Bỗng dưng tôi nhớ một câu nhỏ trong bài hát của TCS
Có đường phố nào vui …cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay …trong trí nhớ nhỏ nhoi
Saigon hôm nay đúng là những con đường vui … Đường phố ít xe cộ , con người dường như thảnh thơi hơn khác hẳn một Saigon dòng xe chi chít bình thường . Tôi đến trước cổng trường Đại học Văn Khoa cũ sớm hơn 10 phút hẹn, chỉ là muốn chụp lấy bức ảnh ngôi trường ngày xưa của mình .
Đứng bên này đường bấm máy tôi cứ ngẩn ngơ trước những đổi thay,Văn Khoa bây giờ khác xưa nhiều lắm , cổng trường lấp lánh cái bảng vàng với hàng chữ Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Dãy lầu mới màu xanh nhạt ngạo nghễ giữa mây trời che mất dãy lầu cũ với cái mảng tường vàng quen thuộc , chỉ có cái cổng nhỏ vào Hội quán Văn Khoa ngày xưa đóng im ỉm là thấy còn quen thuộc vì ít đổi thay.Tôi nhớ cái bảng tên trường cũ , nhớ dáng cây phượng nằm một góc sân trường . Ngôi trường xưa mộc mạc , hiền lành mà đậm chất Văn , sự thay đổi bát nháo không tính toán làm ngôi trường bây giờ bỗng nhạt nhòa , nó giống như một anh chàng quần áo bảnh bao …lúc nào cũng cười toe khoe mẽ .
Anh Hồng Phương Viên đến ngay sau khi tôi bấm xong vài tấm ảnh ,anh đứng bên kia đường nháo nhác nhìn quanh , tôi nhận ra anh ngay khi anh bỏ cái mũ bảo hiểm xuống . Hai anh em biết nhau từ bên yahoo 360 …Qua những bài viết nhắc đến Văn Khoa , tôi quen được hai người bạn lớn là anh và chị Thu Nhân , những người một thời đã gắn bó với Văn Khoa , cả hai người bạn lớn này đều học trên tôi nhiều khóa …thế mà gặp, tôi mừng khôn xiết . Trước Tết có nhận lời mời gặp mặt của anh với Kim Lệ , Mi Nhon , Ngọc Yến và Lặng Yên nhưng do ốm tôi không đi được . Anh muốn có dịp hai anh em gặp nhau nhắc chuyện thời đi học nên hôm nay có cuộc hội ngộ này .
Hai anh em ghé một quán café nhỏ nhưng thoáng đãng ngay đường Đinh Tiên Hoàng …Câu chuyện xoay quanh Văn Khoa , những vị thầy ngày xưa , những kỷ niệm thời còn đi học , những thăng trầm trong cuộc đời mình , cả về cái thế giới im ắng mỗi ngày âm vang trong tiếng lóc cóc … Dường như càng già, người ta lại nhớ nhiều những kỷ niệm ,những ảnh hình thời thơ trẻ …. Tôi nhìn anh , mái tóc bạc , nếp da nhăn …ánh mắt vẫn cứ lấp lánh tươi vui khi nhắc đến những người thầy , những người bạn cũ .
Chia tay anh , tôi ghé thăm mấy đứa cháu . Lúc ra về …tôi chạy chậm một vòng quanh thành phố với hy vọng chụp được vài tấm hình của thành phố mùa xuân . Trời nắng đến sợ , tôi thì cứ đi nắng là bị say nên chỉ dừng lại một vài góc phố nheo mắt bấm rồi ra về.
Saigon vẫn cứ mãi là cái thành phố lung linh những nỗi nhớ trong tôi . Cuộc sống mỗi ngày cuốn người ta vào cái nhịp vồn vã của bon chen, của ganh ghét, của những giả dối , những lố bịch đến buồn cười ,những thất vọng đến ngạc nhiên …vẫn cảm ơn những bắt gặp mỗi ngày cho ta còn có thể cười và yêu người , yêu đời đến thế .
Mồng bốn Tết lơ phơ một sợi tóc bay giữa trí nhớ mịt mù…
...
..Văn Khoa bây giờ
Cỏng trường
Cổng vào Hội quán VK ngày xưa
Công viên 30 tháng 4
Hồ Con Rùa ngày Tết
...
Đầu năm khe khẽ "ru ta ngậm ngùi"...
Trả lờiXóaxưa mà không cũ,
Trả lờiXóamới mà không tân
thời cuộc xoay vần
cho lòng ai nản...
Uh ...một thoáng ru ta .
Trả lờiXóaVâng , nhưng rồi cũng qua ...Ta an nhiên chấp nhận những đổi thay mà
Trả lờiXóaSài Gòn mấy ngày tết thật yên bình.. hôm nọ chị cũng reo vui khi thấy một SG không bon chen, không giành giật từng milimet.. ước gì cuộc sống cứ thế, thật thanh thản. Nhưng chỉ là những ngày Tết thôi gió ơi, ngày mai ngày mốt lại trở về nhịp sống ồn ã rồi.
Trả lờiXóachỉ là lơ phơ một sợi tóc bay giữa trí nhớ mịt mù… nhưng vẫn nhớ từng gốc phượng của Văn khoa ngày cũ, và Gió thật hạnh phúc khi cùng bạn ôn lại bao chuyện đã qua. Chúc mừng sáng mùng 4 yên ả của Gió nha dù SG vẫn rất nắng...
Vâng , có dịp nhắc lại một thời đẹp như thơ ấy quả là hạnh phúc . Thầm cám ơn Saigon và cả anh HPV chị ạ
Trả lờiXóalà đây
Trả lờiXóacổng trường cũ
da diết
bản nhạc xưa
người đi, về
ai nhớ
còn đó
màu xanh xưa
Trong trí nhớ nhỏ nhoi...không còn..không còn ai!
Trả lờiXóaBài thơ nhỏ ..hay quá HM ơi ...
Trả lờiXóalà đây
đường phố cũ
nghiêng nghiêng
vạt nắng trưa
người đi, về
người nhớ
Lơ thơ
sợi tóc hờ
Vâng ...không còn không còn ai chị ạ ..nên đứng trước cổng trường cứ rưng rưng
Trả lờiXóamình khác Gió là nơi mình học cũng là nơi gắn bó với mình mấy chục năm làm việc, tuy vậy vẫn luôn luôn nhớ về ngày cũ:..không còn..không còn ..ai..!
Trả lờiXóaTa nhớ một nơi chốn , những con người, những kỷ niệm ...nên không thể không nhớ vì thật ra ...đã không còn ...không còn ai
Trả lờiXóaĐúng thế đó Gió ơi!
Trả lờiXóaCsog thay doi nhanh den chong mat hen chi...hom le thay co,nho ve truong cu,thay doi k nhieu ve canh vat,nhung cai khog khi no khac han.Ngay ca cai cam giac cung khac..lam minh bo ngo qua.Doi khi k muon nhug dieu than quen thay doi, nhung thoi gian cu cuon phang no di,roi moi thu tro thanh ki niem.
Trả lờiXóaMọi thứ không thể tồn tại mãi ...nên mới có thứ để làm kỉ niệm beoje nhỉ ? Có những thay đổi đẹp lên làm ta nhớ cái cũ nhưng vui , có những thay đổi xấu đi làm ta nhớ và nuối tiếc ...Hồi ức nào cũng đẹp mà , phải ko ?
Trả lờiXóaHjhj. Co nhung ki niem dep ma nho k bao h mun quen, nhung cug co nhju cai lam mjnh buon. Ma ng ta thuong hay tiec nuoi nhung j da qua moi hay.
Trả lờiXóaa ha...dzậy là em thuộc lớp đàn em cuả chị Gió rồi, lúc em học ở đây k còn tên Văn khoa nửa, tuy vẫn trường cũ nhưng lại là T. ĐH KHXH&NV...sau này trương xây mới thêm nhiều dãy ABCDE...có cả tầng hầm để xe nửa...Khi đó, đài truyền hình TPHCM cũng xây mới thật hoành tráng...
Trả lờiXóaChào đàn em đồng môn ...Cây phượng nằm góc phải giảng đường I bị chặt rồi phải không ST ? Cây phượng có tình yêu đầu đời của chị đấy ... Tiếc ngẩn ngơ !!!
Trả lờiXóaCó những kỉ niệm nhớ thì cười , có kỉ niệm nhớ để khóc , có kỉ niệm muốn nhớ , có kỉ niệm muốn quên... Và con người tự làm khổ mình khi cứ tiếc nuối những gì đã qua ,,,thế đấy
Trả lờiXóatrời ơi, hèn chi chị tiếc... thì ra vậy...
Trả lờiXóahờ hờ ...tiếc thì tiếc cây ...chứ hổng còn tiếc tình . Tình xa vời vợi rồi
Trả lờiXóaMột thời để nhớ ..., em thì lưu luyến mãi ngôi trường trung học đến nỗi cho 2 nhóc học lại trường xưa luôn ..., để còn có dịp về trường mỗi năm để ... họp phụ huynh , hihi
Trả lờiXóaĐấy , thêm một kẻ hoài cổ nữa rồi ... Khổ thiệt nghen .
Trả lờiXóaThế là em đã trở về "khung trời Văn Khoa" vào một sáng mùa xuân.
Trả lờiXóaAnh HPV vào Văn Khoa năm nào nhỉ? Chắc chắn là trước chị rồi. Phải chi có chị nữa thì chắc mấy anh em có khối chuyện mà kể nhỉ?
Đọc mấy dòng này của em mà nhớ trường xưa quá!
Cảm ơn em đã dẫn chị về với một thoáng ngày xưa!
Anh HPV vào trước chị 2, 3 năm thì phải chị ạ .. Anh em ngồi nhắc nhiều chuyện , có nhắc chị nữa ...Hồi ức nào cũng đẹp , nó làm ta tin rằng dù có bao âu lo , khổ đau giữa đời thường thì cuộc sống vẫn luôn có điều tốt đẹp chị nhỉ ?
Trả lờiXóaBài viết gợi nhớ. Tiếng đàn ai oán, như một khúc Requiem cho những hồi ức. Chợt lây cái nhớ, và thoáng buồn. Những gì đã mất luôn đẹp. Hôm rồi anh có cuộc họp mặt mở rộng ở Nha trang với các anh em Văn khoa, Khoa học, Luật, Nông Lâm Súc và Vạn Hạnh. NHắc nhở, hỏi thăm những người còn kẻ mất, kẻ thành đạt người long đong. Gần 40 năm nhưng cái sợi dây liên hệ tưởng như mong manh đó xem ra vẫn còn bền. Nhưng con số đã vơi đi thấy rõ. Sang năm chắc lại phải mở rộng thêm nữa cho đỡ buồn.
Trả lờiXóaLơ phơ sợi tóc bay. Đường người tóc trắng bay. Còn đường phố nào vui? Còn nụ cười trên môi ? Khi đời ta lơ phơ.
Trả lờiXóaGiá mà sang năm Gió có thể ra Nha Trang anh H nhỉ ... Biết đâu ?
Trả lờiXóaKhi đời ta lơ phơ ...Kỷ niệm đã xa mờ ...Cười chỉ là cười gượng ...vui chỉ là phất phơ .. hơ hơ ! Cám ơn vudongha
Trả lờiXóaKhi nào hỏi: có sợi tóc nào bay? cũng có nghĩa là tóc ..gió thôi bay...và nghĩa là đầu anh đã.......!
Trả lờiXóahết tóc? hehehe
Trả lờiXóahi hi...
Trả lờiXóaAh, DH Tổng Hợp, trước khi đổi tên lần nữa, chị nhỉ? Em xưa thường học anh văn ban đêm ở đó. Lúc đó còn quá nhỏ để nhớ gốc phượng vĩ đã in dấu mối tình đầu của chị :))
Trả lờiXóaÍt nhât cũng còn 1 sợi mà ...
Trả lờiXóaNó đấy thithao ... Người ta đã mang "bụi đỏ đi rồi" thithao ơi !!!
Trả lờiXóaGió ơi! một sợi thì hay vuốt dầu chải ra đằng trước làm mái tây hiên rồi nhé!
Trả lờiXóaMột sợi chỉ để bay trong trí nhớ nhỏ nhoi thôi mà chị
Trả lờiXóaVăn Khoa với mối tình đầu
Trả lờiXóaHôm nay trở lại...tình đâu hởi trời !
Chơi vơi một thoáng ngậm ngùi...
Ai mang bụi đỏ đi rồi...phượng ơi !!!
Dạ , "bụi đỏ" đi rồi .... Văn Khoa giờ cũng lạ
Trả lờiXóaCó đường phố nào vui
Trả lờiXóacho ta qua một ngày...
Thế là một ngày tìm lại kỷ niệm cũ, ngôi trường cũ cũng thoáng qua nhanh, cuộc đời thế là lại cứ trôi..
Và ta lại ngậm ngùi.
Đúng là ngày buồn nghỉ lại thấy vui vui, ngày vui nhớ lại thấy ngùi ngùi....
Trả lờiXóaHứ, làm như chỉ có mấy người là dân Văn Khoa Sài Gòn!
Trả lờiXóaSao chị về tới đó rồi mà không gọi em ra hén. Em biết có một quán cà phê rất mát, có ít thức ăn nữa Gió à...
Trả lờiXóa"Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ, thầy đó trường đây bạn cũ đâu rồi ..."
Trả lờiXóaChị ơi!Bạn em nó cứ bảo em "những người hoài cổ" là những người "trên mây".Bây chừ em sẽ bảo nó tui hỏng có zậy mà tui chỉ có "Gió heo may" 1 tí thôi được hông chị???
Trả lờiXóaChị Thu Nhân chắc vào trường cùng thời với má em, tầm tầm thời CS Thanh Lan. Ặc ặc!
Trả lờiXóaKhung cảnh êm ả hiền hoà, bao nhiêu kỷ niệm của thời xa xưa chợt hiện về đầy ấp trong tâm tưởng phải không Gió?
Trả lờiXóaTrả lại em yêu khung trời đại học ...con đường Duy Tân ...cây dài bóng mát .....có Gió vi vu ......Gió heo may lại về ..về đón Gió em đi cùng .....hiiiiiiiiii một mùa xuân xinh tươi mãi nhé Gió chị .....
Trả lờiXóaĐúng đó anh Bu ...cứ ngùi ngùi
Trả lờiXóaAnh cũng là đàn anh VK ..phải không ? Nói để mai mốt mình rủ nhau cafe đi anh langtu
Trả lờiXóaChị về nhanh vì còn nhiều việc khác nhỏ ui
Trả lờiXóaThầy cũng ko còn đó SL ơi !!!
Trả lờiXóaChúc mừng vì có thêm một tín đồ hoài cổ ... cưng em
Trả lờiXóaVậy hả .... Vậy thì chào má ... vì cũng đồng môn hen Tom
Trả lờiXóaDạ nhớ đến nao lòng anh LH ơi !!!
Trả lờiXóaĐón nhỏ đi e rằng có nhiều "anh" khiếu nại quá gió em ui ...
Trả lờiXóaVậy là: Nhớ ơi là nhớ đến...vô cùng!!! Nhạc TTT phổ thơ (?)
Trả lờiXóaHình tháp con ruà, ai mang mấy cái cánh hồng lên trên làm mất vẻ đi nhỉ?
Trả lờiXóaVâng ..hôm cầm máy bấm Gió cũng tự bảo là : Vô duyên !!!
Trả lờiXóaAi đó hàng hiên giảng đường hai
Trả lờiXóaNhìn xuôi đại lộ chờ áo trắng
tan trường con gái Trưng Nữ Vương
Ta mộmg sầu không tưởng
Bên em Thảo Cầm Viên
Nhủ thầm đời vô miên
Thôi rồi ... đọc bài thơ là biết đàn anh rồi ... Chào đàn anh !!! Ngày xưa chẳng biết đàn anh dẫn bao em gái Trưng vương đi chơi Thảo Cầm Viên rồi nhỉ ?
Trả lờiXóaNgày xuân mà về thăm trường xưa, nói chuyện ngày xưa cũng ý nghĩa ghê há chị.
Trả lờiXóaCứ thi thoảng có dịp nhắc là ...còn may mắn phải ko ?
Trả lờiXóaChỉ biết ngắm từ xa thôi ... tương tư xa! Hồi đó LT anh nhát thít hà! Bây giờ ... đỡ hơn chút!
Trả lờiXóaThiệt hông langtu anh ?
Trả lờiXóathì đang dám lốc liếc với mấy em đây!
Trả lờiXóaỦa nhớ hồi bên 360o có nói về ĐHVK với Gio rồi mà.
Lốc liếc mà nhằm nhò gì nhở ?
Trả lờiXóaDạ , nhớ rồi ..
Trả lờiXóaNhưng langtu anh chỉ nói xa xa , G tưởng anh học Vạn Hạnh như anh ĐA và có người yêu ở VK thôi
Hổ (hay Nai) nhớ rừng. hìhihi!!!!
Trả lờiXóaXác nai ...hồn hổ NHS ạ
Trả lờiXóaGió ơi, có sơi tóc khoe hoài! Không dành dâu!
Trả lờiXóaAi cũng có sợi tóc này mà chị
Trả lờiXóahi hi..
Trả lờiXóaChào bạn mới.
Trả lờiXóaVâng ..chào bạn mới ...Thanks đã ghé qua
Trả lờiXóa