa với điệu dáng lo lắng của người chủ sạp …Những đường dây điện trở nên vô duyên khi cắt chéo một khoảng trời xanh bóng cây và màn mưa trắng …


Mưa tạnh .Đường phố trở nên trong veo , những vũng nước đọng lại tung tóe dưới vòng bánh xe nhưng bầu trời thì cứ dường như không có mưa mà chẳng có nắng …Saigon luôn như thế , giống như một cô gái mới lớn chợt vui , chợt buồn. Qua khỏi cầu Saigon thôi …đường khô rang …chẳng có cơn mưa nào bên này cầu cả …

Nhưng tôi biết , tôi vừa có một buổi sáng trong veo mưa nắng Saigon….

Hồ Con Rùa
 Photobucket
.Nhà thờ Đức Bà

Photobucket
...Đầu dường Đồng Khởi

Photobucket
...Sông Saigon
Photobucket

...
Photobucket

... Photobucket
... Photobucket
... Photobucket
... Trên đường Tôn Đức Thắng

Photobucket .
.. Photobucket
... Photobucket
...Mưa _ trước trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân Văn
 Photobucket
... Photobucket
... Photobucket
...
Photobucket



Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010

Duyên



Duyên vỗ vai tôi …nhăn răng cười rồi giơ bàn tay cáu bẩn , ngoẹo đầu lỏn lẻn : “Cho em hai ngàn đi” . Nhận từ tôi tờ giấy bạc năm ngàn đôi mắt vô hồn của Duyên sáng hẳn , cô vỗ vai tôi thêm cái nữa cười cười : “Sao lâu quá không thấy chị ?” Tôi cười nói : “Ừ , chị bận .Thôi về đi Duyên” rồi nhìn theo cái bóng lầm lũi của Duyên băng qua bên kia đoạn đường vắng .



Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại Duyên … Lâu bởi do công việc tôi ít ra chợ và ít có dịp đi qua những đoạn đường Duyên thường lê la kiếm ăn . Thời gian có thể là điều may mắn với người này mà có thể chỉ là hư không với người kia . Tôi biết Duyên đã hơn ba mươi năm ..khi tôi còn là cô thiếu nữ với nhiều mơ ước và Duyên còn là một cô bé con _ ngay lúc đó Duyên đã bị những người chung quanh nơi tôi sống gọi là “Duyên khùng” . Duyên ghét nhất cái tên này , chỉ nghe ai gọi “Duyên khùng” thôi là cô lấy đá rượt ném cho bằng được và lần sau gặp lại cô vẫn không quên gầm gừ vài tiếng .



Năm nay Duyên phải hơn bốn mươi tuổi , cái tên "Duyên khùng" nó đeo đuổi theo cô như một món nợ tiền kiếp … Dưới mắt hầu hết những người ở địa phương này Duyên mãi là con bé điên điên dại dại lớn lên với một cuộc đời đớn đau , với một gia đình vô phước ..Nghe kể rằng năm Duyên bảy tám tuổi cô và các anh chị em không rõ là bao nhiêu người đã lớn lên với bà mẹ điên loạn sau một biến cố gì đó và ông bố nát rượu . Một đêm ,bố đi làm , bà mẹ nổi cơn đốt nhà , hai đứa em nhỏ của cô và bà mẹ chết cháy , cô và một, hai anh chị lớn sống sót .



Ông bố đã nát rượu ngày càng nát rượu hơn , rượu vào ông đánh con tàn nhẫn …Khi ông đưa các con đến đây sống với gia đình một người họ hàng Duyên đã là cô bé dài dại với làn da đen đúa …khuôn mặt xấu xí , đôi mắt như lơ đãng , ít cười hay cau có ngoại trừ lúc nhận của ai đó miếng bánh hay vài nghìn đồng mới thấy nụ cười khoe hàm răng vàng ố sứt mẻ vài cái, mái tóc hoe vàng cháy nắng luôn được xởn một cách cẩu thả cho xong , cái lưng cong cong chịu đựng ..cái dáng đi chầm chậm lướt qua những con đường , ngõ vắng nhìn đến là thương.



Từ bé Duyên hay lang thang ở những xó chợ , bến xe , quán ăn trong địa phương để xin tiền .. Lớn hơn chút , khi đã là thiếu nữ hình như Duyên cũng biết xấu hổ nên cô không còn thường xuyên đi xin nữa trừ khi gặp những người quen thường hay cho tiền cô từ trước đến nay thì cô mới mon men đến xòe tay cười lỏn lẻn …như cách sáng nay gặp tôi.


Duyên bắt đầu biết lê la các xó xỉnh nhặt từng bịch nilon , miếng sắt vụn , những lon bia, nước ngọt … để ra vựa ve chai bán lấy tiền mang về cho người dì cũng nghèo khó đang cưu mang cô .



Tuổi dậy thì cũng không tha con người điên dại như cô . Duyên bắt đầu biết diện hơn .. Cô thích những đôi bông tai, những chiếc vòng nhiều màu , cô xun xoe trong những bộ quần áo màu sắc sặc sỡ người ta quăng cho mà quần và áo chẳng ăn nhập gì với nhau , nhìn cô lướt qua các ngõ phố …người ta thường cười tội nghiệp ..Vài đứa bé nghịch ngợm trêu đùa gọi cái biệt danh cô ghét là cô lại xách dép, vác gạch, vừa chửi bới, vừa đuổi theo đến cùng … Cái cô gái đáng thương ấy đã từng bị hãm hiếp vài lần mà cũng không biết gì , không biết ai đã tàn ác với mình , chỉ khi cô có triệu chứng mang thai thì bà dì mới biết mang đi bệnh viện . Sau hai ba lần như thế , không tìm ra những kẻ ác độc , chính hội phụ nữ địa phương phải mang cô đi cắt buồng trứng chỉ là để ngăn ngừa những hậu quả lớn hơn thôi.



Duyên lớn lên như cỏ dại ..không tình thương , không người bảo vệ ..Cô lớn lên bằng cả lòng cảm thương và sự tàn nhẫn của người đời .Thời bé dại , rồi thời thiếu nữ đi qua trong nhọc nhằn , gian khổ . Trong cái con người đơn độc ,dài dại kia, sức sống sao mà mãnh liệt , đôi khi nhìn Duyên tôi cứ tự hỏi : Sống có phải là nặng nề hơn cái chết không ? Cô bé của hơn ba mươi năm trước mà tôi biết nay đã là người đàn bà … phong trần thế mà tâm hồn vẫn trẻ thơ đến thế …Phải chăng chính vì thế mà cô cứ đơn độc sống , đơn độc đi qua cuộc đời như một kẻ lãng du …




Với tôi , Duyên luôn là hình ảnh của cô bé con tóc ngắn cũn cỡn , ngoẹo đầu nhìn tôi cười …cho đến sáng nay thì tôi hiểu, bóng thời gian lướt qua mang theo nhiều điều và cũng để lại nhiều điều … trong đó thời gian để lại cả sự héo hắt , hao mòn trong cuộc đời Duyên .


Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 3 tháng 6, 2010

Rất ngắn ....

Tôi bắt đầu những ngày nghỉ hè bằng những buổi tối ngủ muộn hơn. Những buổi tối tôi thi thoảng rời khỏi cái màn hình quen thuộc để bước ra cái ban-công nhỏ chờ một ngọn gió đêm hoặc ngước nhìn những vì sao li ti trên nền trời cao , những đêm thao thức với một quyển sách đọc dở mà có khi đọc đi đọc lại một đoạn văn đến 2, 3 lần mà đầu óc vẫn để đâu đâu , những đêm khuya nằm nghe tiếng lọc cọc của chiếc xe mì gõ trở về sau cuộc mưu sinh mà tiếng chân người nghe buồn như tiếng đàn vọng cổ …

 

 

 

Tôi bắt đầu những ngày nghỉ hè bằng những buổi sáng thức dậy muộn hơn . Những buổi sáng nằm nghiêng nhìn những tán lá xanh biếc của cây xoài nhà hàng xóm khe khẽ đu đưa qua khung cửa kính ,nghe tiếng chim hót ngoài cái ngạch cửa sổ , tiếng chúng líu ríu đuổi theo nhau  trên những mái nhà , tiếng ho khe khẽ của mẹ tôi , tiếng ríu rít của đứa cháu gái , tiếng động cơ xe gầm rú , tiếng chân người bước nhanh qua con hẻm nhỏ …những buổi sáng không có cái giật mình quen thuộc lúc mờ sáng, những buổi sáng bình yên ….những buổi sáng thỉnh thoảng bị kéo đi như để bù lại những lần thất hẹn với bạn bè .

 

 

 

Trưa nay nhận cú điện thoại của Quyên : “Chị đang ở đâu , cà phê nghen , lâu quá không gặp chị rồi ”. Chúng tôi lại ra Diva như một thói quen …Tôi nhìn Quyên ,đúng là lâu quá chẳng gặp , Quyên mập ra và ra dáng người phụ nữ của gia đình khác hẳn Quyên của cái thời chạy theo công việc , theo con đường công danh tít tắp …Quyên của cái ngày nước mắt rưng rưng nhìn hạnh phúc ban đầu sụp đổ.

 

 

Tôi hỏi Quyên : “Hạnh phúc chứ ?” Nó cười, chẳng vui hơn mà cũng chẳng buồn hơn : “Bình thường thôi chị …em bây giờ dễ chấp nhận hơn rồi” . Hình như người ta thường học được nhiều điều từ những đổ vỡ , người ta thường ngộ ra nhiều điều từ những cú ngã trối chết …Lòng có thể hư hao một chút , đời có thể sứt mẻ một chút , tình có thể mất mát một chút nhưng người ta sẽ biết quý trọng hạnh phúc hơn , người ta bao dung với những khổ đau hơn , người ta độ lượng với những mất mát hơn … Nói chung người ta tỉnh hơn sau một cơn say …

 

 

Buổi trưa , nắng nhàn nhạt như úng nước và cơn mưa đổ xuống khi Quyên vừa kêu xong 3 xuất “cơm Văn phòng” cho Quyên , tôi và Liên . Tôi bật cười …bây giờ sao mà càng ngày càng có nhiều từ lạ phát sinh từ những sinh hoạt đời thường ….Một vài cô tú cậu tú tương lai vào nghỉ trưa đợi giờ thi , một vài cặp là nhân viên văn phòng vào dùng cơm trưa và chụm đầu to nhỏ . Cơn mưa to hơn , những tán lá reo vui dưới làn mưa nghiêng …Cơn mưa như chút ơn mưa móc cho những ngày hè bỏng nắng … Cơn mưa có lẽ sẽ khởi đầu cho mùa mưa muộn của năm.

 

 

 

Chúng tôi ra về khi cơn mưa vừa tạnh …

Tôi nhận được cái tin gì đó về bài viết mình đăng trên một tờ báo hải ngoại ở Cali do một người bạn lớn báo tin khi về đến nhà … Chẳng biết nên vui hay nên buồn , một điều chắc chắn rằng tôi không hề nghĩ đến chuyện bài viết của mình bay xa như thế . Nhận thêm một cái tin làm mình vui hơn là chuyến tham quan Đà Lạt phải tạm hoãn vì nhiều lẽ … Vui vì thật ra tôi không hề hứng thú với chuyến đi này _ chuyến đi mà nếu có thì chỉ là nghĩa vụ_

 

 

 

Tôi bắt đầu những ngày nghỉ hè bằng những nỗi nhớ thoáng qua khi loanh quanh qua một góc phố , khi ngước nhìn một tàn cây xanh , khi bất chợt thấy một nhành phượng đỏ .. những nỗi nhớ nhanh đến không kịp bâng khuâng …đã trở thành quên lãng .

 

 

Tôi biết mình bắt đầu những ngày nghỉ hè rất ngắn bằng những vu vơ ....cũng rất ngắn .

Đọc tiếp ...