Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

“Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau…?


Tôi nhận món quà nhỏ ở những ngày tháng ba đang qua… cái tháng ba rối tinh bởi đủ thứ không vui, tháng ba của những ngày ốm vặt và bận rộn.

Tôi giở một cách ngẫu nhiên những bài thơ trong “Đi qua thương nhớ” để đọc trong nhiều thời điểm như cách tôi vẫn đọc một tập thơ hồi nào giờ, có thể đọc hết, có thể để sót một vài bài chưa đọc nhưng không bao giờ tôi có thể đọc lần lượt từng bài thơ theo thứ tự tập thơ của một tác giả bởi có cảm giác mình bị ép ăn một món ăn có thể ngon nhưng dễ ngán…


Cuốn sách đẹp, tôi thích cái thứ dùng màu sắc đen trắng, hình dáng và font chữ của “Đi qua thương nhớ”… dù hơi tiếc câu thơ chủ đề được viết quá to, quá xấu chiếm gần hết không gian bìa, làm mất đi cái vẻ thanh tao của cuốn sách… Món quà cẩn trọng với cả chữ k‎ý của tác giả Nguyễn Phong Việt.


Thú thật là tôi không biết nhiều về nhà thơ trẻ và khá nổi tiếng này. Lần đầu đọc ở blog một người bạn một bài thơ của Nguyễn Phong Việt, tôi không ấn tượng lắm. Đơn giản bởi ít có thời gian đọc nên thơ cũng là một mảng tôi thường bỏ qua. Hơn nữa thỉnh thoảng đọc những bài thơ của các bạn trẻ với những triết lý‎ siêu thực mà với một người lớn tuổi yêu cái giản dị trong ngôn ngữ, yêu chất lãng mạn và bay bổng trong thơ như tôi thì thực là khó cảm nổi…cứ có cảm giác thơ oằn mình gồng gánh những triết lý , những câu chữ đến mệt nhọc nên tôi ít còn tìm thơ đọc như cái thời thiếu nữ…


Tôi đọc gần hết Đi qua thương nhớ của Nguyễn Phong Việt…đa số là những bài thơ dài … dài thế mà cứ như vẫn còn nhiều điều chưa nói hết trong cái tần ngần của câu chữ cuối cùng …

Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ
những luống hoa hồng vàng rạng rỡ
đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ
mọi điều ước ao?



Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…
*
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?

                                               ( Đã đi qua thương nhớ)


Tôi thích cái cách Nguyễn Phong Việt nói về tình yêu và nỗi đau … Nỗi đau trong tình yêu là thứ khó tránh và người thơ trẻ gặm nhấm nó một cách đầy trân trọng , nâng niu kể cả khi nỗi đau bị từ chối một tình yêu:


từng có ngày như thế
một người con gái cầm tay tôi rất khẽ
“V. không phải là lựa chọn của cuộc đời tôi!”
tôi chết lặng như người lữ hành giữa xa mạc rực rỡ
cuối cùng rồi cũng chạm tay vào dòng nước ngọt
và…trút hơi thở…

                                                (Từng có ngày như thế )

Bên kia là nắng ấm...
sao mưa gió còn siết chặt trên vai
khi người trở về với cuộc đời người từng sống
khi người ngồi trong ánh sáng (chứ không phải là bóng tối) mà vẫn thấy mình đơn độc
khi người giang tay ra mà trái tim khép chặt
khi người đau mà không thể khóc...
ta chỉ biết mỉm cười trong nước mắt!
(Lạy trời còn biết phải làm sao?)

                                                 (Bên kia là nắng ấm)



Cũng cần một viên kẹo ngậm để cay đắng tan trên đầu môi
cần một khoảnh khắc được thấy mình hồn nhiên như ngày chào đời ngơ ngác
cần một niềm tin đến từ một người chưa hề biết trước
cần một chiếc áo, một chiếc quần… mặc vào để mình được là mình nhất
cần một cái nhìn công bằng với số phận
vì mình đã đi qua được lẻ loi…

*
Khi mua một viên kẹo cho ai đó
hãy nhớ hỏi họ có cần thêm một tiếng cười…!

                                                     (Cần một người mua giùm viên kẹo 2)



Mỗi bài thơ là một cái ngoái lại con đường mình đi, tháng ngày mình sống, mối tình mình nhớ, khuôn mặt mình yêu. Nó là những điều rất riêng nhưng lại biến thành cái “chúng ta” như cái cách Nguyễn Phong Việt hay dùng trong những bài thơ . Có thể là không cố ‎ý , có thể là chỉ vô tình nhưng nó đã chạm đến người đọc …và đó là cái thành công của một người làm thơ rất trẻ…



Tình yêu luôn là đề tài đẹp, say đắm, vĩnh cửu trong thơ … Đi qua thương nhớ cũng thế …Suốt cả tập thơ , tuyệt nhiên không hề nhặt ra được một từ “anh và em” trong bất cứ một bài thơ nào, thế mà cái bóng dáng tình yêu vẫn cứ ẩn hiện trong cả hạnh phúc lẫn nỗi đau của thơ Nguyễn Phong Việt.
Chẳng biết với câu chủ đề : “Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau ?” , nhà thơ trẻ muốn gửi một câu hỏi hay chỉ là một câu hỏi khẳng định đến người đọc. Thật ra thì cũng có khối người đã đi qua thương nhớ mà vẫn cứ quên nhau .., không nhớ hoặc nhớ dưới một dạng khác thì trong tình yêu cũng là một cách quên… Nhưng dù hỏi hay không hỏi, câu chủ đề vẫn là một điều thú vị , một cách tiếp cận thông minh của người viết khi gửi Đi qua thương nhớ đến độc giả …



Giữa thời buổi mọi cái đều lên gân: đạo đức lên gân, văn hóa lên gân, chính trị lên gân, tình yêu lên gân và thơ cũng lên gân, giữa thời buổi mà người đọc thơ thì ít nhưng thơ lại được in nhiều, thì một tập thơ với ngôn ngữ trong sáng , đẹp và đầy chất thơ như Đi qua thương nhớ là một cơn gió mát xua tan cái nóng rát bỏng tháng ba…



Thích một số bài thơ trong cả tập thơ hoặc một chỉ vài câu thơ trong một bài thơ nào đó của Đi qua thương nhớ, cũng không hề có ý‎ định giới thiệu tập thơ , đơn giản tôi chỉ muốn khoe món quà tháng ba từ một người bạn nhỏ gửi cho với câu nhắn : “Chị ơi nhận được hàng là một cậu trai đẹp chưa ?” và tôi có một “cậu trai đẹp” giữa những ngày tháng ba nhiều muộn phiền, lo lắng…


Tháng ba đang qua, tôi đang qua, trăng đang qua, mùa xuân đang qua…chúng ta đang qua …và tôi cũng muốn mượn câu hỏi của nhà thơ trẻ rằng: “Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau…?


* Cám ơn bạn nhỏ Quách Hải Hà với món quà “Đi qua thương nhớ”


Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Im lặng đêm tháng ba...


Tháng ba của tôi bắt đầu bằng cơn bệnh vặt…
Đêm ngủ mặc áo ấm trùm mũ lên đầu như kẻ trốn rét mà vẫn ho sù sụ. Nửa đêm cơn ho đánh thức , lại không ngủ được, chong mắt nhìn mảnh trăng cuối tháng giêng trong ngần ngoài cửa sổ .


Tôi bước ra cái ban-công nhỏ. Trời se lạnh . Đêm trong lành và im ắng đến rợn người.
Cái ngõ vắng tanh. Thỉnh thoảng , những đêm khó ngủ tôi vẫn thích ngồi thu lu một mình nhìn con ngõ vắng, tôi yêu cái thứ im ắng của đêm, nơi tôi bắt gặp cái im lặng của chính lòng mình, nơi mọi thứ xôn xao, cay nghiệt của ban ngày chìm nghỉm nhường cho sự bình yên trong veo…


Tôi bâng khuâng nhìn ngọn đèn cuối con ngõ, ngọn đèn nhẫn nhịn, cô đơn, hắt cái thứ vàng mù mờ xuống nền đất lồi lõm. Có lần giơ máy thu vội một góc đường vắng, buồn buồn trong một chuyến đi, tôi phát hiện cái hấp dẫn mình không phải con đường mà chính là cái ngọn đèn cúi xuống nhả cái ánh vàng đơn độc xuống nền đất thẫm….


Đèn, ta quen với ‎ý nghĩ nó là thông điệp của ánh sáng, của sự vinh quang , của cái thứ chói lòa đầy kiêu hãnh. Ta thường bị hấp dẫn bởi những ngọn đèn sang trọng, sáng chưng, soi rõ mặt người trong những căn phòng tươi vui đầy tiếng nói cười, ta thường ít để tâm đến những ngọn đèn đường đơn côi với cái dáng cúi xuống chịu đựng, ta thường trách tại sao những con ngõ vắng lại chỉ tù mù ánh đèn vàng chạch, ta bỏ quên đâu đó trên những bước đường mình đi qua cái thứ vàng héo hắt của một sân ga nghèo trong quá khứ. Giữa những hối hả của cuộc sống muôn màu và ánh sáng của hàng trăm ngọn đèn rực rỡ, ta quên rằng ngay cả cái thứ ánh sáng hiu hắt kia cũng là một sự trao tặng âm thầm… như đã vô tình không biết rằng có thể ta đã bỏ quên đâu đó trong đời mình một cái nhìn dõi theo…


Đêm càng sâu, càng trong…
Tiếng lọc cọc của chiếc xe mì gõ quen thuộc vang lên ở đầu ngõ, bóng chiếc xe và bóng người núng níu theo nó đổ dài trên nền đất. Đôi vợ chồng trẻ mỗi ngày đẩy chiếc xe ra khỏi ngõ từ chiều và trở về căn phòng trọ khuya khoắt đã quá quen với tôi, quá quen với cả những viên đá cuội oằn mình dưới vòng bánh xe với vô số những thứ lình kỉnh của họ… quen đến độ đêm nào không nhìn thấy họ, không nghe tiếng lọc cọc nhọc nhằn của chiếc xe, tôi cứ băn khoăn tự hỏi: “chẳng biết họ có gặp chuyện không may gì không …?” . Đêm bắt đầu lạnh hơn… tôi cũng bắt đầu lạnh hơn….

Tháng ba…ngày là cái thứ nắng cháy bỏng đến phiền người, vậy mà đêm, sao mà trong lành đến thế....



..Một góc đường khi dừng chân trên đường đi Đà Lạt


Một góc đường ở Hoàng Hoa Thám _Đà Lạt


..


.

Một con đường ở Quận 2..tối mùng 3 Tết.

.Ngõ đêm

..
Con đường nhỏ ở Q. 9


..Ngõ nhỏ nhà tôi



..
Đọc tiếp ...