Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Nhắn gửi yêu thương...



Thế là chỉ trong vòng một tháng nữa tôi có hai đứa cháu gái lên xe hoa về nhà chồng.
Mấy hôm nay nhìn Thư tíu tít chạy tới chạy lui vừa đi làm, vừa tiếp mẹ chồng ở nước ngoài về, vừa lo cho ngày cưới gần kề tự dưng thấy lòng bâng khuâng thương cháu. Thỉnh thoảng tôi lại nhớ Thư cách đây nhiều năm, cái con bé nhỏ nhắn, xinh xắn và học giỏi từ thuở bé là đứa cháu có duyên với tôi nhiều nhất.


Thư là con gái cậu em trai kế tôi, nó là con trai trưởng nhưng lại chỉ có một đứa con gái duy nhất. Thư ra đời ngay ngày tôi mới đi làm xa về, chính tôi đưa mẹ Thư đi sanh và tôi là người đầu tiên nhìn thấy cháu khi vừa lọt lòng mẹ. Tên Thư do tôi đặt Bùi Nguyễn Hoàng Thư , có lẽ như ước mơ khi đặt tên cho cháu : Hoàng Thư _ quyển sách vàng_ từ bé Thư đã rất thông minh, nó học giỏi từ suốt những năm Tiểu học cho đến hết THPT. Thư đỗ hai trường Đại học , thấy cháu chọn Bách Khoa tôi cứ lo vì con gái học Bách khoa có mà già người, nhưng suốt những năm đại học, Thư học cũng nhẹ nhàng như không mà vẫn luôn là sinh viên khá giỏi , ra trường Thư được một công ty của Nhật tuyển ngay khi vừa tốt nghiệp...


Hải _ chồng sắp cưới của Thư ở Đức_ mẹ Hải là người hàng xóm cũ của gia đình tôi. Chúng nó gặp và yêu nhau trong một lần Hải theo mẹ về VN. Suốt hai năm trời Thư cũng đấu tranh cho tình yêu của mình vì mẹ nó phản đối đến cùng. Có một đứa con gái duy nhất, em dâu tôi lo lắng khi nghĩ đến chuyện nó đi xa khỏi vòng tay mình cũng là chuyện bình thường. Cuối cùng, gia đình phân tích và thấy không thể ngăn cản chúng nên cô em dâu tôi cũng đành chịu. Đôi lúc, nghĩ đến ngày Thư theo chồng về xứ người, nhìn vợ chồng nó lại thấy thương....




Thảo _ Bùi Thị Bích Thảo_ là đứa cháu gái giống bên nội nhiều nhất , con gái lớn của cậu em thứ hai của tôi. Hơn Thư hai tuổi nhưng Thảo lại vai em. Thảo có khuôn mặt xinh xắn, ưa nhìn, nụ cười hiền hơi bẻn lẻn. Khác với Thư, Thảo là chị của ba cậu em trai nghịch ngợm hiếu động nên từ bé Thảo đã biết phụ mẹ chăm cho ba đứa em.


Ấn tượng của tôi về Thảo là con bé ít nói, ít cười ngày còn nhỏ. Lớn lên Thảo cởi mở hơn nhiều so với vẻ nghiêm nghị hồi bé. Thảo cũng tốt nghiệp Đại học Bách khoa và đang làm ở công ty tàu biển APL của Singapore. Không ở gần, thỉnh thoảng chị em Thảo lại ghé về thăm nội. Dịp Tết hay những lúc giỗ chạp, bọn trẻ tề tựu đầy nhà, chỉ nhìn chúng ngồi chơi bài hay lô tô rồi cười nói trêu ghẹo nhau thôi mẹ tôi đã móm mém cười thích thú.


Gia đình chồng sắp cưới của Thảo ở ngay Saigon. Hôm lễ hỏi của nó, tôi phải đi họp nên không có mặt, mấy hôm nay tôi cứ réo nó bên facebook gửi ảnh cưới cho tôi, ảnh chưa xong nên Thảo chỉ gửi cho tôi 1 tấm duy nhất. Đám cưới Thảo chỉ sau Thư hai tuần...


Nè hai nhóc..
Bác D mừng hạnh phúc của các con.
Hãy hạnh phúc như những nụ cười trong những tấm ảnh cưới của các con. Và hãy nhớ rằng không có hạnh phúc nào là dễ dàng hết, hạnh phúc chỉ dành cho những kẻ biết nhận và cả biết cho, hãy về nhà chồng với tâm thế để yêu thương và nhận yêu thương, hãy nhớ rằng đôi lúc ta chỉ được nhận khi ta đã biết cho hết một phần đời mình.


Rời vòng tay của cha mẹ, đối diện với nhiều những đổi mới trong cuộc sống, đối diện với nhiều diễn biến mới trong cuộc sống hôn nhân, các con hãy biết nâng niu hạnh phúc bằng tình yêu thương, đức hy sinh và cả lòng bao dung nữa. Hãy yêu thương gia đình chồng như gia đình mình, hiếu đễ với bố mẹ chồng như với bố mẹ mình, hãy « tương kính như tân » với người phối ngẫu của mình _ « Lạt mềm buộc chặt » là bài học cả đời ta phải học đễ giữ gìn hạnh phúc và lửa ấm gia đình. Không có lời dạy nào của ông bà ta ngày xưa trở thành cũ hết nhóc ạ !


Ngày bác D lấy chồng, bà nội cũng từng nói thế này với bác D. Bác D cũng muốn nói lại với các con những điều mình tin rằng không bao giờ cũ ......

Mừng hạnh phúc của các con Hoàng Thư, Bích Thảo nhé ...Bác D tin rằng, các con đủ tấm lòng để cho yêu thương ..cứ cho rồi sẽ được nhận. hai nhóc ạ !



Ảnh cưới của Hoàng Thư

Photobucket


Photobucket

Photobucket



Photobucket



Photobucket

Ảnh cưới của Bích Thảo

Photobucket

 Photobucket



Photobucket

          Photobucket

Viết cho hai cháu gái ...


Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Nước mắt


Tình cờ đọc được sự đối đáp thơ giữa nhà thơ Đỗ Trung Quân và một bạn trẻ ...Thật lòng tôi chỉ muốn comment bằng vài câu thơ nhỏ nhưng nổi hứng viết một bài thơ dài _ một bài trong số ít những bài thơ dài nhất của Gió ...

Đọc cuộc đối đáp thơ của hai người ở hai thế hệ khác nhau mới biết những giọt nước mắt cũng khối điều để bàn .Một điều chắc chắn rằng nước mắt là sản phẩm của cả niềm tin và lòng tử tế...và giọt nước mắt nào cũng mặn chát kể cả giọt nước mắt dành cho sự tang thương hay nước mắt dành cho tình yêu đối với thần tượng ... có khi nước mắt cũng là món quà dành cho sự thật ...




Giọt nước mắt năm chú Quân hai mươi tuổi
thập niên bảy mươi
khi đất nước còn chia đôi
tuổi trẻ Saigon mơ giấc mơ lãng mạn
dù chiến tranh gần
báo đài báo tin mỗi sáng
cái chết gần
vẫn hát tình ca


tuổi trẻ của chú Quân năm xưa
bài học làm người chẳng xa
từ cô Bảy dì Ba
buôn thúng bán bưng
từ chú Năm bác Tư
nhọc nhằn qua phố
sự tử tế cứ hồn nhiên nở
như hoa
tuổi trẻ chú Quân ngày xưa
vác súng nhắm thẳng quân thù:
...bắn !!!
nước mắt cũng biết khi im lặng
biết tuôn rơi trước phút chạnh lòng.
chẳng qua là dù đất nước long đong.
tuổi trẻ chú Quân còn niềm tin vào những điều
có thật



Giọt nước mắt của tuổi trẻ cháu Nguyên
thế kỉ hai mươi mốt
một thế hệ lớn lên từ một đất nước vừa đổi mới
lao chao trong ảo tưởng anh hùng
các cháu được dạy lòng tự hào về thế hệ cha ông
biết chết và biết khóc vì đất nước.
các cháu được dạy :
phải tin
phải làm
phải theo
như một điều quy ước
nếu muốn sống còn


người ta nhét vào đầu các cháu những điểm son
của cái thứ lý tưởng …gần bằng điều ảo tưởng.
nhưng…các cháu chẳng hiểu vì sao:
lại bị bắt khi xuống đường thể hiện lòng yêu nước?
từ chính những người đã từng hô to :
”vì độc lập tự do ?
ta quyết tử”
các cháu sống chung với những điều rất thật:
bất công
ác độc
vô tình
các cháu như những đứa trẻ lớn lên
từ mầm giả dối

bài học đạo đức từ lớp học
cứ như nụ cười mỉa mai
các cháu bắt đầu tự trả lời chẳng cần phải hỏi ai
nhiều điều còn cay hơn nước mắt.
chẳng ai có quyền xếp đặt
niềm tin cho ai
nên những giọt nước mắt ở sân bay
cứ như trò đùa lãng mạn
cứ như một món quà hỏa táng
niềm tin …
...............
Bạn caulongbachai tag bài thơ tôi sang blog "chú Quân"..hy vọng hôm nào có dịp đàm đạo với chú ấy ...:)) Mình nhá thêm vài câu gửi chú Quân thế này ...



Tôi cùng thời với chú Quân.
Saigon thời lãng mạn
Cái thời chiến tranh hung hãn
Mà sao con người vẫn hiền

Sau biến cố lớn tháng tư
Tôi_ cô gái thị thành _cũng từng ngộ nhận
Tuổi trẻ chúng ta tin vào những điều mình nghe
Để tỉnh ra từ những điều mình thấy
Tuổi trẻ bây giờ họ tin vào những điều họ thấy
Trước khi bắt họ nghe..

Chú Quân gửi một lời khuyên
tôi tin đó là tấm lòng của một người đi trước
Chỉ tiếc là cái lỗi lớn hơn
Không phải bắt nguồn từ tuổi trẻ ...
Nên bài thơ từ khước
Làm người lớn nhói đau
Nhưng chắc người lớn phải cúi đầu
nhìn lại..

Đọc tiếp ...