Thứ Hai, 30 tháng 7, 2012

Đi qua đi thế hệ tôi...

Điều quan trọng không phải là chúng ta sống được bao lâu mà là chúng ta phải sống như thế nào. (Bailey)… Hôm qua tôi đã nói lại câu này với cậu học trò cũ khi nó đến thăm và xin một lời khuyên. Tiễn thằng bé ra về, tôi mang theo mình cái cảm giác có lỗi vì tôi cũng là “người lớn” trong cái đám “người lớn” mà học trò tôi bảo : “Càng ngày...
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012

Chỉ cần đêm và gió.....

Tôi đọc thơ Nhiên thật chậm và nhiều lần …loạng choạng giữa những bận rộn, những chuyến đi nhanh, giống y như người ta được nghe một người bạn kể chuyện thì thầm vào những buổi tối trời không mưa, ít sao trời và nhiều gió, những câu chuyện thỉnh thoảng bị ngắt quãng bởi tiếng còi tàu mà cả người kể và người nghe đều không nhớ mình đã...
Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

Dịu dàng Tây Nguyên...

Chúng tôi đến Pleiku đúng bảy giờ sáng sau mười hai tiếng váng vất giấc ngủ chập chờn trên chặng đường dài âm âm bóng đêm với tiếng cựa mình, tiếng mớ ngủ, tiếng thở khẽ và cả tiếng ngáp mệt mỏi trên chiếc xe to kềnh. Xe băng qua những làng xóm, thị trấn, những rừng cao su bạt ngàn, những ánh đèn vàng buồn buồn của những ngôi nhà ven...
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012

Viết cho khu vườn yên tĩnh TỊNH AN VIÊN

Nếu có một nơi nào đó có thể cho bạn cái cảm giác bỏ lại ngoài cánh cổng gỗ màu nâu đen bóng loáng và trạm trổ khéo léo ấy một nửa mình, cái nửa của những vội vã , ưu phiền, cái nửa của những bon chen phố thị nháo nhác, mỏi mệt … để ngắm nhìn một nửa mình còn lại trong lành như cái thời thơ ấu lắc lơ xa được ngồi bên hiên nhà nhìn mẹ loay...
Đọc tiếp ...