Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Nụ cười đỏ ...tháng tư

Tháng tư đang qua...Saigon bắt đầu những ngày nắng gay gắt và những cơn mưa bất chợt…những cơn mưa đêm …những cơn mưa đánh thức tôi giật mình giữa khuya và khó lòng ru mình ngủ lại .. Tháng tư, tôi luôn thấy lòng mình “non yếu” hẳn bởi những nỗi nhớ nhủng nhẳng chẳng đâu vào đâu _ Tháng tư tôi còn có một ngày thường thì lặng lẽ …bởi...
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Lá hát như mưa ...suốt con đường đi...*

Lâu lắm rồi tôi mới thấy một Saigon buổi tối … Đứng một mình ở một nơi cao nhất của Hồ Con Rùa tôi nghiêng đầu nhìn xuống một Saigon lung linh đèn …một Saigon quen đến thế mà cứ như sắp phải xa…một Saigon chưa xa mà đã bâng khuâng nhớ … Phía dưới kia, Saigon thanh bình quá ! Vài cặp tình nhân, vài cô gái trẻ ngồi rải rác khắp...
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

Cửa sổ....

Cánh cửa sổ không còn …Thỉnh thoảng tôi lại nhớ ngẩn ngơ một khoảng trời lúng liếng những nhành hoa giấy , nhớ cái màu nắng như tấm lụa mỏng màu mỡ gà vắt ngang trời và những con chim sẻ mỗi sớm, mỗi chiều cứ đuổi theo nhau ríu rít bao lời tỏ tình ..cãi vã … Với tôi, ô cửa sổ là con mắt của thời gian, nó mở ra những sáng trong veo...
Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2011

Người nói vè... bằng thơ

Tôi là một người biết làm thơ nhưng không phải là thi sĩ _ cái thứ thơ chỉ để nói với mình là chính và …. mưu cầu thêm chút đa đoan của bạn bè. MM _ bạn nhỏ của tôi_ thường bảo rằng mình không biết làm thơ mà chỉ “nói vè” nhưng đó lại là một thứ “nói vè rất thơ” … Có lẽ vì an lòng với cách “nói vè” của mình nên MM ít_rất ít_ khi trình...
Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

Dì Ba me ngào...

“ Dì Ba me ngào” mất rồi D ơi” Tôi nhận tin nhắn của người bạn buổi chiều … Bỗng giật mình vì hình như lâu lắm rồi tôi quên mất dì _ gọi điện hỏi thăm mới biết dì mất ở Hốc Môn _ nhà người con gái út cách đây hơn tháng … Dì Ba là mẹ của Thu người bạn thời thơ ấu của tôi. Hồi ấy nhà tôi ở trong một trại gia binh đường Hồng Thập Tự...
Đọc tiếp ...