Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

Ta dám chờ nhau ở cuối con đường..?




Friendlist của tôi trên một nghìn bạn.
Trong số đó có không ít bạn tôi vẫn còn thường xuyên hoặc thỉnh thoảng qua lại, có bạn vì lý do này hay lý do khác không sang nhà nhau sau khi đã click confirm.


Trong số đó có 0,1% tôi đã buộc lòng click chữ remove , số lần tôi bị bạn remove có lẽ nhiều hơn chút xíu _ tôi nói “có lẽ” bởi tôi không bao giờ nhớ chính xác lại chẳng bao giờ để ý sự chuyển biến của con số trong contact nên chỉ duy nhất một lần tôi biết bạn loại mình ra khỏi FL của họ_ biết, có lẽ vì họ đã từng là một trong những người bạn thân của tôi_

Trong số đó, có những người mà tôi và họ đã từng là bạn nhưng bây giờ thì không thể, nguyên nhân thì nhiều nhưng điều đó bây giờ không còn quan trọng.Tuy thế, họ vẫn nằm trong friendlist tôi như một kỷ niệm đẹp mà tôi luôn trân trọng. Trong số đó có những người bạn của tôi đã đời đời im lặng …cái ava của họ như một dấu chấm lặng lẽ giữa chốn xôn xao vui buồn này.

Trong số đó, tôi đã hân hạnh được gặp mặt khoảng trên dưới 7% những người bạn, những người ở ngay Saigon, những người ở xa hơn và cả những bạn cách tôi cả nửa vòng trái đất, tôi cho đó là điều may mắn tôi có được ..trong thế giới được gọi là ảo này.


Ngoài số đó ra, có những người không hề có mặt trong frienlist của tôi nhưng họ luôn để lại dấu vết hoặc in đậm hoặc mù mờ, có bạn thân tình đến quên mất là mình chưa hề có mặt trong nhà nhau và tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu hay ngờ vực những dấu chân thầm lặng đó cho dù họ ghé ngôi nhà nhỏ đen xì của tôi vì bất cứ lý do gì.


Tôi để public blog mình bởi tôi không có lý do gì để khép nó lại, bởi tôi chưa bao giờ ngại ngần hay sợ sệt về những điều mình đã viết, bởi đó là những điều tôi muốn sẻ chia cùng mọi người… và còn bởi vì tôi muốn blog mình như cánh cửa sổ mở toang ..những ô cửa lồng lộng gió trời và những tán lá xanh biêng biếc..những ô cửa nếu có thì chỉ khép hờ mà không bao giờ khóa chặt…


Có bạn nói với tôi rằng :”Vào nhà chị không chỉ để đọc bài mà còn để đọc comment nữa”. Đó quả là một nhận xét tinh tế bởi thỉnh thoảng tôi nhận ra rằng : rất nhiều comment của bạn mình còn hay , còn thấu đáo hơn cái entry tôi viết. Tôi thật sự được sẻ chia và ngộ ra được nhiều điều từ những đồng cảm và cả những bất đồng ý kiến ở những comment trao đổi của bạn bè .


Từ các bạn tôi hiểu ra rằng người ta không thể trao chén đắng để nhận về quả ngọt nhưng vẫn có thể trao quả ngọt mà phải nhận về chén đắng, điều ấy cũng bình thường như mỗi sớm mai ánh dương sẽ bừng sáng, như mỗi tích tắc là một sự đổi thay... như cuộc đời đâu chỉ có những con đường bằng phằng.


Từ các bạn tôi hiểu ra rằng có khi ta ngốc nghếch chẳng nhận ra được nhiều hơn cái mà ta thấy bằng con mắt nhân gian mỏng manh, dễ lầm...để đôi lần ân hận vì bỏ qua cái đáng giữ và đắng lòng vì cái đã cho. Điều đó cũng bình thường như khi ta làm mất quả bóng bay thơ trẻ, như một cái ngã đau để giúp ta hiểu hơn nhiều lẽ ở đời.


Từ các bạn tôi nhận ra rằng thật ra cuộc đời này có bao điều thú vị , có bao người thú vị, nhận ra để biết rằng cái ta có thì bé tí ti so với cái người cầm giữ … Ta sẽ có nhiều hơn ngay khi ta biết buông bỏ cái cỏn con của mình để nhìn ra cái bao la của cuộc đời, cái lồng lộng của vũ trụ cái sâu thẳm của người cạnh ta …

Từ các bạn tôi hiểu rằng ta sẽ có bạn khi chính ta phải là một người bạn _bạn không phải là người ban phát mà là người sẻ chia, bạn không phải là người nhận cái ta cho mà là người nhận ra điều ta trao gửi, bạn không phải là chốn ta nhốn nháo kiếm tìm mà là nơi lặng thầm để ta trở về tìm chút ủi an…Bạn là người ta gặp ở cuối con đường sau những trầy xước nhọc nhằn ta nhận được từ cõi nhân gian…

Từ các bạn tôi mới nhận ra rằng mình được quá nhiều sau cái cuộc đời riêng đắng nghét. Từ các bạn tôi tin cuộc đời này luôn công bằng khi ta biết công bằng với chính ta và cuộc đời …



Cám ơn các bạn_ những người đã là bạn tôi, sẽ là bạn tôi, những người từng là bạn tôi …Cám ơn các bạn vì mọi điều .Từ các bạn tôi hiểu ra rằng thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao nếu người ta biết "Chở thật thà vào lòng dối trá"...nếu người ta dám chờ nhau ở cuối con đường...


Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2012

Có một chút mưa làm bận rộn lòng.....



Mấy hôm nay Saigon có những cơn mưa trái mùa.
Những cơn mưa khẽ khàng đến nỗi tôi vì bận rộn không nhận ra trời có mưa cho đến khi trượt theo chiếc cầu thang máy xuống đến khoảng sân trường ướt nước mới giật mình…..

Tháng giêng _ tôi luôn thích gọi như thế cho đến hết tháng giêng ta_ nắng ngủ muộn, vàng ươm nhưng ngọt, cơn mưa bất ngờ làm buổi chiều bỗng như choàng chiếc áo mới toanh, nắng tắt sớm, con đường về nhà mát rượi bởi những vòm lá trẻ trung,xanh biếc sau cơn tắm gội. Buổi chiều cuối tuần ..thèm quá được ném lòng mình qua cái lãng đãng chiều đến thế…


Gần cả tháng nay, mệt nhoài với công việc vì người đồng nghiệp bị ốm phải nằm viện, thế là cứ tiết trống là phải sang lớp khác dạy thay, tưởng tuần tới sẽ khỏe hơn nhưng bạn lên trường rồi lại phải về ngay vì huyết áp tăng vọt, thế là hy vọng được giải thoát khỏi cái bận rộn vẫn phải nằm chờ đấy …

Dạo này, về đến nhà là mệt rã rời …lười mở máy, lười nghĩ suy, lười nhìn qua ô cửa sổ hay có lũ chim chiu chít, lười cả bước ra cái ban- công nhỏ nghiêng mình đón ngọn gió đêm thân thuộc. Cứ tối đến là nằm xải lai chập chờn với giấc ngủ nửa ngoan ngoãn nửa khó bảo để nửa đêm lại thức giấc, khó ngủ lại, nằm im lặng trong cái bóng tối nhờ nhờ nhìn qua ô cửa có ánh đèn nhỏ xíu của ngôi nhà hàng xóm cứ chong chong cả đêm, lại mò mẫm mở điện thoại di động nghe Duy Trác hát “ Chưa gặp em tôi vẫn nghĩ rằng, có nàng thiếu nữ đẹp như trăng ….” , phát hiện không ai hát “Mộng dưới hoa” hay bằng Duy Trác, một thứ phát âm tiếng Bắc hào hoa và sang trọng đến lạ.



Cơn mưa trái tính trái nết có khi đi qua đêm, nằm im nghe tiếng mưa, nhớ cơn mưa rừng xưa cũ, nhớ cơn mưa phố thuở nào mà chỉ trở mình cũng tự dưng đau nhói. Cái tật nhớ viễn vông từ thời còn rất trẻ giờ vẫn còn, giống như một thứ bệnh di căn …Mưa cũng là một thứ ám ảnh trong vài thứ ám ảnh mà tôi yêu quý _những thứ ám ảnh trong suốt như pha lê mà ray rứt lạ kỳ_



Ngày bé mỗi lần làm bay mất quả bóng bay mình cứ sững sờ ngước mặt lên trời tiếc nuối nhìn theo cho đến khi quả bóng còn lại cái chấm bé tí. Lớn lên, rồi già hơn … mới biết có nhiều thứ trong đời mất đi nhanh đến không kịp nhìn theo, có nhiều thứ trong đời mất đi đến không còn đủ tình yêu mà nuối tiếc và có nhiều thứ trong đời mất đi để nuối tiếc dần biến thành nỗi đau nhắc nhớ cả đời…

Mưa rồi sẽ tạnh, mưa trái mùa chỉ là một thứ thơm thảo đất trời ban cho tháng giêng … Ừ, thì chỉ là một chút mưa làm bận rộn lòng…..

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

I will always love you....




If I should stay,
I would only be in your way.
So I'll go, but I know
I'll think of you ev'ry step of the way.



Photobucket


And I will always love you.
I will always love you.
You, my darling you. Hmm.

                  Photobucket

Bittersweet memories
that is all I'm taking with me.
So, goodbye. Please, don't cry.
We both know I'm not what you, you need.

Photobucket


And I will always love you.
I will always love you.

Photobucket


I hope life treats you kind
And I hope you have all you've dreamed of.
And I wish to you, joy and happiness.
But above all this, I wish you love.
Photobucket

                                                                   And I will always love you. 
                                                         I will always love you.
                                                         I will always love you.
                                                         I will always love you.
                                                         I will always love you.
                                                         I, I will always love you.




Photobucket


You, darling, I love you.
Oh, I'll always, I'll always love you. 
Photobucket


Photobucket




Photobucket
Một bài hát cho ngày Valentine....

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2012

Tôi thấy quanh tôi ..hồ như...! *



Tôi đi qua những góc phố Saigon ngày chủ nhật. Cố mà chạy xe chậm hơn bình thường, bỏ lại đằng sau cái thứ vội vã sau hai tuần vật lộn với công việc mà ngay cả ngước lên nhìn những chiếc lá xanh non ngoài cửa sổ lớp học cũng chẳng có thời giờ ..

Tháng giêng ta , nắng hình như ngủ muộn…
Cái thứ nắng trễ tràng nhưng lại gay gắt, cái thứ nắng đặc sản của phương Nam: vàng hanh, kiêu hãnh _ một thứ nắng thủy tinh_


Café Paris Deli đầy khách cả Tây lẫn Ta nằm giữa khu trung tâm thành phố. Hình như lâu lắm rồi tôi mới có dịp đi qua đây, con đường Lê Lợi bây giờ trở nên chật chội với lượng xe chi chít. Thương xá Tax sau hai lần đổi tên đã trở về nguyên vẹn cái tên gợi nhớ một bài thơ của Tô Thùy Yên mênh mang trong bài hát một thời “ ... giờ này thương xá sắp đóng cửa. Người lao công quét dọn hành lang..giờ này thành phố chợt bùng lên để rồi tắt nghỉ sớm ...”. Saigon bây giờ không có giờ giới nghiêm…một Saigon không ngủ mà chỉ lặng im sau một ngày mệt nhoài.


Hôm qua do bận việc nhà nên sau khi gặp mẹ con Giao và vài người bạn, tôi lại phải vội vàng về ngay bỏ cả thói quen nhìn loanh quanh phố xá. Sáng nay, thảnh thơi ngồi với gia đình Mây Hồng và vài người bạn ở Paris Deli, tôi thảnh thơi ngắm một Saigon buổi sáng cuối tuần ngoài khung cửa kính của quán café …một Saigon muôn mặt với bình yên xen lẫn xáo trộn, với hiền lành xen lẫn man trá, với nhọc nhằn xen lẫn ung dung … Saigon có cuộc sống của riêng nó và tôi luôn yêu Saigon theo cách của tôi …


Tôi đi qua những góc phố Saigon ngày chủ nhật …Thỉnh thoảng dừng lại đôi chỗ …nơi tôi có thể nhìn thấy một mảnh đời khác, một nỗi ưu tư khác bên cạnh cái thứ reo vui của những vòng bánh xe lướt qua phố xá ngày cuối tuần, nơi tôi đếm cái bận rộn của người khác để tự ủi an cái bận rộn của mình, … nơi mỗi cái nhìn làm tôi hiểu thêm nhiều điều có khi mình lơ đãng lướt qua …nơi tôi tin nhịp đập lặng thầm của sâu thẳm trái tim vẫn nói hộ những điều mà có khi những nhịp trống khua vang chỉ là thứ âm thanh rỗng tuếch…


Tôi đi qua những góc phố Saigon ngày chủ nhật. Tháng giêng vẫn còn, tháng giêng đang qua. Chỉ nghiêng những cái nhìn gần… tôi lại gặp bóng mình đi giữa cuộc đời quen thuộc...
..Góc phố Lê Lợi _ Pasteur

Photobucket..
Bên kia đường

          .Photobucket


                 ...Photobucket
Một bác xe ôm

...Photobucket

.Niềm vui qua phố

Photobucket...
Một chiếc xích lô nằm gần trạm xe buyt đối diện thương xá Tax

Photobucket.
Một quầy vé số trên đường Nguyễn Hữu Cảnh

Photobucket.
..Hoa đợi...tàn ..Người đợi..tan !

Photobucket.
 Me bày bán ven đường

Photobucket...
Cafe Paris Deli
Photobucket

.Lạc đường

Photobucket

Nhìn ra ngoài ....

.         .Photobucket



* Ca từ của nhạc sĩ TCS
Đọc tiếp ...