Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

Ngẩn ngơ ...hoa!

                                                   
                                        đêm qua tôi để quên tôi
                                        bên hiên nằm mộng hát lời hoàng hoa
                                        sáng nay ríu rít chim ca
                                        tìm hoa tôi thấy mình là giọt sương


                                        đêm qua gió ghé bên giường
                                        thả trăm sợi nhớ thơm hương cúc vàng
                                        tôi_ con bướm trắng mơ màng
                                        sáng ra ôm đóa cúc vàng ngẩn ngơ


                                        đêm qua tôi thức làm thơ
                                        sáng nay tìm mãi... bài thơ đâu rồi ?
                                        bên hiên …một nhánh hoa rơi
                                        bài thơ chắc hóa nụ ngời trong hoa …


Photobucket



Photobucket


Photobucket



Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

Mistake....



Do yêu cầu của nghề nghiệp , tôi thường kiểm tra lại lỗi chính tả mỗi khi gõ hoặc viết xong một văn bản. Việc sai lỗi chính tả thì do nhiều nguyên nhân và theo tôi nó có thể quan trọng trong trường hợp này nhưng có thể chẳng nhằm nhò gì trong trường hợp khác.


Nhớ thời học tiểu học , thầy tôi là một người cực kỳ nghiêm khắc về lỗi chính tả, chỉ cần sai một lỗi cũng bị cái roi mây mỏng của thầy gõ đỏ au bàn tay , bài luận văn mà sai lỗi chính tả thầy cũng bắt không sót một lỗi nào . Chính vì sự nghiêm khắc của thầy mà bọn trẻ chúng tôi ngày ấy thường ít mắc lỗi chính tả và chính vì yêu quý thầy mà khi vào nghề tôi cũng luôn quan tâm đến việc rèn chính tả cho học sinh.


Bây giờ, mỗi ngày lân la với thế giới internet, tôi , dù có kỹ đến đâu cũng không ít lần gõ sai chính tả mà ngay cả đã rà soát lại cũng không nhìn ra , có khi cả mấy tháng sau, có dịp đọc lại bài cũ mới phát hiện lỗi sai của mình . Rất cám ơn vì đã nhận được những cái PM hoặc lời phát hiện tế nhị trong guestbook mà bạn bè nhắc hộ một lỗi sai về từ, về dấu .


Không ít lần, đúng là tôi cũng nhìn thấy những lỗi chính tả từ những entry của bạn mình mỗi lần ghé qua đọc bài , có những lỗi tôi biết do bạn gõ nhanh quá mà nhầm, có những lỗi do đặc tính phát âm vùng miền hoặc thói quen của bạn từ lâu lắm …nhưng tôi lại không xem đó là chuyện hệ trọng, nếu đủ thân tình, nếu đó là danh từ riêng và cái sai ảnh hưởng nhiều đến nội dung bài tôi sẽ PM nhắc khéo bạn như đã từng được các bạn nhắc hộ mình,còn những trường hợp khác tôi thường nhẹ nhàng lướt qua, đơn giản vì tôi cho rằng ở những bài viết mang đặc thù cá nhân với tính cách chia sẻ, việc sai lỗi chính tả chỉ là chuyện nhỏ… Và bởi không ít lần tôi biết việc “nhắc lỗi” chính tả trong bài viết của bạn một cách thiếu tế nhị đã chạm lòng tự ái và nảy sinh những bất hòa không đáng có và bởi tôi sợ rằng có thể ta mắc lỗi ngay cả khi đang bắt lỗi người.…

Lỗi chính tả chỉ là một phần nhỏ trong thao tác trình bày bằng văn bản_dĩ nhiên dù rất nhỏ nó vẫn dẫn đến những bất lợi trong một vài trường hợp nhưng nó lại chẳng là gì khi ta quan tâm đến nội dung của một lá thư chan chứa tình yêu thương, nó chẳng là gì khi ta quan tâm đến sự sẻ chia chân thành của một bài viết. Lỗi chính tả suy cho cùng nó giống như một vết mực dây trong một trang giấy ,nó có thể làm trang giấy kém đi vẻ hoàn thiện về mặt hình thức nhưng giá trị phần bên trong của trang giấy vẫn vẹn nguyên…


Với tôi , ngày còn bé , lỗi chính tả là cái lỗi nặng nề bởi ám ảnh chiếc roi và khuôn mặt nghiêm khắc của thầy. Lớn lên, đối mặt với những vinh quang, thất bại, đối mặt với những lần vấp váp do mình và do người, tôi hiểu có nhiều cái lỗi còn nặng nề hơn cái lỗi về những âm, vần, dấu thanh của những con chữ và có những nhát roi vô hình của cuộc đời còn đau gấp trăm ngàn lần chiếc roi mỏng mảnh của thầy ngày xưa…


Lỗi trong sự chọn lựa người bạn đời, lỗi trong việc chọn lựa nghề nghiệp, lỗi trong sự quyết định một công việc, lỗi trong việc quá đặt lòng tin vào một người không đáng tin-, lỗi để mất những cái không đáng mất và lỗi không đủ dũng cảm cắt bỏ những cái không đáng còn. Tất cả đều làm người ta hối tiếc thậm chí có khi phải hối tiếc cả đời ….nhưng đó cũng là việc hên xui , khó tiên đoán trước và chẳng ai dám nói ai hay hơn ai.


Cũng có những cái lỗi có thể cảm thông nhưng cũng có cái lỗi lại trở thành cái tội. Có những lời nói, việc làm chỉ là bình thường với người này nhưng lại là cái lỗi với người kia. Người ta có thể cảm thông với một ý kiến chủ quan, một việc làm nông nổi thậm chí hơi “ngô nghê” của một anh thường dân nhưng lại chẳng thể nào chấp nhận những phát biểu, những việc làm thiếu trí tuệ thậm chí “quá non nớt” nơi một quan chức _ người được coi là đủ đức để đặt quyền lợi của dân, của nước lên trên , người được xem là đủ sáng suốt để chọn lựa điều cần làm, cần nói, nói gì và làm gì, người được xem là đủ tài để biến những cái chưa thể thành có thể. Cứ nghe lại những phát biểu của các ngài nghị ta trong thời gian vừa qua mới biết …có những cái lỗi là do tâm, lại có cái lỗi là do tầm và cũng có những cái lỗi là do cả tâm lẫn tầm …thì những cái lỗi chính tả há chẳng phải chỉ là những lỗi lầm có thể thả gió bay

Cuộc sống quay cuồng với những đổi thay, ta chung sống cùng vô số những lỗi lầm của người và cả của ta. Chiến đấu với những lỗi lầm của người đã khó, chiến đấu với những lỗi lầm của chính ta lại càng khó hơn. Ngày còn bé, lỗi lầm của ta được nhắc nhở bằng lời giáo huấn hoặc những cái roi của thầy cô, cha mẹ. Lớn lên có những lỗi lầm được quy định nghiêm minh bằng luật pháp  nhưng vẫn có những lỗi lầm cứ nhởn nhơ giữa cuộc sống và trở thành “nguyên tắc để tồn tại” lúc nào không hay …


Mistake ..tôi bỗng nhớ cô giáo dạy tiếng Anh mình năm Đệ Thất …Cô không bao giờ gạch dưới những từ chúng tôi viết sai trong bài kiểm tra mà chỉ ghi vào đầu trang “Mistake” là chúng tôi phải tự tìm ra lỗi, sửa lại và mang nộp cho cô …

Tuổi thơ tôi trôi theo cùng những cái lỗi trong veo thời trẻ dại … Bây giờ, mỗi khi nhìn lại những lỗi lầm của bản thân_ những lỗi lầm không còn trong veo_ có khi tôi bướng bỉnh tự bào chữa, có khi tôi mù quáng chẳng nhìn ra, có khi tôi ân hận tự dằn xé, có khi tôi tự an ủi vỗ về mình.... bỗng nhớ quá chữ “Mistake” đỏ chói của cô giáo ngày xưa trên đầu trang vở ...



Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

Ở đó ...có một lời hò hẹn !



Chúng tôi đánh thức con dốc nhỏ vào buổi sáng tinh mơ, Đà lạt co ro ngủ , bóng đèn đường hắt cái thứ ánh sáng mờ mờ xuống những con đường dốc lên dốc xuống vắng tanh . Chị Gia Minh đón chúng tôi ở đầu ngõ với cái ôm thân thiện … Cái xóm nhỏ hiền lành hình như đang cựa mình bởi những bước chân dò dẫm của chúng tôi … Tôi, MM và Chụt bỏ lại phía sau một đoạn đường dài xuyên qua bóng đêm từ thành phố nắng vàng để co vai đón cái lạnh lung linh lời hẹn dã quỳ.


Ngôi nhà ở cuối con dốc, khoảng sân rộng lót gạch đỏ, chung quanh được rào bằng hàng rào sắt sơn màu sậm …, bên hông nhà, bức tường ốp đá cao, lúng liếng những bông hoa loa kèn trắng và những mảng dây leo xanh rì. Chung quanh nhà là lũng đồi, chỉ cần tựa mình vào hàng rào , ta có thể nghiêng người nhìn một mảng xanh của cỏ dại lốm đốm đủ thứ hoa dưới lũng sâu , xa xa là đồi núi và những ngôi nhà cao thấp mờ ảo trong những đám sương mù buổi sớm, là những vạt dã quỳ run run đón cái lạnh đầu đông … Chúng tôi bước vào gian nhà, bỏ lại bên ngoài cánh cửa kính cái lạnh phố núi , ánh đèn vàng ấm cúng làm những đóa tường vi đỏ vàng tươi tắn trong chiếc bình gốm đặt trên chiếc bàn nhỏ ở giữa nhà trở nên hiền lành đến lạ .


Gần năm giờ sáng, mặt trời tháng mười vẫn còn lười biếng quấn tấm màn xám thẫm. Tôi và MM pha ly café nóng, ngồi trò chuyện với chị Gia Minh, Chụt thì tranh thủ ngả lưng ngủ bù sau một đêm thấm mệt … Tôi nhìn qua khung cửa sổ sơn trắng …bên ngoài kia một ngày mới bắt đầu bằng cái thứ tinh khôi của đất trời, của cỏ cây và của cả lòng mình …



Cả buổi sáng, bốn chị em lang thang bằng hai chiếc xe gắn máy sau một chầu bánh căn nóng . Chúng tôi chạy dọc con đường vào Thiền Viện Trúc Lâm để ngắm dã quỳ, rồi băng qua đèo Prenn để đi vào đèo Mimosa trở về trung tâm thành phố… Con đường đèo chẳng đẹp như cái tên , suốt con đường , những cây mimosa lẻ tẻ, mờ nhạt , mặt đường hư hỏng gợi nhớ nhiều con đường khác tôi đã đi qua … những con đường luôn non tuổi !!! Chúng tôi ngồi café và ăn trưa ở Violet Ngày Thứ Tư rồi trở về nhà để đợi tiếp những người đã từng thề hẹn .


Chị Quan Thư và chị Hồng Diệp đến nơi sau khi chia tay chị Thanh Quế ở Đức Trọng với lời hẹn gặp lại vào hôm sau.
Đúng là trời Đà Lạt luôn “trở mặt” như chị Gia Minh nói _ cơn mưa to đổ ập xuống khi hai chị Thu Nhân và Trân Thúy trên đường từ sân bay Liên Khương về dốc hẹn hò … làm hai bà chị phải ngồi ở nhà người quen chị Gia Minh trên đầu dốc đợi ngớt mưa mới xuống dốc…, hơn mười hai giờ đêm , Quý An xuất hiện, thế là những người nghe lời hẹn hò nay đã chạm vào lời hò hẹn và mở ra bao điều để nhớ khôn nguôi.



Buổi tối, chúng tôi cụng ly mừng hội ngộ … tiếng cười rộn ràng trong ngôi nhà nhỏ. Tôi nhìn những người bạn quanh mình với bao cảm xúc. Này là những người bạn nhỏ mỗi ngày vẫn í ới chào nhau: như MM _ người luôn vỗ vào người khác những nụ cười sảng khoái nhưng lại mau nước mặt lạ lùng, như Chụt dễ thương …tối ngày cứ bị chị MM trêu chọc mỗi khi nhận lời yêu thương của ‘thằng chết tiệt” từ cái phone reng liên tục, như bé Quý An hiền lành cứ im lặng nghe mấy cô nói rồi thẹn thùng cười .



Này là những người có cùng tôi một ngôi trường … Văn Khoa đời lớn nhất là chị Quan Thư và Văn Khoa đời bé nhất là tôi . Chúng tôi gặp nhau ở đây để cùng nhớ về một ngôi trường trong ký ức… Chúng tôi đã có một quãng đời quá đẹp gởi trên những dãy hành lang dài, trên những bậc thang gỗ xỉn màu , trong sân trường lung linh cây phượng vĩ đỏ rực mùa hè và mùi hoa ngọc lan thoang thoảng những trưa đi học.


Gặp, để hiểu hơn các chị , những người đã từng có một thời tuổi trẻ sống hết mình với lý tưởng đã chọn, những người bây giờ vẫn cố sống đẹp và giữ mình sạch trong , những người không giấu những ưu tư của mình đối với những diễn biến không vui chung quanh cuộc sống mỗi ngày … Gặp, để chạnh lòng nhớ cái giọng trầm buồn như một tiếng thở dài của chị Quan Thư khi tôi hỏi chị một câu cũng buồn như thế !



Gặp, để thấy lại những cô sinh viên Văn Khoa ngày nào, bây giờ, dù đầu đã hai thứ tóc vẫn cứ hồn nhiên cười đùa trêu chọc nhau như thời thiếu nữ. Tôi bắt gặp những người phụ nữ với bao thăng trầm bỗng chốc trở nên trẻ trung , dung dị đến dễ thương : đó là Chị Quan Thư hiền lành, bao dung chỉ cười với những trêu chọc của các em, chị Hồng Diệp đôn hậu thỉnh thoảng cũng buông vài câu đùa thâm thúy, chị Thanh Quế hay cười rất hiền, hay nói chậm rãi, ấm nồng như một bà chị cả, chị Gia Minh chủ nhà thì ân cần, chu đáo, gần chị, ta luôn có cảm giác được lo lắng một cách tận tình, chị Thu Nhân chậm rãi ôn hòa luôn cho người bên cạnh cảm giác yên ổn ấm áp và người làm tôi ngạc nhiên nhât là chị Trân Thúy … khác với người phụ nữ bận rộn ưu tư có vẻ nghiêm nghị ít đùa trong những bài chị viết, chị khôi hài một cách duyên dáng và đâu đó vẫn còn nét đẹp phảng phất từ thời thiếu nữ … Tôi yêu tiếng “mày tao”, yêu cái liếc dài thương yêu, tiếng cằn nhằn cử nhử của chị Thu Nhân và chị Trân Thúy biết bao, cứ nhìn hai chị , tôi lại nhớ Thu Sâm , Đông Hạnh nhớ cái thời đi học bạn bè hờn giận đó rồi thương yêu đó.


Ngày cuối cùng ở Đà lạt, chúng tôi có một đêm ngồi bên nhau và cùng hát. Ánh nến lập lòe lãng mạn. Đêm lạnh. Ánh trăng mờ lẫn trong đám mây lợn cợn, tiếng đàn guitar của MM hòa vào những tiếng hát cao thấp, những bài hát lúc nhớ lúc quên …tiếng hát bay lên không, hòa vào cái thâm u của núi rừng , hòa vào cái lạnh thấm vào da thịt , hòa vào những câu chuyện tình “dang dở” được kể ra chỉ để níu những nụ cười thiếu nữ đã vợi xa…

Chúng tôi chia tay nhau để mơ tiếp một ngày hội ngộ …Mỗi người đều cố giấu chút buồn trong cái ôm từ biệt …Mỗi người đều giữ lại lòng mình vài ba khuôn mặt từ xa lạ bỗng dưng trở thành thân thiết biết bao …


Tôi nhìn các bạn mình, quá nhiều những cay đắng trong đời, tôi cũng là người khó khóc . Thế mà bỗng cay mắt khi nhìn đôi mắt đỏ hoe của chị Gia Minh lúc tiễn chúng tôi lên xe, lời nói nghẹn ngào , đôi mắt ngân ngấn nước của MM…Thế mà bỗng thương đến nao lòng cái dáng nhỏ cô độc của chị Gia Minh khi quay trở về con dốc nhỏ một mình …

Nơi đó, chắc dã quỳ vẫn chờ lời hò hẹn ...?

 
Con dốc 
...Photobucket


Cổng nhà .

Photobucket..

Sân nhà


Photobucket


Cửa sổ .

..     Photobucket.

.Tinh mơ ..

Photobucket..

Buổi sáng

Photobucket.

Cafe sáng

Photobucket..

Hoa cỏ _ đất trời

Photobucket


Trăng treo !

          ..Photobucket

..Trăng lặn muộn

Photobucket..

Cỏ dại trên đèo Mimosa

Photobucket..

Dã Quỳ trên đường vào Thiền Viện

Photobucket..
Chị Gia Minh _chủ nhà _

Photobucket


Những thế hệ Văn Khoa

Photobucket.

Những người chạm lời hẹn dã quỳ.

Photobucket



..Cafe Violet Ngày Thứ tư trước giờ chia tay

Photobucket..

Gió ở góc rừng nhỏ trên đường vào Suối Vàng

Photobucket

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

Ấm như lời hỏi han *



Tháng 11 bắt đầu bằng những cơn mưa cuối mùa, những cơn mưa cứ nhùng nhằng nhủng nhẳng đến lạ ! Nắng chẳng vàng …nắng cứ nhàn nhạt , chẳng vui . Tôi cũng chẳng vui bởi từ giữa tháng mười cứ cắm đầu cắm cổ làm nhiều việc vì một ngày trong tháng mười một_cái ngày mà từ lâu lắm rồi tôi luôn muốn quên đi cho nó nhẹ lòng …



Tối qua, vài người bạn nhỏ hẹn đi ăn rồi café ….
Cơn mưa đổ từ chiều và dai dẳng đến tối . Chúng nó bảo : “mưa cũng đi, dân chơi chẳng sợ mưa rơi” . Ừ đi thì đi, tôi vốn thích café những buổi tối trời mưa như thế này mà. Thế là Trang chở tôi băng qua cơn mưa đến chỗ hẹn, những con đường ngập mưa, nước bắn lên tung tóe, mưa thổi bạt vạt áo mưa, tôi ngồi núp phía sau Trang mà cũng ướt đến đầu gối …



Thủ Đức vẫn nhộn nhịp trong cơn mưa to, những con đường lấp loáng ánh đèn quán xá, bỏ xa cái thị trấn nhỏ, vắng vẻ hiền lành ngày xưa … Quán ăn vượt lên cáí tầng hầm để xe, vượt qua những bậc thang lót gạch bóng loáng để có thể nhìn cơn mưa nghiêng trong con phố nhỏ, dội trên những ngọn đèn đường vàng chạch buồn buồn… Chúng tôi lại cười giòn tan trong cơn mưa tối những ngày cuối thu. Món ăn ở đây nấu khá ngon ,đặc biệt là món lẩu bò … Bà chủ quán tự hào là món đặc sản giúp chị làm nên sự nghiệp, để từ cái quán nhỏ xíu, lụp xụp nay trở thành cái quán mới toanh, hoành tráng giá 4 tỉ như thế này … Ông bà ta nói quả không sai : “phi thương bất phú”…


Chúng tôi đến café Tuấn Ngọc lúc trời đã tạnh mưa , quán vắng hoe, những ngọn đèn vàng đỏ bé xíu tạo cho gian phòng ấm cúng hẳn …nhạc Ngô Thụy Miên nho nhỏ , vỗ về, mùi café thơm ngây ngất … Ngoài kia hình như trời lại bắt đầu mưa …, thỉnh thoảng cả đám lại cười ngặt nghẽo vì câu chuyện khôi hài của Liên …Tôi ngồi nghe các bạn kể chuyện và ngắm những chú cá bơi nhởn nhơ trong hồ, …Chúng lướt qua nhau , lượn lờ không gây hấn , thỉnh thoảng lại thấy hai chú cá đối mặt, chạm nhẹ nhau, có thể chúng hôn nhau hoặc hỏi han gì nhau đấy… Thế giới của chúng chắc chẳng thiếu lời yêu thương cho dù “cá lớn có nuốt cá bé” như loài người vẫn bảo.


Trời bắt đầu mưa to hơn khi chúng tôi chia tay, hơn mười giờ tối, phố đã vắng hơn …những giọt mưa nghiêng trên những bóng lá hắt ngọn đèn đường đẹp và buồn đến nao lòng, Trang nhắc tôi: “che áo mưa lại đi cô..” tôi cười: “thì đằng nào cũng ướt …” và cứ thế say với cái cảm giác đón những hạt nước trời thấm vào mặt và cái lạnh thấm vào vai thích thú đến lạ lùng …



Tôi yêu những buổi tối như thế này : mưa và lạnh so vai...để thỉnh thoảng thấy một đôi tình nhân trẻ lướt qua hoặc vu vơ nhìn đôi cá trao nhau nụ hôn vội cũng thấy cuộc đời bỗng dưng hiền lành, để thỉnh thoảng cái một mình cũng bỗng dưng ….“ấm như lời hỏi han…”

* ca từ của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Đọc tiếp ...