Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Mùa hình như chưa qua hẳn...


Mùa hình như chưa qua hẳn…dù tháng bảy đang qua.
Tháng bảy có qua hay không thì ngày mai vẫn thuộc về tháng tám… bất luận những giấc mơ lãng đãng của tháng bảy vẫn còn luẩn quẩn đâu đấy trong tiếng gió lướt ngoài hàng hiên, đánh nhẹ vào chiếc phong linh cứ “mồm loa mép giải” trong cái thứ ẩm ướt của đêm bởi cơn mưa hồi chiều, bất luận cơn đau có bắt đầu từ nửa đêm kéo dài đến hai, ba giờ sáng cho đến khi giật mình thức giấc và thấy mình vẫn sống , bất luận dù có cố gắng vẫn không bỏ được cà phê , bất luận tháng tám cũng chẳng có gì mới hơn mà chỉ bắt đầu trở về với nhiều điều quen thuộc, bất luận tháng bảy cứ phảng phất nỗi buồn mang hơi hướm của sự mong manh…
Mùa hình như chưa qua hẳn …. nhưng mình thì vẫn phải qua…


Trời lại mưa, tháng bảy mưa cứ hay sùi sụt buổi chiều.
Tháng bảy, mình giống con dế bị nhốt trong chiếc hộp bé tí của thằng nhóc áo sọc caro có đôi mắt sáng chưng cạnh nhà. Con dế chạy quanh cái hộp thơm mùi nho khô, nó nằm thu lu ở một góc không gian hẹp nhớ mùi cỏ mùa hè, nhớ mặt đất khen khét hương nắng trưa, nhớ những đêm ngóc đầu qua đám cỏ ướt sương nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời , nhớ cả những buổi chiều vàng nằm ườn mình hồn nhiên hát vang bài ca phiêu lãng. Những chiều mưa tháng bảy, mình đã mang tâm trạng của chú dế con cô độc nhớ khoảng trời nhỏ riêng tư…Ngày mai, tháng tám bắt đầu những ngày chộn rộn, những ngày không còn im lặng. Mùa hình như chưa qua hẳn… nhưng mình thì vẫn phải qua…



Tháng bảy, cứ ám ảnh một câu hát “…. Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người..” . Giữa sự sống và cái chết thường nảy sinh niềm hy vọng, dù niềm hy vọng nhỏ xíu.. dù niềm hy vọng chỉ cách nỗi tuyệt vọng một sợi tóc mỏng tang nhưng nếu không cố hy vọng thì người ta còn biết làm gì …? Mình nhìn đôi mắt ướt nước của H rồi nhìn màu vàng héo hắt của buổi chiều còn sót lại ở phía xa, xéo qua đường dây điện chằng chịt rồi đớn đau nhận ra : Điều khủng khiếp nhất không phải là niềm tuyệt vọng mà là cái thứ giống như niềm hy vọng, nó là tiếng thở dài nén lại đầy bão giông… Mùa hình như chưa qua hẳn… nhưng mình thì vẫn phải qua…



Tháng bảy, ngày qua thật chậm, thế mà ngày mai đã là tiếng ầm ừ ma mãnh của tháng tám… Mùa có qua hay không thì ngày mai mình vẫn phải bắt đầu từ những điều cũ rích ....

Đọc tiếp ...