Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Hàng rào ...



Mấy hôm nay công việc nhiều quá …, ngày chủ nhật mà phải liên tục cắm đầu vào máy ..Ngẩng lên là thấy cái thứ nắng gay gắt buổi trưa lấp lóa ngoài khung cửa sổ
Sắp qua tháng ba , Saigon lại bắt đầu rực vàng bởi cái thứ nắng phai xuân chớm hạ.Trưa nay, ngồi nhìn mấy nhành hoa giấy đỏ hồng phía trên cái cổng rào bằng sắt to lớn lạnh lùng …bỗng dưng nhớ quá cái hàng rào hoa bố trồng ở ngôi nhà cũ …..


Tôi yêu những hàng rào hoa …dù chẳng hề yêu một loại hoa nào..Hoa dâm bụt là loại hoa hàng rào một thời mà bây giờ hiếm còn thấy giữa đô thị . Giữa những đổi thay mỗi ngày của những kiến trúc nhà tầng ,lâu lắm tôi không còn nhìn thấy hoa dâm bụt. Hôm có việc đi sang quận hai ..bất chợt nhìn thấy cái hàng rào xô lệch lốm đốm những bông hoa dâm bụt đỏ giữa con phố đang dần đô thị hóa cứ thấy lòng nhớ thương chút hồn hoa cũ lạ lùng …


Thuở bé những hàng rào dâm bụt luôn là hình ảnh gắn liền với tuổi thơ tôi …Con đường đến trường của tôi đi qua những thôn xóm hiền lành thấp thoáng những cái hàng rào dâm bụt nằm khoe vẻ đẹp dân dã của mình dưới cái nắng phương Nam gay gắt …Hàng rào ngày ấy thường là thứ gỗ tạp hoặc những cây tre được gắn kết vào nhau đôi khi chẳng cần đến vẻ thẩm mỹ …Trên cái nền thô kệch ấy , loại hoa chẳng hương thơm quyến rũ , chẳng vẻ đẹp gọi mời cứ mọc lên ,cứ tươi vui một cách vô tư như cô gái quê chất phác hiền lành  ..Nhớ quá những trưa nghỉ học ,cùng lũ bạn nhỏ bầy đồ hàng , hoa dâm bụt trở thành thứ cỗ với đủ thứ tên mà lũ trẻ tụi tôi mê lắm , dâm bụt còn có thể biến thành hai cái hoa tai to tướng, hay thành cái vương miện xinh xắn trong trò chơi cô dâu chú rể …


Sau này, ở ngôi nhà mới , bố tôi làm chung quanh nhà cái hàng rào kẽm gai với những bông hoa tóc tiên nhỏ bé đỏ thẫm, tóc tiên tàn, bố thay bằng giàn hoa tigon hồng thắm bò quanh ,cong cong cái râu dễ thương giữa nắng…… Hình ảnh cái hàng rào hoa ấy đi vào những bài thơ vụng dại của tôi suốt thời thiếu nữ …


Tôi nhớ những cái hàng rào hiền lành xưa … Có khi chẳng hề có cổng rào hoặc nếu có, cái cổng cũng chỉ làm bằng gỗ mộc mạc luôn luôn khép hờ và không bao giờ khóa . Chỉ cần nghiêng đầu qua bờ giậu xanh biếc, lúng liếng hoa là có thể có một lá thư trao vội , là có thể mượn vội láng giềng cái chày đâm ớt, cái chổi quét sân hoặc vài chục bạc lúc cần …. Chỉ cần kiễng chân qua cái hàng rào là có thể nhận  một món ngon từ sự mời mọc thân thiết của người láng giềng …Chỉ cần có tiếng cãi vã bên nhà này là đã thấy người hàng xóm bên nhà chạy sang can gián, khuyên giải … Cái hàng rào xưa hình như chỉ là để tô điểm cho vẻ đẹp của ngôi nhà, của xóm làng… chỉ là để ngăn chặn con gà cái qué chạy sang phá vườn nhà lân cận ..nó không hoàn toàn là sự cách ngăn ...nó chứa chan cái thứ nghĩa xóm tình làng ...nó phá vỡ cái nghiêm chỉnh , tù túng mà bản thân con người gán tên cho nó....

Bây giờ ,giữa những đổi thay của cuộc sống…những cái hàng rào hiền lành xưa không còn … thay vào đó là những bức tường rào kiên cố hơn, hiện đại hơn, chắc chắn hơn …nhưng lạnh lùng hơn, đầy vẻ ngờ vực hơn và cũng từ đó tình cảm láng giềng cũng chừng như ít thắm thiết hơn …



Hàng rào tự nó đã là sự nghiêm chỉnh , tù túng …nó mang tiếng nói của sự cách ngăn, nghi ngại….  phải chăng vì thế mà người ta thường trồng hoa để làm dịu đi một cái nhìn , làm gần hơn một bước chân ngắm nghía …? Bây giờ ,khi cuộc sống đầy đủ hơn hình như người ta lại vơi đi niềm tin vào những điều giản dị nhất … Khi cuộc sống giàu có hơn,hình như người ta lại nghèo đi lòng bao dung vào những điều nhân nghĩa ở đời …và còn bởi mỗi ngày, những điều hiền lành chừng như đang dần mai một…



Tháng ba , nắng bắt đầu vàng hơn, cuộc sống cũng hối hả hơn … Tôi thi thoảng lại ngoái đầu tìm một cái hàng rào xưa cũ …


.
Một hàng rào hoa dâm bụt chụp trong dịp ghé thăm Duyên Hải






Nguồn ảnh lấy từ google








                                                                               Hoa dâm bụt


Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011

Cành cúc trắng bên lề tháng hai...



Dạo này bận …
Bạn bảo : “Sao mà tham việc !”..Ừ ..có phải là mình tham việc ? nhưng nếu không làm việc thì mình ra sao nhỉ ? Thỉnh thoảng cũng tự hỏi mình như thế …


Tháng hai lại sắp qua …
Tháng này hay bị ốm vặt ..Thỉnh thoảng cái đầu váng vất ,sụt sùi …thỉnh thoảng lại nằm bẹp suốt buổi tối, nằm nhìn bức tranh Dư vẽ treo trên bức tường cho đến lúc hình ảnh nhạt dần, méo xệch rồi chìm vào giấc ngủ mỏi mệt , trống không …Thỉnh thoảng, thức dậy giữa đêm ..bỗng dưng sợ cái bóng tối bưng bưng … lại thèm thấy bóng trăng chếch ngoài khung cửa nhờ nhờ ánh đèn đường vàng vọt, thỉnh thoảng thấy mình giống cái bóng ..cái bóng mờ nhạt in trên nền tường trắng toát , cái bóng im lặng …chỉ có bức tường di động ..


Im lặng , đúng là tôi đang im lặng ngắm nhìn ngày trôi …mình trôi. Mỗi ngày tôi trôi giữa cuộc sống như một thói quen .Thỉnh thoảng thèm quăng việc phóng xe ra góc quán quen một mình ngồi nhìn loanh quanh cái thứ nắng vàng như mỡ gà cứ chực nuốt cái màu biêng biếc xanh của lá .Chỉ khi ngồi một mình ở một góc café hình như tôi nhìn thấy mình rõ nhất :day dứt một cách thanh thản ,tràn đầy một cách cô đơn và luôn song hành cùng với cái ồn ào một cách yên lặng …
Đôi lúc bỗng bị xoáy vào công việc …ít thời gian ngồi nghĩ vớ vẩn .., không nghĩ vớ vẩn chừng như mình chẳng còn là mình …


Hôm qua đi đám tang Liêm . Trong làn khói hương …di ảnh Liêm trẻ một cách đau lòng..trẻ quá so với tôi, trẻ quá so với những dự định còn dở dang _ chắc Liêm còn nhiều dự định về hai đứa con đẹp như thiên thần _trẻ quá so với cái chết có dự báo trước _ trẻ quá so với căn bệnh cứ như nghe thấy mỗi ngày :ung thư …Nhớ Liêm cách đây nhiều năm : hay cười , tếu táo ,thân thiện , hiền lành… Nghe tin Liêm mất , lục tìm mấy tấm ảnh hai chị em chụp chung trong sân trường cách đây hàng chục năm trước… Tiễn thêm một người bạn nhỏ rời xa cuộc đời …bức tường vẫn đang chuyển động .

Chiều nay, đứa học trò dúi vào tay tôi cành cúc trắng chẳng biết nó tìm đâu ra …Tháng hai chỉ có 28 ngày, tháng hai bé như cành cúc trắng cô đơn…rất cô đơn...


Năm 1997 _trước khi Liêm chuyển trường_


Một lần dã ngoại ...Cười như trẻ thơ


Chuyến tham quan Vũng Tàu hè 1995




Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Tình yêu chẳng cần chocolate...


                  
Anh gởi cho em một nụ xuân hồng
Chờ tháng hai thức giấc.
Nhớ thương …
chao ơi ! ngọt mật
Tình yêu chẳng cần... chocolate !


Em có tháng hai, anh và hoa …
Anh thì hiền, tháng hai thì lụa
Mùa xuân xôn xao mở cửa
Nụ tình yêu biêng biếc dậy thì
Ta, ..đôi khi
Cứ như chưa hề lớn
Cứ như trái tim bận rộn… cùng mênh mông


Tháng hai
Chẳng có Chocolate và Hoa hồng
Chẳng có champaign sóng sánh
Anh và Em
Trời và Đất
Loài người và thinh không trong vắt
Vẫn quàng vai khe khẽ tỏ tình…


Em có tháng hai …
và em có anh
Nụ hôn là rượu nồng
Mắt nhìn là hương mật
Và vòng tay là chất men ngây ngất
Tình yêu chẳng cần... chocolate !





Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 7 tháng 2, 2011

Hồn chợ...



Người bạn lớn gửi cho tôi  bài viết về một cái chợ tự phát ở Houston thuộc bang Texas_ Mỹ vào những ngày gần Tết … Một cái “chợ xép” xa xôi mang đậm tâm hồn Việt , một cái chợ sóng sánh nỗi nhớ thương trong từng nét mặt những người mua bán, trong cái nón lá tuềnh toàng , cái áo bà ba chân chất, trong từng bó hẹ, con tôm…một cái chợ làm tôi nhớ quê hương mình ngay cả khi còn gần nó thế… Một cái chợ sao mà thương…!



Tôi nhớ những cái chợ nghèo ngày mình còn bé …ngày tôi còn là con bé hiền lành , thích quan sát…. thường níu áo mẹ chen chúc qua đám người mua bán để chỉ hy vọng được mẹ dẫn đến cửa hàng xén của cô Vĩnh nơi bày những chiếc kẹp tóc xinh xắn và những chiếc vòng đeo tay đủ màu mà với đứa con gái nhỏ như tôi là một thế giới hấp dẫn không kém gì những câu chuyện cổ tích, hay được mẹ dúi vào tay bịch bánh tai heo giòn rụm ngon lành … Ngày ấy ,với tôi, chợ là một nơi chốn đông vui,màu sắc, lạ lùng nhất …



Chợ nghèo , đa số những gian hàng lợp lá .. ván gỗ đóng cao hơn mặt đất nằm san sát nhau .. có những gian hàng xiêu vẹo , nóc lủng lỗ thấy cả bầu trời xanh …Có hôm mẹ gửi tôi chỗ cô Vĩnh để đi chợ cho nhanh ..tôi ngồi im lặng cạnh cô ..nhìn những người mua bán qua lại ngắm nhìn, trả giá ,lựa chọn ,thỉnh thoảng cô Vĩnh lại dúi cho tôi vài cái kẹo ú ngọt lịm .



Cô Vĩnh là hình ảnh sâu đậm trong trí nhớ tôi gắn liền với ngôi chợ làng hiền lành nghèo xơ xác mà sau này đọc những câu truyện của Tự Lực Văn Đoàn , hình ảnh những cô hàng xén ..luôn nhắc tôi nhớ cô . Rất xinh , giọng Bắc ngọt lịm , dịu dàng , cô góa chồng lại không có con..thế mà cô nhất định ở vậy dù có nhiều người theo đuổi . Buổi chiều ngày mùng 6 tết một năm đã xa ,buổi sáng sớm khi cô đang dọn hàng lấy ngày, một người lính gốc Nùng theo đuổi lâu bị cô từ chối đã làm nổ trái lựu đạn để cùng chết với cô ..xác hai người lẫn lộn với xác pháo những ngày tết,đến nỗi gia đình chỉ còn cách gom lại chôn chung một chỗ .


Những ngày sau đó tôi luôn có cảm giác nửa muốn khóc , nửa lo sợ khi đi ngang gian hàng của cô ..cái sàn gỗ nát bét văng tung tóe , cái nóc tróc toang hoác , máu khô còn vương trên nền đất .Tôi nhớ dáng cô hiền lành , thanh mảnh ngồi sau cái quầy nâu buồn ...…gian hàng cô để trống cho đến ngày tôi rời khỏi thị trấn nhỏ thân yêu ấy …



Những ngày tết …chợ thường vắng hoe ,tôi theo đám bạn đi vòng quanh chợ chơi trốn tìm hay bầy đồ hàng ngay trên những gian hàng trống chơi mua bán … …Chợ buổi trưa mùa xuân im ắng …tiếng hát ru em lan dần xa vắng trong cái nắng vàng tháng giêng cứ làm tâm hồn đứa bé mười tuổi là tôi ngày ấy bâng khuâng kỳ lạ …


Từ ngày tôi học lớp Nhất trường làng , mẹ tôi đã không bao giờ cho phép tôi được ra ngoài chợ ngồi ăn hàng …Mỗi sáng , tôi lại cắp chiếc rổ đi qua chiếc cầu nhỏ băng qua con sông để sang chợ mua quà sáng cho các em …Bà bán xôi gói xôi trong chiếc lá chuối tươi xanh và chiếc bánh tráng nhỏ xíu, nồi xôi nóng ,hạt nếp trắng dẻo lẫn với màu vàng của những hạt đậu xanh nhìn đến là ngon …. Ngồi trên chiếc ghế nhỏ đợi bà hí hoáy gói những gói xôi xếp vào chiếc rổ nhỏ, tôi lại vơ vẩn quan sát những người mua bán ..thỉnh thoảng, có vài người ăn xin kéo lê qua chợ , nhìn đứa bé trạc tuổi mình tay dắt bà cụ mù lòa xòe tay giữa chợ tôi lại ước giá mà ..số tiền mua xôi mẹ đưa cho dôi ra một ít … rồi nhìn đứa bé và bà cụ tội nghiệp lẫn vào đám người đông đảo giữa chợ …băn khoăn …



Càng lớn lên, tiếp xúc nhiều với những cái chợ sang trọng khang trang hơn nhưng phần thì sợ cảnh chen chúc, phần do công việc  …tôi lại dần ít ra chợ . Tôi thường vào chợ thật nhanh rồi ra để thoát cái không khi nhốn nháo , chen lấn của chợ nhất là những ngày giáp Tết … Tôi không còn là con bé chín mười tuổi xưa kia ..chợ cũng không là cái chợ nghèo ở thị trấn ngày nào …chợ bây giờ ít thấy người ăn xin hơn ,con người bây giờ cũng vội vã ,tính toán hơn …nhưng hồn chợ thì vẫn thế …nó mang cái hồn của mỗi mảnh đời , mỗi cảnh sống, nó mang cái êm ấm của mỗi nóc nhà , nó mang tình yêu trong từng cái nhìn chọn lựa …nó mang hương lòng của những người xa quê đau đáu nỗi nhớ thương góc chợ quê nhà…


Hồn chợ là những sớm những trưa mẹ đon đả đi về với mớ rau nắm cá để thành bữa cơm nhà ấm áp yêu thương . Hồn chợ là mùi nhang thơm những ngày giáp Tết thúc giục lòng ta một chốn quay về . Hồn chợ là cái níu áo vội vàng theo mẹ chen lấn qua những buổi chợ đông hồn phơi phới những quán hàng màu sắc …Hồn chợ là hình ảnh đứa bé ngồi trên ngạch cửa nhà đợi miếng quà tấm bánh của bà của mẹ sau mỗi buổi chợ đông…


Người ta bước vào đời háo hức với những ước mơ, xôn xao với những cuộc đổi trao mua bán thượng vàng hạ cám, thậm chí mua bán đổi trao cả những điều thiêng liêng nhất nhân danh đủ thứ tốt đẹp trên đời.
Người ta quay cuồng với những nhà hàng đầy những món ăn ngon lành trong những buổi tiệc hoành tráng do người khác phục vụ …
Người ta có thể quên bữa cơm mộc mạc mẹ nấu từ những buổi chợ quê dân dã những nắng sớm mưa chiều …nhưng hồn chợ thì cứ mãi đằm thắm bao dung phơi bày yêu thương trong từng mớ rau con cá …


Rồi cũng có lúc những đứa con xa thèm nẫu người một buổi chợ xép hiền lành mang bóng dáng quê hương…


... Chợ quêPhotobucket

Hoa tết

Photobucket


Nón lá giữa chợ

Photobucket 


giữa chốn chợ đông

Photobucket


CẢNH CHỢ XÉP Ở HOUSTON

Photobucket..

Photobucket...

Photobucket







Link bài viết CHỢ XÉP NHỚ QUÊ
http://vn.news.yahoo.com/yn/20110131/tbs-ch-x-p-nh-qu-6d0f5c9.html


Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2011

Đầu Xuân đùa thơ với anh Đông Ngàn



Anh Đông Ngàn dán vào guestbook nhà tôi bài thơ xinh và bảo:"đùa thơ với Gió" .Bài thơ mang hơi hướm của đào xuân và chút mưa phùn Hà Nội ...làm tôi ngẫu hứng đùa lại bằng một bài thơ xinh khác ...Coi như khai bút bằng thơ anh Đông Ngàn nhỉ ?


                             Tết Hà Nội

                    Có bao giờ bạn ra ăn tết
                    Ở Thăng Long trong tháng mưa phùn
                    Đường ướt loáng, lạnh bám theo từng bước
                    Hoa trên cành lẫm chẫm những giọt sương.

                   
                    Sáng mồng một, lưa thưa người trên phố
                    Trẻ con hồng trong áo đẹp bi bô
                    Về thăm ngoại để bà còn mừng tuổi
                    Gió xuân đu trên loáng sóng mặt hồ

                   

                    Bao nhiêu năm cũng chỉ ba ngày tết
                    Hà Nội mới là Hà Nội của thơ
                    Sang mồng bốn là đường lại tắc
                    Lại cái chợ đông cả hăm bốn giờ!

                                                       

                                                    ĐÔNG NGÀN

 


ĐỂ TRẢ LỜI CÂU HỎI CỦA NGƯỜI HÀ NỘI


 

                    Chưa bao giờ được ra ăn tết

                    Ở Thăng Long trong cái lạnh mưa phùn

                    Nhưng mơ lắm một tinh sương Hà Nội

                    Có mây mù thêm chút rét... co run


                   

                    Nhưng mơ lắm cái thinh không mùng một

                    So vai đi dọc phố ven hồ

                    Chắc Hà Nội tức cười tôi lắm

                    Kẻ du hành … với dáng dấp ngây ngô


                  

                    Nhưng mơ lắm cái bình yên phố cổ

                    Chiều phai trên hương sắc Hà Thành

                    Hồn thu thảo đã không về lối cũ

                    Vó ngựa buồn …im dưới dấu cỏ xanh

                                                      

                                                     GIOHEOMAY


BÀI HỌA CỦA ANH CÁI BANG


               

                Có còn đâu những lần ăn tết
                Ở Thăng Long ngày tháng mưa phùn
                Đường Ha-lais tung tăng chân xải bước
                Hoa đào nương gío hứng từng giọt sương


                Sáng đầu năm, người người tung ra phố 
                Trẻ thơ khoe áo, miệng bi
                Về đến rồi ! Sẽ được tiền mừng tuổi
                Gío lùa cánh vừng ngã nghiêng bên hồ



                 Bao
năm rồi chưa trở lại ăn tết

                 Hà Nội … Ôi nhớ quá … chốn tuổi thơ
                 Xứ lạ … đường đời … như bế tắc
                 Lại lao đao chồng chếnh đến bao giờ ?

 

                                                                        CÁI BANG

 

BÀI HỌA CỦA SONG THU

 

            Hà Nội của thơ, của tết dạo bờ hồ
Gió dịu dàng sao lại tức cười mô ?
Co vai gió rét ? Trời ơi : nét
Lãng mạn thế nì, xin chụp ảnh vài pô...

Hà Nội bây giờ làm gì còn phố cổ ?
Chiều cũng ồn ào bát nháo ... tùm lum
Hồn thu thảo lối xưa giờ ngựa sắt
Rú ầm ào phóng bạt mạng lạng quanh

Hà thành đâu rồi băm sáu phố ?
Giờ chỉ còn ...trong truyện của Thạch Lam !
Tết Thăng Long trong giá lạnh mưa phùn
Kẻ ấm áp, kẻ co ro soa suýt !

                                                              SONG THU

BÀI HỌA CỦA GIÓ VỚI SONG THU

            Hà Nội cứ cười không cần hỏi

            Và gió cũng cười không cần quen

            Cả Hà Nội cùng so vai: rét
            Gió cũng co mình trong chiếc áo len

            

 

            Hà Nội bây giờ..mịt mù phố cổ

            Hồn thu xưa…mất dấu Hà Thành

            Vạt áo cũ chỉ còn nỗi nhớ

            Lượn quanh hồ áo váy mỏng manh

            

 

            Hà Nội liêu xiêu cụ bà khăn vấn

            Đứng cô đơn nơi góc phố buồn

            Ngày Xuân rét, đào hoa nở muộn

            Hàng liễu bên hồ ..phơ phất khói sương

                                                                          GIOHEOMAY

BÀI HỌA CỦA ANH XUÂN THƠM (thomnx)

            Sao tiếc những ngày ăn Tết
            Chốn Thăng Long phơ phất mưa phùn
            Đường Hà Nội đen xì, lép nhép
            Gió bắc luồn qua khe cổ lạnh run?


            Sáng mùng một, người bung ra phố
            Chỉ vui vui tiếng trẻ bi bô
            Đám người lớn sang hèn đủ cỡ
            Khoe mẽ lăng xăng chạy như cờ

           

            Hà Nội bây giờ không hoài cổ
            Hồn xuân di tản khỏi Hà thành
            Vạt áo cũ mờ trong nỗi nhớ
            Quanh hồ chí chóe đỏ vàng xanh.............

 

                                                                   XUÂN THƠM

 



Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 2 tháng 2, 2011

Tôi đi chậm qua Mùa Xuân...



Tôi lướt xe chậm qua những con phố nhỏ tối ba mươi tết …

Khu chợ vắng , buồn tênh , chỉ còn vài hàng hoa và trái cây bán lẻ bên lề đường còn núng níu đến phút cuối cùng ….Những cây mai gầy không được chọn lựa cứ vẫn rực vàng cười với khách lướt qua và để lại cái nhìn hờ hững …chỉ có những người bán hàng vẫn cố níu những câu mời cuối cùng , cố giấu một cái nhìn lo lắng trong những nụ cười…khi nghĩ đến quãng đường trở về cọc cạch chiếc xe buồn sóng sánh những màu hoa

 

 

 

Tôi lướt xe chậm qua những con phố nhỏ tối ba mươi tết xuống bến sông …Bến sông vắng , thỉnh thoảng mới thấy vài cặp tình nhân chở nhau vào quán café gần đó …Ánh đèn đường vàng quạch hắt xuống bến sông cái thứ ánh sáng nhờ nhờ buồn khó tả … Một chiếc xuồng cũ nát buồn tênh đậu gần một dể lục bình to tướng cứ bập bềnh trên những con sóng .Người đàn bà, có lẽ là chủ nhân của chiếc xuồng ôm đứa con nhỏ ngồi trên chiếc võng bắc dưới hai thân cây trên bờ nhìn bâng quơ … Cứ như mùa xuân còn ở đâu đó, cứ như mùa xuân không hề đến đây , cả bến sông, cả chiếc xuồng và mẹ con người đàn bà kia đều …buồn như đêm ba mươi.

 

 

 

Tôi lướt xe chậm qua những con phố nhỏ tối ba mươi tết để bắt gặp một bóng dáng đến làm lòng mình chùng xuống rưng rưng … Một người phụ nữ tôi biết trong nhiều năm, bởi tôi luôn gặp chị đâu đó trên đường mình đến trường với cái túi nilon to kềnh … cái dáng tàn tật còm cõi , cô đơn lướt qua những con phố đông đúc … Thỉnh thoảng chị cũng cúi chào tôi vì biết tôi là cô giáo ngay ngôi trường con trai chị học .

Quen nhìn chị tội nghiệp như thế nhưng ngay hôm nay …tối ba mươi tết , nhìn chị đẩy chiếc xe gỗ cọc cạch với đôi chân tàn tật nặng nhọc đi qua con đường nhỏ về nhà, tôi không khỏi chạnh lòng … Tôi chạy xe chậm lại , chào và hỏi chị đi đâu mà muộn thế …chị chỉ mấy lon nước ngọt , bao gạo nhỏ và mớ rau trên chiếc xe cười với tôi : “Mới mang ve chai đi bán , giờ về nè cô ơi . Được người ta cho ít gạo rau về ăn tết mừng quá .” Chị cười , hồn nhiên như không hề biết mình khổ …mà sao lại làm người khác chao lòng đến thế ! Tôi biếu chị ít tiền rồi nhìn người đàn bà khốn khổ ấy khuất dần sau một khúc quanh …

 

 


Tôi lướt xe chậm qua những con phố nhỏ tối ba mươi tết để bắt gặp đâu đó ở vài góc đường những người chạy xe ôm già nua ngồi buồn nhìn quanh phố … đứa bé còm cõi len qua những chiếc bàn ăn trong những quán xá ven đường với xấp vé số trên tay …

Tôi lướt xe chậm qua những con phố nhỏ tối ba mươi tết để biết rằng không phải mùa xuân có đủ lòng bao dung để đến với từng ngõ ngách cuộc đời ..không phải  cuộc đời nào cũng có đủ lòng hân hoan để đón mùa xuân đến gần mình ..như mơ ước .

 

 

Tôi trở về cũng qua những con phố nhỏ tối ba mươi tết … Ngay lòng tôi chừng như mùa xuân cũng không còn những bước rộn ràng …dù đất trời đang rời rợi tháng giêng xanh …


Người đàn bà với chiếc xe đẩy !


Photobucket

..

Bến sông buồn tối 30 tết 

Photobucket

Đọc tiếp ...