Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013

Phở, Sách và Cafe...


Tự dưng thèm phở... Chợt nhớ, lâu lắm rồi không ăn phở và lâu lắm rồi không đi nhà sách. 
Mấy đêm gần đây, nửa đêm thức giấc cứ ngửi thấy mùi ngầy ngậy và mùi thơm của rau húng trong tô phở chẳng biết đã ăn từ lúc nào. Vốn khảnh ăn, lại ghét vào quán ăn, chẳng bao giờ tôi thấy thèm thứ gì thế mà giở chứng thèm phở. Thì chắc cũng có một lúc nào đó người ta bỗng thèm một thứ gì đó lỡ bỏ quên trong trí nhớ, thèm chắc cũng chỉ là một dạng nhớ nhưng quay quắt hơn, thôi thúc hơn và tội lỗi hơn thôi. Và nhớ dạng nào cũng là một cách tồn tại…Thế là sáng nay tôi quyết định : đi ăn phở…


Tô phở to ứ hự trong một cái quán to, sạch và đẹp mà phở thì chẳng ngon, nó cứ như thiếu cái hương vị của tô phở thời thơ bé được mẹ dắt đi ăn, một tô phở trong vắt, sóng sánh màu vàng của nắng Saigon, một tô phở được mẹ nhặt sạch từng cọng hành, không ớt, không rau mà sao nó ngon đến thế. Có lẽ, người ta chỉ có một thời để cảm nhận mọi thứ đều ngon lành, đều ngọt ngào một cách dễ dàng, đó là khi người ta chưa đủ kinh nghiệm và lòng tham để so sánh, để cân đo đong đếm từ những thứ bé nhất như một tô phở cho đến những thứ lớn hơn…nên người ta cứ phải tắc lưỡi nuối tiếc một hương vị đã từng nếm trải…
Thì ra cũng có khi người ta lại nhớ nhung một thứ gì đó bé xíu như một tô phở..



Đi dọc các kệ ngập những sách trong một chi nhánh của nhà sách Fahasha. Trời ơi, cơ man nào là sách, chỉ là, cái không muốn xem thì đầy tràn, cái cần tìm thì hun hút…Cuối cùng, bỏ gần năm trăm ngàn để ôm về bốn cuốn sách. Tự hứa sẽ đọc trong hết tháng 10 thay vì đọc những thông tin nổi da gà trên báo tờ và ba thứ linh tinh trên báo mạng.

Dạo sau này tự dưng tôi thấy mình giống con chim bị nhốt trong lồng.., một cái lồng có cánh cửa mở toang mà chim thì cứ loanh quanh với đôi cánh mỏi trong cái vòng cong của những song mây mỏng một cách tuyệt vọng. Sách, túi thuốc và vài cái toa trên đầu giường thỉnh thoảng lại làm tôi nghĩ đến cái chết và tiếc là chưa kịp đọc xong hết những cuốn sách đã mua, và những cuốn sách được tặng, có trời mới biết tại sao tôi lại không nghĩ đến gì ngoài những quyển sách chưa đọc ?

Dạo sau này, mọi thứ với tôi cũng tự dưng nhẹ tênh, niềm vui chỉ kéo dài vài ngày mà nỗi buồn cũng tự nó tan sau vài chục tiếng. Hờ hững chỉ là thói xấu trong một phần đời mình còn có khi nó cũng là thứ cần thiết để tiếp tục đi qua bão giông. Cứ tíu tít với niềm vui và đau đáu với nỗi buồn xem ra là một thứ ngốc nghếch và giở hơi mà mình đã không nhận ra từ lâu lắm. Tôi đã nghĩ thế ngay trong một cơn đau kéo dài ba tiếng đồng hồ từ đêm đến sáng… và khi ánh sáng lọt qua khung cửa sổ đầy tiếng chim, mới biết mình yêu đời đến thế… Xem ra, cuộc đời là một cuốn sách chẳng bao giờ đọc hết ngay cả khi mình chết đi, nó là cuốn sách dở dang tôi chấp nhận bỏ lại nếu…




Ngồi trên một góc cao của cafe Emmy nhìn xuống con đường trước mặt, cảm nhận sự bình yên .. sự bình yên thường vắng mặt giữa những tất bật đời thường , sự bình yên bây giờ thường ít tìm ta nếu ta không tự tìm nó.

Emmy nằm ngay ngã ba của hai con đường ít xe cộ trong Làng Đại Học_ Thủ Đức , tôi nhìn cái đường cong nũng nịu của con đường này khi gặp con đường kia qua một nhánh hoa dâm bụt đỏ thắm trong cái bồn hoa cạnh bàn mình ngồi và ngửi mùi thơm của ly café sáng. Café là thứ tôi không bỏ được trong mảnh giấy ghi vô số thứ phải bỏ của ông bác sĩ trẻ.. Xem ra, bỏ quá nhiều thứ mình thích để sống cũng đâu khác gì chết đâu ta !!! Tôi vẫn thường xem café là nơi tựa đầu Café tự nó luôn là lời ủi an và tôi chẳng dại gì bỏ nó.

Buổi sáng gần qua, cái màu vàng của nắng và màu xám của những cơn bão xa hoà với nhau thành cái thứ nhàn nhạt buồn buồn…Tôi ra về, nặng tay bốn cuốn sách thơm hương café và mùi húng cây của tô phở trong trí nhớ…

Góc đường






Lúng liếng hoa dâm bụt..



Và sách...




9 nhận xét:

  1. Lâu dữ mới thấy xuất hiện, tôi thì vẫn cafe và sách đều đều, chỉ không phở :-)))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hôm nào thử Phở xem sao anh H ơi.
      Gió dạo này ko khoẻ nên ít viết..Anh H khoẻ nhá

      Xóa
  2. Nguyễn Ngọc Tư viết truyện dài không tới lắm như truyện ngắn Gió ơi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật ra em chỉ thích Tản Văn của Nguyễn Ngọc Tư chị Minh An ơi..
      Ngay cả truyện ngắn có khi NNT vẫn hụt hơi chị ạ

      Xóa
  3. cafe và phở thì e vẫn đều đặn nhưng sách thì từ lâu nó không làm bạn với em. Chắc là do em chưa chịu tìm đến sách, quan tân tâm đến sách để có thể đọc trọn vẹn một cuốn.
    Hix, chẳng lẽ thú đọc sách đã bị thay bằng những trang báo mạng hàng ngày :(

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. chẳng lẽ thú đọc sách đã bị thay bằng những trang báo mạng hàng ngày :(

      Đúng là nó đấy bố susu ơi..
      Báo mạng lấy của tha cái thú tao nhã ấy :)

      Xóa
  4. "Thèm" thì vẫn thèm mà không sao bước ra khỏi " lồng " được :((

    Trả lờiXóa
  5. Hôm nào đi cafe cho HD đi ké với nha ?

    Trả lờiXóa
  6. Lâu rồi mình không về SG và đi lang thang các hiệu sách. Có bao nhiêu tiền, mua gì cũng tiếc trừ mua sách (nhưng thời sinh viên làm gì có nhiều tiền). Bạn làm mình nhớ lại cảm giác của ngày xưa, ngồi nhâm nhi cafe, nhìn dòng xe chạy chạy..., đó mới chính là SG. Có khi chợt hỏi: Người ta đi đâu mà đi hoài vậy?
    Lúc cháy túi, ngang nhiên vô hiệu sách lục lạo, đứng hoài một chỗ đọc chùa vài truyện cực ngắn cho đỡ ghiền. Bị người ta mời đi chỗ khác, tự ái ngút trời. Vài hôm sau, ghé lại mua ngay quyển truyện ấy (trẻ con ghê chưa).

    Trả lờiXóa